Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: lười
"Ta đói quá không ngủ được, đều tại ngươi." Ôn Noãn vẻ mặt kiên định "cái nồi này ngươi nhất định phải cõng".
Không Trầm không nghĩ tới Ôn Noãn sẽ vô cớ gây rối, đặc biệt còn là hơn nửa đêm, hai người dây dưa ở cửa phòng hắn thật sự không tốt, hắn dơ tay đỡ lấy cạnh cửa chuẩn bị đóng cửa.
Ôn Noãn thấy động tác Không Trầm liền biết hắn muốn làm gì, nàng vội vàng dùng tay chống cửa, phòng ngừa Không Trầm nhốt nàng ngoài cửa:"Tiểu hòa thượng, ngươi phải phụ trách!"
Không Trầm nhíu nhíu mày: "Không được nói bậy."
Thấy Không Trầm đột nhiên đổi vẻ mặt, Ôn Nõan sửng sốt một chút, sau đó giống như nghĩ tới cái gì buồn cười nói: "Ta nói phụ trách chính là làm cho ta no bụng, tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ bậy gì đó? Hử?"
Không Trầm nhấp miệng, dùng sức đóng cửa phòng.
"Ai ai đừng đóng cửa mà." Ôn Noãn vừa gõ cửa vừa nói với bên trong: "Tiểu hòa thượng, ta chỉ đùa một chút thôi. Ta thật sự rất đói bụng, cái bụng trống rỗng rất khó chịu, ngươi làm chút điểm tâm cho ta ăn đi, tiểu hòa thượng ~"
Gõ cả nửa ngày, gõ đến ngón tay đỏ cả lên cũng không thấy người bên trong có động tĩnh gì, nàng nghỉ ngơi tựa cái trán lên cửa, trong đầu nghĩ cách dẫn Không Trầm ra khỏi phòng. Thực ra cách dẫn Không Trầm ra khỏi cửa có rất nhiều, trong đó biện pháp hữu hiệu nhất là chạy trốn, đến lúc đó không chỉ có hắn mà các tiểu sự đệ bên cạnh cũng chạy ra bắt nàng, nhưng mà... cái chiêu dẫn tới sự chú ý của nhiều người này nàng tạm thời không dùng.
Ai từ từ... Các sư đệ của hắn? Ôn Noãn đột nhiên đứng thẳng người, sao nàng lại có thể quên nhóm tiểu sư đệ của Không Trầm chứ, tài nguyên cực kỳ hữu dụng nha!
Ôn Noãn lập tức xoay người rời khỏi trước cửa Không Trầm, đi đến phòng đối diện hắn.
....................
Ánh trăng cong cong treo trên bầu trời, dưới sự giúp đỡ của màn đêm, ánh trăng càng thêm thanh lãnh. Không Trầm đưa lưng về phía cửa phòng đang kêu thùng thùng, an tĩnh đứng bên cửa sổ, ánh trăng lãnh bạch ôn hòa chiếu vào nhan sắc tuấn mỹ vô song, tạo nên một tầng ngân quang nhàn nhạt trên mặt hắn.
Không Trầm cảm thấy, sau khi làm xong chuyện áp giải Ôn Noãn hồi kinh này, khả năng hắn sẽ phải bế quan một thời gian, bằng không tâm không tĩnh, sao có thể một lòng hướng Phật. Không Trầm ngẩng đầu nhìn ánh trăng giữa không trung, hắc mâu lập lờ cảm xúc dần dần lãnh đạm lại.
Thình thịch.. thình thịch.. thùng thùng..
Tiếng đập cửa ngoài cửa đột nhiên dừng lại, Không Trầm thu mắt, theo bản năng xoay người nhìn về phía cửa.
Hơi thở của Ôn Noãn còn ở ngoài cửa, không biết tại sao nàng lại không gõ nữa, hay là thấy hắn lâu như vậy không đáp lại nên từ bỏ? Không Trầm suy nghĩ trong lòng.
Chỉ chốc lát, người đứng ngoài cửa lại bắt đầu động tác lúc nãy, chẳng qua nàng không tiếp tục quấy rầy Không Trầm, lại ngoài dự đoán chuyển mục tiêu sang cửa phòng đệ đệ hắn.
"Tiểu sư phó tiểu sư phó, ngươi cũng không ngủ phải không, mau mở cửa, ta tìm ngươi có chút việc."
Thanh âm gõ cửa của Ôn Noãn lại vang lên, nhưng lần gọi này lại không phải là hắn, mặt Không Trầm bất giác đen lại, hắn quyết đoán cất bước đến cạnh cửa.
"Tiểu sư phó, quả nhiên ngươi không ngủ!" Ôn Noãn vui vẻ nhìn Thiếu Lâm đệ tử đến mở cửa.
"Ôn thí chủ, đã trễ thế này sao còn không ngủ?" Đoạn đối thoại vừa rồi của nàng và đại sư huynh hắn đã nghe được hết, tuy biết nàng kêu hắn là vì nàng đói muốn ăn, nhưng không thể để người khác biết chuyện đường đường là Thiếu Lâm đệ tử lại ngồi góc tường nghe lén nên hắn quyết định giả bộ như cái gì cũng không biết.
"Tiểu sư phó, ta có chút đói bụng ngươi -"
Tiếng mở cửa phía sau chặn ngang lời nói của Ôn Noãn, nàng ngẩn người, xoay người nhìn về phía sau.
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi." Không Trầm không nhìn Ôn Noãn, hắn nhìn về phía sư đệ, nhàn nhạt nói.
Thiếu Lâm đệ tử có chút thương hại nhìn Ôn Noãn một cái, sau đó gật đầu với Không Trầm: "Đã biết, đại sư huynh."
"Này này!"
Ôn Noãn vươn tay Nhĩ Khanhmuốn ngăn lại Thiếu Lâm đệ tử, nhưng mà ngươi ta tất nhiên là nghe lời sư huynh nói nhất, Không Trầm bảo hắn trở về nghỉ ngơi, hắn thật sự đóng cửa đi vào nghỉ ngơi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Ôn Noãn.
"Ngươi làm gì!" Ôn Noãn quay đầu trừng mắt nhìn Không Trầm: "Ngươi không quan tâm ta còn không cho ta nghĩ cách tìm đồ ăn sao!"
Không Trầm không để ý Ôn Noãn tức giận, hắn đóng cửa phòng mình, duỗi tay phủ tăng bào một chút liền đi về phía cầu thang: "Đi thôi." Giọng nam dễ nghe từ tính bình đạm truyền đến.
"Không đi." Ôn Noãn nghẹn miệng ngồi xổm xuống.
"Ngươi không muốn ăn cơm?" Không Trầm đứng ở đầu cầu thanh nhìn nàng.
"Ta đói đến toàn thân không có sức, không đi được." Ôn Noãn chết ăn vạ tại chỗ cũng không nhúc nhích.
Không Trầm im lặng một lúc, xoay người đi về phía bên người Ôn Noãn, hắn vươn tay từ từ đến gần phía sau cổ Ôn Noãn.
Ôn Noãn đột nhiên giật giật thân mình, giơ tay bắt được tay Không Trầm đứng lên: "Vấy vả tiểu hòa thượng nắm tay đỡ ta." Nàng cười tủm tỉm nắm tay hắn quơ quơ.
"Nhìn ngươi khôi phục sức lực như vậy thì buông ra đi." Không Trầm giật giật cánh tay, muốn rút tay về.
Ôn Noãn ý cười tràn đầy giơ bàn tay đang nắm của hai người lên, làm trò trước mặt Không Trầm đổi thành mười ngón tay đan xen vào nhau: "Ta vẫn chưa khôi phục, ngươi rút tay về ta liền ngã xuống."
Lại chơi xấu... Không Trầm nhắm mắt lại, xoay người đi về phía trước.
Vì phòng ngừa nửa đêm có khách hoặc khách nhân đột nhiên phát sinh chuyện gì đó nên ở Duyệt Lai khách điếm sẽ có tiểu nhị trực đêm. Lúc Không Trầm dắt Ôn Noãn xuống lầu liền nhìn thấy tiểu nhị còn đang đọc thoại bản, cắn hạt dưa, nghe tiếng động nhìn lên, vừa lúc thấy hình ảnh thân mật như vậy của một nam một nữ.
"Nha hai vị khách quan, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?" Tiểu nhị vội vàng buông đồ trong tay xuống, nhiệt tình đứng dậy dò hỏi, ánh mắt không tự chủ nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Là kiến thức của hắn hạn hẹp sao? Hòa thượng bây giờ còn có thể cùng cô nương gia nói chuyện yêu đương? Tay này thật nhỏ nhắn, thật mềm nha.
"Tiểu nhị lúc sáng hình như không phải ngươi." Tiểu nhị trước mắt này so với người ban ngày còn trắng hơn, trẻ hơn, nết để ở hiện đại cũng được coi là một tiểu thịt tươi.
"Đấy là tiểu Lục, hắn trực ngày, ta trực đêm, cô nương kêu ta tiểu Ngũ là được rồi." Tiểu nhị cười ha hả nói.
Ôn Noãn gật gật đầu: "Tiểu Ngũ, có thể mượn phòng bếp với một chút nguyên liệu nấu ăn của các ngươi không? Ta đói bụng, muốn ăn chút gì đó."
"Này.." Tiểu nhị khó xử, nguyên liệu nấu ăn kia đều là dùng bạc thật vàng thật tới mua, sao có thể tùy tiện cho mượn được, chưởng quầy mà biết sẽ mắng hắn.
Ôn Noãn tất nhiên biết hắn đang lo lắng chuyện gì, nàng xoay người đứng trước mặt Không Trầm, duỗi tay mò vào trong ngực hắn tìm đồ.
Không Trầm không nghĩ tới nàng sẽ làm ra loại chuyện hổ thẹn này, hơn nữa còn là làm trước mặt người khác, vẻ mặt hắn biến đổi, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Ôn Noãn: "Ngươi làm gì!"
Cánh tay bị bóp chặt nhưng cũng không trở ngại bàn tay đã duỗi vào trong lồng ngực hắn của Ôn Noãn: "Lấy tiền nha, dùng đồ người ta tất nhiên phải trả tiền, ngươi không cần bóp chặt như vậy, tay ta sẽ gãy mất."
Không Trầm bóp bóp cánh tay Ôn Noãn, vô ý thức buông lỏng...
Ôn Noãn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt Không Trầm, bàn tay trong lồng ngực hắn hạnh kiểm xấu dao động qua lại, dương như là nàng cố ý, đến khi Không Trầm phản ứng lại định dơ tay lên liền lập tức thu tay lại, một bộ cái gì cũng không xảy ra ném bạc về phía tiểu Ngũ còn đang mộng bức.
"Tưng đó đủ chưa?" Ôn Noãn hỏi.
"Hả? A! Đủ rồi đủ rồi! Hai vị mời qua bên này, phòng bếp ở cạnh cửa." Tiểu Ngũ đột nhiên phục hồi tinh thần luống cuống tay chân tiếp bạc, vẻ mặt hắn có chút quỷ dị đưa hai người Ôn Noãn đến phòng bếp: "Nguyên liệu ở đây có rất nhiều, hai vị tùy tiện dùng."
"Cảm ơn, nơi này không có chuyện của ngươi, ra ngoài trước đi." Ôn Noãn đuổi tiểu Ngũ ra phòng bếp xong liền đóng cửa lại: "Tiểu nhị này hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi." nàng cười ha hả nói với Không Trầm.
"Về sau không được hồ nháo trước mặt người khác." Không Trầm trầm giọng nói.
"Về sau?" Ôn Noãn nhướng mày, khẽ cười nói: "Ta lại không có về sau."
Không Trầm sửng sốt, sau đó liền hiểu được ý tứ của nàng. Lúc nàng đến được kinh thành, các chưởng môn của các đại môn phái sẽ tiến hành thẩm phán, cuối cùng sẽ chấp hành hỏa hình với nàng. Đúng vậy, nàng không có về sau, bây giờ chỉ là một ngày lại qua một ngày.
"Ngươi..." Không Trầm mở miệng muốn nói gì đó, kết quả hồi lâu cũng không biết nói gì.
"Ngươi ngươi ta ta cái gì, ta đói bụng, ngươi mau nấu cơm đi." Ôn Noãn ngồi ở bàn dài chuyên để các đầu bếp nghỉ ngơi, hai tay để lên bàn gõ gõ: "Làm cái gì cũng được, món ngươi sở trường nhất đi."
Không Trầm nhấp nhấp miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Kỳ thật Ôn Noãn đối với đồ vật Không Trầm làm ra không có trông mong gì, dù sao cũng là vẻ mặt của Thiếu Lâm, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, huấn luyện đệ tử đã đủ làm hắn mệt, làm gì có thời gian thắp sáng kỹ năng đầu bếp của mình. Nhưng đến khi Không Trầm đặt một bát mì mùi thơm nức mũi trước mặt nàng, Ôn Noãn mới biết mình đã khinh thường Không Trầm rồi... Ai nói Thiếu Lâm thánh tăng công việc bề bộn không thể nâng cao kỹ năng bếp núc.
Trong cái chén màu trắng ngà, nước canh nửa trong suốt có một lớp dầu mỏng, mì sợi rõ ràng mềm mịn nằm trong nước canh, hoa văn xanh biếc nằm ở giữa chén sứ, một ít thịt cắt nhỏ được rắc xung quanh.
"Ăn đi." Không Trầm mở miệng: "Ăn xong thì trở về nghỉ ngơi."
Ôn Noãn cầm lấy chiếc đũa gắp lên ăn một miếng, về thịt không cần nhiều lời, đối với nàng chỉ cần là thịt liền ăn ngon, nước canh mặn ngọt vừa phải, tươi ngon ngon miệng, một bát mì rau thịt đầy đủ này tuy không phải kiệt tác của đại đầu bếp gì nhưng đối với Ôn Noãn mà nói không khác gì so với Mãn Hán toàn tịch.
"Ăn ngon." Giữa lúc ăn mì, Ôn Noãn bớt chút thời gian giơ ngón cái với Không Trầm.
Không Trầm nghiêng người, không đáp lại cái gì.
Ôn Noãn nhún nhún vai, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Ánh mắt đặt trên người mình biến mất, Không Trầm chậm rãi nghiêng người nhìn về phía Ôn Noãn vùi đầu vùi cổ ăn. Nàng giống như một chút cũng không lo lắng vận mệnh sắp chết của mình, cho dù biết đây là một con đường dẫn đến địa ngục hoàng tuyền, nàng cũng không hề có ý muốn chạy trốn, mỗi ngày vây quanh bên người hắn nghĩ cách trêu đùa hắn, đến tận khi hắn không thể nề hà thỏa hiệp, nàng mới bằng lòng bỏ qua.
Cả ngày chỉ biết vui chơi, sao lại không biết lo lắng cho bản thân một chút chứ... Không Trầm nhìn Ôn Noãn ăn đến vui vẻ xuất thần.
"No quá đi." Ôn Noãn uống một hơi cạn sạch nước canh trong chén, sau đó thỏa mãn sờ sờ bụng: "Hơi mệt một tí, ta về trước ngủ đây." Nói xong nàng liền lắc lư đứng dậy, một bước ba lắc đi ra khỏi phòng bếp.
Đầu bếp bất đắc dĩ nửa đêm còn bị ngó lơ Không Trầm:.....
() bàn tay Nhĩ Khang