Nếu có thể lựa chọn cô tuyệt không bước lên du thuyền này, cô thề. Quay lại buổi tối hôm trước, sau khi chúc thọ Dương gia gia xong, trước khi về, lão gia gia đã cho cô tấm vé đi dự dạ hội trên du thuyền này và dặn cô nhất định phải đi. Lúc đầu cô còn không hiểu nhưng khi bước lên du thuyền, nhìn thấy Dương Minh Triệt và Lý Dạ Diễm đứng đợi sẵn, cô có cảm giác muốn bỏ chạy. Không để cô thực hiện ý định thì đã có hai cánh tay ôm ngang eo cô
- Băng nhi, em thật đẹp
Vừa nói Lý Dạ Diễm vừa cắn nhẹ lên vành tai cô. Dương Minh Triệt nhíu mày khi thấy cảnh đó, anh siết nhẹ vòng eo cô, tà khí nói
- Băng nhi, em đến anh thật vui
- Dương thiếu gia, mời anh buông tay
- Anh lấy quyền gì mà không cho tôi ôm cô ấy
- Anh không có quyền đó
- Vậy chắc anh có, Lý thiếu gia?
- Làm sao anh biết tôi không có?
- Vậy sao biết tôi không có?
- Anh.... tôi.....
- Anh.... tôi.....
Cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một đàn quạ đen bay ngang qua. Đây có còn là hai người đàn ông oai chấn một vùng, người người kính sợ hay không? Cô chỉ cảm thấy họ giống hai đứa trẻ đang giành giật đồ chơi thì đúng hơn. Cô muốn chạy trốn! Dù không chết bởi sợ hãi cô cũng sẽ chết dưới hàng ngàn ánh mắt hình viên đạn đang phóng tới.
- Hai người....
- Lý thiếu, Dương thiếu, các anh đến rồi
Cô chưa dứt lời thì một giọng nói õng ẹo vang lên, kèm theo đó là một thân hình nóng bỏng trong chiếc váy màu đỏ rực trễ ngục tiến đến, ôm lấy cánh tay của Dương Minh Triệt và Lý Dạ Diễm.
- Buông ra
Giọng nói lạnh lẽo âm trầm như vang lên từ địa ngục của hai chàng trai làm cho La Ngọc Hương sợ hãi, không dám chậm trễ lập tức buông tay ra, trơ mắt nhìn hai người bọn họ ôm eo cô mà vào trong. Ánh mắt La Ngọc Hương như có lửa, cô ta nghiến răng, hận không thể xé xác cô ra. "Hoắc Lãnh Nguyệt Băng, cô cứ cười đi. Qua đêm nay, tôi sẽ làm cho cô khóc mà nhìn người. Tôi sẽ khiến cô nhục nhã, mất hết tất cả. Dám giành người đàn ông của La Ngọc Hương này, Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô nên chuẩn bị nhận lấy cơn tức giận của tôi đi". Rồi cô ta nở nụ cười nham hiểm mà đi.
Cùng lúc đó, ở bên trong đại sảnh của buổi vũ hội, cô cảm thấy bất an trong lòng, có cảm giác bị người tính kế. Nhưng quan trọng hơn hết là làm sao để cô thoát khỏi hai tên ác ma này và ra khỏi buổi tiệc đây...
- Hoắc tiểu thư, tôi mời cô một ly được chứ?
- La tiểu thư được thôi
Cô nhận lấy ly rượu trên tay La Ngọc Hương nhưng cũng không uống ngay. Cô biết cô ta có địch ý với cô, nguyên nhân chủ yếu là do hai tên nam nhân đang bám theo cô. Cô không biết trong rượu này có gì nên tốt nhất là không uống. Ngược lại La Ngọc Hương làm như không để ý, trò chuyện với cô hai ba câu rồi đi. Không lâu sau đó, cô lấy một ly rượu khác từ phục vụ để uống nhưng không ngờ cơ thể lại nóng lên một cách bất thường. Với đầu óc thương nhân, cô nhanh chóng tìm ra nguyên nhân. Ly rượu mà La Ngọc Hương đưa cô không có vấn đề bởi cô ta biết cô sẽ đề phòng, nên cô ta bỏ thuốc vào một ly khác và kêu phục vụ đưa cho cô. Là do cô sơ suất.
Cô nhanh chóng lẩn đi tìm một căn phòng trống để trốn tránh nhưng cô không biết là Dương Minh Triệt và Lý Dạ Diễm luôn quan sát, biết cô có chuyện nên cả hai đã đi theo cô. Vừa bước vào căn phòng cô đang có mặt, cả hai như hóa đá với hình ảnh trước mắt. Một thân lễ phục xốc xếch, cặp ngực no đủ như ẩn như hiện, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, hơi thở hỗn loạn. Hai người nhìn cô dùng móng tay bấm chặt vào tay mình để giúp bản thân thanh tỉnh mà đau lòng không tưởng. Nhanh chóng bước vào phòng và khóa cửa, cả hai tiến đến bên cạnh cô, Lý Dạ Diễm ôn nhu nói
- Băng nhi, bọn anh sẽ giúp đỡ em, đừng tự tổn thương mình
- Băng nhi, đừng lo, có bọn anh bên cạnh em đây
Dương Minh Triệt cầm tay cô, nhẹ giọng nỉ non. Dương Minh Triệt và Lý Dạ Diễm liếc nhau, khóe môi kéo ra một nụ cười tà mị. Cởi đi quần áo trên người cô, trong nháy mắt một thân thể trắng muốt hoàn mỹ lộ ra trước mặt hai người, ga trải giường màu đỏ bên dưới càng làm nổi bật thân thể cô hơn, dục vọng của bọn họ bị kích thích mạnh, khiêu khích cảm xúc nam tính nguyên thủy nhất trong người bọn họ.
Trên mặt bọn họ không có bất luận biểu lộ gì nhiều, chỉ có ánh mắt chứa đầy dục vọng tiết lộ tâm tư thật của họ, hơi thở bắt đầu gấp gáp, dục vọng bên dưới kêu gào muốn phát tiết, nhưng bọn họ vẫn như cũ lựa chọn vuốt ve thật tốt thân thể trước mắt. Hai bàn tay to lớn lướt qua mỗi một tấc da thịt mềm mại, cuối cùng dừng ở nơi tròn trịa cao ngất của cô vuốt ve, thỏa mãn thấy hai quả anh đào dưới tay mình cứng lên. Dương Minh Triệt kéo đôi chân thon dài của cô quấn lên hông mình, cởi quần ra, cự đại sớm đã cứng rắn chậm rãi đưa vào trong cơ thể cô."Ân ngô.... ...... ..."Cô kêu lên một tiếng đau đớn, tuyết trắng thân thể khó nhịn có chút cong lên, cảm giác quen thuộc tràn đầy dưới hạ thể làm toàn thân cô tê dại. Dương Minh Triệt dần dần nhanh hơn làm cho cô khống chế không được tiếng rên rỉ tràn ra miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt giờ phút này tràn ngập thần sắc mê say tình dục, Lý Dạ Diễm ở bên cạnh xoay qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
- Băng nhi nhìn anh
Tiếng nói khàn khàn, ẩn nhẫn tình dục làm cho hai mắt anh đỏ lên."Ngô.... ....."Cô lắc lư đầu, mái tóc màu nâu tản ra trên gối, cố gắng mở ra hai mắt mông lung nhìn người đàn ông trước mắt. Ánh mắt cô chứa đầy tình dục giống như thôi thúc anh, Lý Dạ Diễm gầm nhẹ một tiếng, cúi thấp đầu chiếm lấy môi cô, tay vội vàng vuốt ve làn da cô. Dương Minh Triệt cực lực cử động eo, gấp gáp đem phân thân chôn trong cơ thể cô, cảm giác run rẩy tràn ngập toàn thân, anh cúi thấp đầu há miệng cắn lên xương quai xanh của cô, dùng răng nanh tinh tế gặm cắn.
Thân thể mẫn cảm bị hai người trêu đùa rất nhanh liền đạt tới cao trào, sau cao triều cô muốn nằm nghỉ nhưng hai người đàn ông cường thế kia không chịu, cô chỉ có thể vô lực hư nhuyễn nằm trên người Lý Dạ Diễm, thừa nhận một vòng hoan ái nữa.
Há mồm cắn nụ hoa ngọt ngào kia, vuốt ve bầu ngực đang dần trở nên căng cứng... Cô mê man, má ngày càng ửng đỏ, không nhịn được phát ra những thanh âm rên rỉ đứt quãng, thân mình cũng tự động cong lên đón nhận anh. Nhưng Lý Dạ Diễm cũng không muốn chờ, hạ thân mãnh lực, ngạo nghễ không chút do dự nhập vào trong cơ thể cô, hai tay ôm chặt cặp mông nở nang, như cuồng thú, càng không ngừng di chuyển thân dưới, tốc độ dần dần nhanh hơn...
Từ sâu trong yết hầu Lý Dạ Diễm phát ra tiếng gầm như của dã thú, hạ thân vẫn không ngừng đẩy vào đưa ra, nhưng nơi mềm mại kia như vẫn dụ dỗ anh xâm nhập sâu hơn nữa...
- Không... xin anh... đủ rồi...
Cô nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt ướt lệ mở to cầu xin anh. Ma trảo ôm lấy mông cô, anh làm ngơ trước lời cầu xin của cô, dùng lực tiến vào, tận tình hưởng thụ khoái cảm đến mất hồn đó. Không thể chịu nổi mỗi lần tiếp xúc, hai tay cô đan vào nhau, người lại không ngừng đong đưa, toàn thân như bị kích động, ở trên giường lớn lại nổi lên một cơn lốc xoáy... Khoái cảm không ngừng len lỏi, xâm nhập vào thần kinh của cô, cô thét liên tục, bất lực thở gấp không ngớt. Giờ này khắc này cô cũng không thể nghĩ gì nhiều, thần kinh đã căng thẳng đến cực điểm. Tâm trạng cũng rất bối rối, bàn tay nhỏ bé bất lực gắt gao ôm lấy thân thể rắn chắc của anh, mười ngón tay đâm sâu vào da thịt anh. Đột nhiên anh rút ra khỏi cơ thể cô, xoay cô nằm sấp lại quỳ gối trên giường, dùng hết sức, lại động thân một lần nữa tiến vào từ phía sau."Ưm..."
Cô lại phát ra tiếng rên rỉ, mà cái khoái cảm kia lại dâng lên, quấn quanh cô. Thân nhiệt nữ tính bao quanh anh, anh rong ruổi tiến vào, song chưởng xuyên qua nắm lấy bầu ngực sữa mà chơi đùa, môi cũng trượt dọc theo lưng trắng tuyết tạo ra vô số nụ hôn.....
Hơi thở hổn hển, cố gắng phối hợp với anh, nhưng cuối cùng, cô chịu không nổi, hét lên một tiếng rồi ngất đi. Đúng lúc đó anh ôm lấy thân mình cô, lại lần nữa tăng tốc tiến vào, rốt cục không nhịn nổi nữa, đem dục vọng nóng bỏng trút vào cơ thể cô rồi mới vô lực đổ nhào xuống. Lý Dạ Diễm cùng Dương Minh Triệt ôm cô thật chặt, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn, an tâm nhìn cô đi vào giấc ngủ.
Ps: H đây H đây, bên đây đã có H thì bên kia phải chịu ngược và nếu bên kia ngọt ngào hoặc có H thì bên đây chịu ngược. Ai nói Sara ác, Sara chịu, dự tính ban đầu là cả hai bộ đều ngược nhưng không hiểu sao lại ra một sủng một ngược,.....