Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Dù sao thì...Hắn hoàn toàn là một người của khoa học tự nhiên, hắn chỉ thờ phụng khoa học, hắn không tin Quỷ Thần, lúc ấy Nhiễm Thất còn cảm thấy hắn không có tế bào lãng mạn, nhưng hiện tại xem ra, hắn chẳng những nhớ kỹ, còn tin?
Nhiễm Thất cau mày nhìn thạch miếu không thể trông tới cuối cùng kia, cảm thấy hắn vô cùng ngốc...Cô muốn nói cho hắn biết, cô không có kiếp sau, cô muốn đi đến thế giới khác, anh không cần làm nhiều điều cho em như vậy, không đáng!
Nhưng mặc cho cô la to như thế nào đều không có tác dụng, hắn không nghe thấy được, chỉ cố chấp bưng lấy cái hộp mà quỳ từng tầng một, thời điểm quỳ đến một nửa, chân của hắn đã bắt đầu phát run rồi, bởi vì mỗi một lần hắn quỳ lạy đều vô cùng thành kính, giống như là thật sự là đang cầu xin ông trời vậy.
Nhiễm Thất nhắm mắt lại, cô một mực biết rõ, một người kiêu ngạo như vậy, hắn không lại trời, cũng không quỳ xuống đất, không lạy ba mẹ, hắn luôn luôn một mình kiên cường,. Nhưng lại vì cô, mà làm chuyện hắn không muốn nhất...
Sau khi hắn quỳ xong tầng bậc thềm, hắn giống như rốt cuộc đã làm xong tất cả chuyện mình nên làm, bản thân không hề kiên cường chống chọi, hắn đột nhiên giống như là biến thành một người mắc bệnh nguy kịch, trong mắt không có một tia sức sống, không giao lưu với người khác, chỉ tự giam mình trong phòng.
Hộp tro cốt của cô được hắn đặt ở đầu giường, mỗi ngày hắn đều sẽ cẩn thận từng li từng tí mà lau sạch, sợ bị che lại rồi tro cốt sẽ không sạch sẽ. Một ngày hắn đều sẽ xem mấy lần thì mới yên tâm, thậm chí buổi tối còn phải ôm vào mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Cô cảm thấy...Thẩm Mặc Hiên sắp điên rồi.
Có một lần, cô nghe thấy hắn thì thào, đó là lần đầu tiên trong những ngày này hắn nói chuyện.
Hắn bưng lấy hộp tro cốt của cô, ngơ ngác nhìn: "Em sẽ trách tôi sao? Tôi không bỏ được...Bỏ em vào lòng đất, em hẳn là muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng mà tôi lại không muốn...Tôi biết rõ em muốn tôi hảo hảo sống tốt, tôi không muốn cô phụ sự kỳ vọng của em, nhưng tôi..." Thật sự không thể kiên trì nổi nữa...
Nhiễm Thất trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, cô không cam lòng để hắn chết, nhưng lại không muốn nhìn hắn như vậy.
Cuối cùng, Thẩm Mặc Hiên vẫn chết.
Hoặc là nói, hắn chưa từng nghĩ tới muốn sống.
Nơi mà Thẩm Mặc Hiên đã từng đi đánh hắc quyền bị hang ổ của một đám người đập nát rồi, người đúng ra tổ chức là một người lòng dạ vô cùng hẹp hòi, luôn luôn điều tra rốt cuộc là ai làm, đột nhiên lại tra được thân phận của hắn, biết hắn đúng là con trai của Trình gia, thế lực đủ lớn, cũng rất có động cơ làm loại chuyện này. Vì vậy, ôm tư tưởng giết lầm cũng không bỏ qua , một mực tìm cơ hội ra tay với hắn!
Ngày đó, tinh thần của Thẩm Mặc Hiên lại khá tốt, khóe miệng đều mang theo nụ cười, hắn ôm hủ tro cốt ra cửa, mà ngay cả Trình Việt ở một bên lo lắng phái bảo tiêu đi theo, hắn cũng không tức giận.
Cái dạng này của hắn, lại khiến Nhiễm Thất cảm thấy bất an một chút.
Sau đó liền chứng minh, cô bất an rất đúng.
Phần bụng của hắn bị súng bắn trúng, máu huyết đỏ tươi thoáng cái đã chảy ướt một mảng lớn quần áo của hắn.
Cô thấy rất rõ ràng, thân thủ của hắn có thể tránh đi được, nhưng thời khắc viên đạn đó bay tới, hắn không có tránh, hơn nữa dường như còn sợ bắn không trúng mình, sợ bắn tới đồ vật trên tay, trái lại chính hắn còn nghênh đón lấy.
Bảo tiêu rất nhanh đã giải quyết tên sát thủ kia, muốn nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, cũng không có bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần kịp thời điều trị ngăn chặn máu chảy đi quá nhiều, hắn vẫn có thể sống sót!
Nhưng hắn lại cự tuyệt, hai mắt vô thần, vô thức mà thì thào: "Tôi thật vất vả mới chờ đến giờ phút này..."
Hắn một tay ôm bụng, một tay ôm hủ tro cốt, trực tiếp không để ý tới bọn họ, lảo đảo hướng một chỗ chạy đi. Bằng vào việc rất hiểu rõ địa hình, rất nhanh, hắn đã bỏ xa bảo tiêu.
Tất cả đều là kế hoạch của hắn, hắn muốn chết, nhưng hắn không muốn chết ở chỗ này.
Hắn ôm bụng, ngăn cho máu chảy ra. Chính hắn biết rõ, nhắm vào vị trí này, thời gian mất máu đến khi choáng váng hôn mê, cũng đủ để hắn chạy đến chỗ đó rồi!
Thời điểm hắn biết có người nhìn chằm chằm vào hắn muốn ra tay, hắn lại thở dài một hơi, tất cả mọi thứ cuối cùng cũng nên kết thúc giải thoát.
Vì vậy, mấy ngày nay hắn luôn luôn nghiên cứu y học, bảo đảm mình còn hơi sức có thể chạy đến đó, hơn nữa bọn họ có xảy ra chuyện gì cũng không ầm ĩ đến cô. Hiện tại đã chứng minh, hết thảy đều thuận lợi.