Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nghe ngữ khí chán ghét của hắn, tiểu thái giám kia vẫn bất vi sở động, trên mặt không có biểu tình gì, như cũ mà bảo trì tư thế cúi đầu, hai tay trình lên tấu chương trước mặt hắn. Đủ để chứng minh, tấu chương này rốt cuộc là cấp bách đến cỡ nào.
Sở Giác cảm thấy tiểu thái giám này thật sự là không có mắt, một chút cũng chẳng hiểu được tùy mặt gửi lời gì cả. Rõ ràng hắn đã không kiên nhẫn được như vậy nữa.
Ngược lại, đuôi lông mày Nhiễm Thất lại nhướng lên, cảm thấy cái này rất không giống một tiểu thái giám.
Phải biết rằng, chế độ đẳng cấp phong kiến của quốc gia Đại Sở này quá mức nghiêm khắc, phân ra đủ loại người khác biệt. Tôn quý nhất chính là hoàng thất, mà ti tiện nhất thì chính là những nô tài này. Có những người từ nhỏ sinh ra đã cao quý, mà cũng có những người từ nhỏ sinh ra đã ti tiện.
Đây đã là một quan niệm vững chắc như rễ sâu cắm chặt() vào lòng những người Đại Sở. Vì vậy, mỗi một nô tài, ngay cả Trúc Thanh khi đối diện, cho dù Sở Giác không tiến tới, thì trên mặt cũng sẽ mang theo sự kính sợ.
()Căn sinh đế cố (中根生蒂): cũng tựa câu "Căn thâm đế cố (根深蒂固)", ý chỉ sự vững chắc, bền bỉ như rễ cây sâu cắm chặt xuống đất.
Loại kính sợ này không phải đối với một người, mà còn là đối với hoàng quyền, là Đại Sở. Loại kính hãi sợ sệt này thực chất là từ bên trong phát ra, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không ý thức được.
Tựa như khi còn nhỏ, có người luôn luôn truyền thụ cho bọn hắn cái tư tưởng ngươi sinh ra đã ti tiện, mạng của ngươi không đáng nhắc tới, ngươi từ nhỏ nên vì hoàng thất mà cung cúc tận tụy. Loại quan niệm này đã khắc vào bên trong cốt nhục của bọn họ, trở thành một phản ứng theo bản năng của họ.
Vì thế, tên tiểu thái giám mặt không biểu tình đang đưa mắt về phía Sở Giác kia, lúc này hoàn toàn không biểu lộ một chút sợ hãi nào, Nhiễm Thất liền cảm thấy không được bình thường. Nếu là dựa theo dĩ vãng, những tiểu thái giám khi nghe được Sở Giác nói như vậy sớm đã quỳ trên mặt đất cầu khẩn rồi, nhưng tên thái giám này lại hoàn toàn không như vậy, ngược lại trên người y còn có một cổ ngạo khí, ngông nghênh không khúm núm, rất giống...
Người Yến quốc.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Nhiễm Thất đột nhiên trở nên u ám. Cô không biết tên thái giám này có phải là người của Bùi Đình hay không, nhưng cô lại không tra được thân phận của Bùi Đình. Chắc là có thể từ Yến quốc mà ra tay.
Trong Đại Sở vậy mà có lẫn vào người Yến quốc, hơn nữa người Yến quốc này còn có thể tiếp xúc đến tấu chương cơ mật như vậy, khiến cho Nhiễm Thất không thể không hoài nghi đây là người của Bùi Đình. Trừ hắn ra, cô không thể tưởng tượng ra còn ai có năng lực có thể đưa người của nước khác dẫn vào trong hoàng cung Đại Sở như thế này.
Nếu như Bùi Đình thật sự là người của Yến quốc, vậy thì cũng thật phiền toái...
Trong lòng Sở Giác vốn dĩ đã nảy sinh sự không kiên nhẫn, thời điểm đang muốn phát tiết nói "Cút" với y, lại đột nhiên thoáng nhìn thấy hoàng tỷ đang nhẹ nhàng nghiêng mắt về phía hắn, hắn sợ tới mức thân thể run lên, giả vở trấn định mà từ trong tay y cầm lấy tấu chương, dùng một loại ngữ khí trang trọng nói ra: "Lui xuống đi! Đợi lát nữa trẫm xem!"
Thái giám kia khom lưng cúi người với hắn, không nói lời nào liền lui xuống, lúc ra khỏi cửa còn thuận tiện đóng cửa lại.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, bầu không khí yên tĩnh lại có chút khủng bố.
Bộ dạng của Bùi Đình cùng Nhiễm Thất ngược lại vô cùng bình tĩnh thong dong, trái với sự khổ sở của Sở Giác. Hắn cầm tấu chương lên xem thì không đúng, mà không xem cũng không đúng.
Xem, hắn xem không hiểu.
Thái giám đưa tấu chương cho hắn, hắn đều quen mặt. Nhưng tiểu thái giám này hắn lại chẳng quen biết một chút nào.
Sở Giác chỉ là trải đời quá ít, không đại biểu cái gì hắn cũng không hiểu. Hắn đương nhiên có nghĩ đến tiểu thái giám này hẳn là muốn trình tấu chương kia cho Bùi Đình, nhưng bất đắc dĩ hoàng tỷ lại ở đây.
Hơn nữa, không thông qua hắn mà trực tiếp trình tấu chương lên cho Bùi Đình thì chắc hẳn là thập phần khẩn cấp rồi, tám chín phần trên mười có liên quan đến đại sự quốc gia. Vì thế, không xem thì lại làm lỡ mất thời cơ. Nhưng nhìn dáng vẻ này, hoàng tỷ sẽ không để hắn đi dễ dàng như vậy.
Cho nên, hiện tại hắn thật sự vô cùng khó xử.
"Hoàng tỷ...Đệ muốn..." Đã rơi vào đường cùng, thì hắn đành phải rời đi trước. Quốc gia cùng với chuyện cá nhân, hắn tự nhiên là phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.
Muốn phê duyệt tấu chương thì yêu cầu chuyên môn phải có bút và đóng dấu mới có thể có hiệu lực. Nhưng hoàng tỷ căn bản không có khả năng có loại đồ vật này.