Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Bùi Đình nhìn bà đang còn ở bên kia lải nhải, hoàn toàn đoạt đi sự chú ý của Nhiễm Thất, mặt hắn liền đen lại.
Nam tử vận cẩm phục Minh hoàng ở một bên ho nhẹ, tựa như muốn gây chú ý cho mỗ nữ nhân nào đó.
Tần Nguyệt Nhi làm như không nghe thấy, tiếp tục ở bên kia lải nhải: “Ta cảm thấy ngươi và ta rất có duyên đấy...Lần đầu tiên ta gặp ngươi ta liền cảm thấy chúng ta đời trước khẳng định là...”
“Khụ khụ, Nguyệt Nhi, người cũng đã thấy rồi, nên trở về thôi.” Bùi Tề Hạo thật sự nhịn không được, nếu để phu nhân nhà ông nói tiếp nữa, thì không biết bà ấy sẽ xả đến khi nào!
Ngày thường kỳ kỳ quái quái như vậy cũng thôi đi, bọn họ đều đã quen rồi. Nếu như vừa gặp mặt lần đầu tiên mà đã đem cô nương nhà người ta dọa sợ rồi thì không biết phải làm sao cho phải.
Không nghĩ tới, Tần Nguyệt Nhi sau khi nghe được, quay đầu, mặt không biểu tình mà nhìn hắn, trong miệng lạnh lùng xộc ra một câu: “Người xấu xí, thì không có tư cách nói chuyện.”
“...” Nàng đã từng nói, ta là người tuấn mỹ nhất nàng từng gặp đó...
Cái này là...Trở mặt không nhận người sao?
Nhiễm Thất ở đằng kia một đầu đầy hắc tuyến, thật sự không rõ hiện tại là tình huống gì nữa. Cô quay đầu nhìn Bùi Đình, không nghĩ tới người nào đó thấy cô đang nhìn lén hắn, lại làm ra vẻ mặt không vui mà xoay đầu đi, đồng thời còn nâng cằm lên hừ với cô một tiếng.
Ngắm mẫu phi của hắn nghiêm túc như vậy, đến tận bây giờ mới nhớ tới hắn?
“...” Cô dường như còn chưa làm cái cả?
Cả nhà tên này đều thật kỳ quái...
Đến cuối cùng, khi Tần Nguyệt Nhi lấy được câu trả lời Nhiễm Thất sẽ đến cung của bà ăn mứt hoa quả, mới cảm thấy mỹ mãn mà nắm tay mỗ xấu xí rời đi.
Sau khi Nhiễm Thất thấy Tần Nguyệt Nhi ra khỏi cửa, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sớm biết rằng trả lời đồng ý là có thể thoát khỏi ma chưởng lải nhải của Thái Hậu, cô cũng không cần nghe bà nói nhiều như thế. Bất quá điểm này thật ra cực kỳ giống với tên nam nhân nào đó —— không đồng ý liền lải nhải, nhất định ngươi phải đáp ứng mới thôi.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, công dụng còn vô cùng hữu hiệu...
Nhiễm Thất nghiêng người, liền nhìn thấy Bùi Đình bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà đứng trước cửa sổ. Hắn cau mày, dường như đang suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt của hắn thật sự quá mức nghiêm túc, so với bộ dáng không đứng đắn thường ngày không giống nhau. Vì vậy, ngay cả Nhiễm Thất cũng bắt đầu khẩn trương không biết có phải đã xảy ra chuyện đại sự gì hay không!
Thật lâu sau, Bùi Đình mới xoay qua nhìn về phía cô, biểu tình thập phần trầm trọng: “Nương tử...”
Hắn luôn ở trước mặt cô cợt nhả, hiện tại đứng đắn như vậy, cô thế nhưng có chút không quen. Đến cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn, lại là bất tri bất giác trả lời hắn.
“Ta cảm thấy...”
“Ừ?” Hô hấp Nhiễm Thất cứng lại, nhìn cái biểu tình này của hắn tựa hồ là có chuyện đại sự gì đó muốn nói với cô, lòng bàn tay của cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Trên mặt Bùi Đình đột nhiên xẹt qua một tia đau thương, hắn ủy khuất nhìn cô nói: “Ta cảm thấy...Ngươi kỳ thật một chút cũng không yêu ta.”
“......” Cô muốn bùng nổ!!!
Hoá ra vẻ mặt hắn ngưng trọng sống không còn gì luyến tiếc kỳ thật chính là cái suy nghĩ này à? Cô còn tưởng rằng hôm nay Yến Quốc diệt vong chứ!
Huống hồ, cô không yêu hắn chẳng phải rất rõ ràng sao? Cái này còn cần suy tư nghiêm trọng như vậy ư?
“Lúc mẫu phi tới, nàng nhìn bà ấy bảy lần...” Hắn thở dài, ánh mắt sâu kín. “Một lần cũng không nhìn về phía ta. Nàng vô tình quá, một chút cũng không màng ta sống chết.”
“...” Không màng sống chết? Có biết nói chuyện hay không vậy?
Nhiễm Thất mặt không biểu tình mà suy nghĩ, nếu ta vô tình, thì hiện tại ta nên giết chết ngươi mới đúng...
Hiện giờ cô đã quen với việc hắn thường xuyên gây rối mà không có lý do (). Nói trắng ra chính là không làm màu sẽ chết, quả nhiên lớn lên đẹp người thì làm cái gì cũng tốt. Hắn làm ra cái biểu tình kiều kiều nhược nhược như vậy, thế nhưng làm cô có chút muốn chà đạp hắn...
() Nguyên văn là: Tác yêu - (作妖): Có chương trước đó mình edit có từ này, lúc đầu thì Ninh edit nghĩa thành: kỳ quái. Xong ngày hôm nay tra nghĩa từ này mới phát hiện ra nó mang nghĩa khác. "Tác yêu" là phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là rắc rối, gây rắc rối mà không có lý do. Tùy ngữ cảnh mà có ý nghĩa khác nhau. Sau này còn chỉ tiểu hài tử nghịch ngợm không nghe lời.
Cô khẳng định là điên rồi...
Nhiễm Thất không trả lời, đem mọi thứ trong đầu ném sang một bên, làm như không nghe thấy.
Người đang lải nhải lên án cô vô tình đột nhiên không nói nữa, Nhiễm Thất tò mò xoay qua, sau đó...Môi cọ qua mặt tên nào đó, ngừng lại ngay trên môi hắn.
Nhiễm Thất cả kinh lui về sau một bước, ngơ ngẩn nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Bùi Đình ở bên kia bụm mặt cười vui vẻ, vẻ mặt thẹn thùng mà nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Nương tử thật nhiệt tình. Vừa mới nãy ta đã trách oan nương tử...”
“...” Không, không trách oan, ta rất vô tình, hiện tại còn muốn đem ngươi quăng cho chó ăn!!!