Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Ánh mắt của Nhiễm Thất ngừng lại, ngón tay đặt trên đùi không tự chủ mà siết chặt hơn. Cả người cô phản xạ có điều kiện mà cứng đờ, đồng thời trong đầu cũng rất nhanh tự hỏi xem kế tiếp nên làm như thế nào.
Người kia không nhanh không chậm mà cất bước đi đến, sau đó dường như cố ý, hắn lượn tới lượn lui làm vang một tiếng thật lớn, rồi xoay người đóng cửa.
Hô hấp của Nhiễm Thất cứng lại, từng bước trầm ổn kia, không giống một người đang say xỉn chút nào, thân là vua của một nước, chắc hẳn là phải có chút võ công...Nếu là say rượu thì còn có phần thắng, nhưng nếu đang tỉnh táo, thì nên làm sao cho phải đây...
Nhiễm Thất hiện tại cũng bất chấp cái gì gọi là nghi thức động phòng, trực tiếp muốn kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống. Bây giờ ở đây suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chi bằng trực tiếp đối mặt!
Tay cô vừa mới đặt lên tấm khăn voan đỏ, đã bị người kia nắm lấy. Ngay sau đó trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nhàn nhạt lại có chút quen thuộc: "Khăn voan này vẫn nên để vi phu tới tháo xuống cho thỏa đáng, nương tử nói xem có phải không?”
Thân thể Nhiễm Thất hoàn toàn căng cứng. Hắn khi nào...Đã đến đây rồi?
Vì sao cô một chút cũng không phát hiện ra? Nhiễm Thất vẫn luôn duy trì cảnh giác, chú ý vị trí của người này, cô cho rằng hắn phải ở cạnh cửa mới đúng, không nghĩ tới lại ngồi bên cạnh cô!
Tay của người nam nhân này rất lớn, vừa khô ráo lại ấm áp, đồng thời cũng...rút ra không được.
Dùng lực vài lần vẫn không có kết quả, Nhiễm Thất có chút tức giận, thấp giọng nói: “Buông ra đi...Ta không mở ra là được!”
Nhiễm Thất: “Hệ thống! Đao của ta đâu?! Hệ thống?!”
Vô luận Nhiễm Thất kêu la như thế nào, hệ thống cũng không trả lời cô.
Trước khi Bùi Đình tiến vào phòng, hệ thống đã lập tức trốn đi, chủ nhân ở đây đó... Kí chủ tôi sợ quá...
Sau khi cô nói xong, nam nhân cười khẽ một cái, lập tức đặt môi lên tay Nhiễm Thất mà hôn xuống. Xúc cảm nóng ẩm rõ ràng từ cánh môi thông qua mu bàn tay truyền đến Nhiễm Thất. Ngón tay của cô run lên, đột nhiên rút tay về, muốn nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng nâng cánh tay còn lại lên, muốn kéo tấm khăn voan đỏ xuống.
Cô thật sự muốn nhìn xem, cái tên hỗn đản nào dám khinh bạc cô như vậy!
Nhưng mà...Tốc độ của người nọ so với cô còn nhanh hơn, bị hắn nhanh chóng điểm huyệt ở nơi nào đó, cô liền phát hiện bản thân không thể cử động...
Ngay sau đó, người nọ liền tiến lại gần, cách lớp khăn voan đỏ, chẳng hiểu sao Nhiễm Thất lại cảm thấy bên tai truyền đến cảm giác ấm nóng.
Người nọ cách một cái khăn voan cứ như vậy mà cọ xát ở bên tai cô, thanh âm thập phần mê người: “Thật là không ngoan...Nàng nói xem, nên phạt nàng thế nào đây..."
Nhiễm Thất cảm thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy, muốn né tránh, lại nghe thấy hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Dù sao nàng cũng không cử động được...”
Nhiễm Thất:...
Ta không cử động được là do ai làm hả?!
Ta không cử động được liền có thể trở thành lý do ngươi muốn làm cái gì thì làm sao?!
Tâm tình luôn luôn bình tĩnh của Nhiễm Thất lập tức không thể duy trì được nữa. Luôn có một loại người như vậy, dù cho ngươi có là loại người lạnh nhạt đi chăng nữa, thì khi đối mặt với loại người này cũng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là cái tên hỗn đản!
Tên hỗn đản kia sau đó lại bắt đầu cách lớp khăn voan đỏ hôn lên mắt cô, chậm rãi đi xuống mũi, cuối cùng là đến môi. Hắn khẽ liếm lên cánh môi qua lớp vải, rồi cắn xé, hắn tựa như có được năng lực thấu thị, chẳng sợ tấm vải đỏ ngăn cách, hắn cũng có thể hôn lên một cách chính xác.
Nhiễm Thất cau mày, cô không thể cử động được, vì vậy dù hắn có làm cái gì cô cũng chỉ có thể tiếp nhận, nhưng cô cũng không phải sẽ ngồi đây chờ chết.
Nhiễm Thất căn cứ tình huống hiện tại mà suy nghĩ.
Đến bây giờ cũng chưa mở khăn voan ra, chẳng lẽ là cái tên biến thái nào đó? Hoặc là tên này lớn lên vô cùng xấu xí? Không đúng, chẳng lẽ lại khiết phích thái quá ư? Không thể chịu đựng được việc va chạm da thịt cùng những người khác? Nếu thật là như vậy, thì lại không còn gì tốt hơn... Còn đỡ cho cô phải suy nghĩ...
“Thất thần à, Thất Thất...” Nhiễm Thất còn chưa hoàn hồn, đã nghe được người nọ dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói ra những lời này, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nguy hiểm. Chưa kịp phản ứng, cô ngay lập tức đã bị hắn đẩy lên giường.
Người nọ đè ép, tựa đầu vào cổ Nhiễm Thất. Tiếp theo, hắn đưa cánh môi hôn lên chiếc cổ tinh tế kia, đồng thời lại mơ hồ không rõ mà thốt ra: “Thật là... Khiến nàng khổ sở mà... Đổi tư thế này có phải tốt hơn không?”
Nhiễm Thất bị đè dưới thân, lập tức muốn chửi thề, cô có thất thần hay không thì có quan hệ gì với cái tư thế này chứ!!!
- ----------------------------------------------------
Nhân sinh như vở kịch, một màn kí chủ bắt hệ thống phun đao ra để chém chủ nhân nó:v