Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nàng vẫn chưa từng gả chồng, bởi vậy, có vài lời nói nàng vẫn không nói không nên lời, Lam Yên chỉ chỉ trong phòng, ý bảo nàng, nói: “Cho nên ngươi đã hiểu rồi đó. Hiện giờ Hoàng thượng cùng Đế hậu ở chung hòa hợp như vậy, quả thật là chuyện may mắn của cả nước!”
Nhưng mà...Qua một đêm, người ở bên ngoài thoạt nhìn thì thấy ở chung vui vẻ, vợ chồng hòa thuận, trên thực tế lại là ——
“Rầm ——”
Nhiễm Thất khoanh tay trước ngực, khẽ nâng cằm, mặt không chút biểu tình, cứ như vậy trùm chăn từ trên cao nhìn xuống người nam nhân vừa bị cô đẩy xuống giường.
Cô đã sớm tỉnh lại, cho dù bị mỏi mệt bao quanh, cô cũng không quên ý nghĩ trong đầu của mình hôm qua —— Ngày hôm sau khôi phục lại, nhất định phải đá văng hắn xuống để bỏ tức, sau đó lại bảo hệ thống đưa cho cô thanh đao băm hắn liệt dương!!
Vì thế, sau khi cô tỉnh lại, đã nhẹ nhàng lấy cánh tay đặt ở trên người mình ra, chống đỡ thân thể mệt mỏi, đầu óc còn có chút mơ màng ẩn ẩn đau. Cô ngồi dậy, đem chăn cuộn khắp người, bởi vì hắn ngủ một bên, cho nên khi Nhiễm Thất lấy chăn đi, phải tận lực tránh né không nhìn đến bộ vị, ngay sau đó vươn chân đá vào ngực hắn, muốn một cước đá văng xuống giường.
Nhưng mà ——
Không đá được, thậm chí khi cô vừa nhấc chân lên, chỗ nào đó tựa như là bị xé rách, đau muốn chết.
Nhiễm Thất mặt không biểu tình mà nhìn người nào đó đang ngủ say, nội tâm đều phát điên, người này là cục đá hay sao? Tốt xấu gì cũng nên cử động một chút! Lão nương đều dùng cả sinh mệnh mà đạp đấy, thật là... Quá mất mặt.
Nhiễm Thất cắn chặt răng, thật vất vả mới có cơ hội này, cô làm sao có thể buông tha. Vì thế, cô liền dứt khoát thay đổi phương thức, quỳ gối trên giường, dùng hai tay đẩy hắn xuống. Chỉ cần không phải động chân, đau đớn sẽ giảm bớt rất nhiều.
Lúc này đây, dễ như trở bàn tay mà đẩy hắn rớt xuống, thậm chí còn nhẹ nhàng đến quá đáng, ngay sau đó đã nghe được âm thanh vô cùng dễ chịu, "Rầm" —— một tiếng, Nhiễm Thất cũng không nghĩ gì nhiều, trong lòng không nói cũng biết hả giận đến cỡ nào.
Tuy rằng dựa theo quá khứ, cô sẽ không mất bình tĩnh như vậy, cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện làm ra cái chuyện này, nhưng giống như gặp được người này, cô liền bình tĩnh không được. Thật là có mệnh khắc tinh với cô!
Nam nhân bị ném trên mặt đất xoa đầu mơ mơ màng màng mở mắt ra, tựa hồ còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngồi dậy, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô lẩm bẩm nói: “Nương tử, dậy sớm như vậy à?”
Nhiễm Thất siết chặt chăn mỏng trên người, hít sâu vài cái, nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, không cần cùng cái tên vô lại này chấp nhặt. Cô không chút biểu tình nào nhìn hắn, thanh âm khàn khàn không chịu nổi: “Ngày hôm qua...”
Cô còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người dưới giường cũng không che đậy gì, cứ như vậy ngồi dưới đất, vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô mà nói: “Ngày hôm qua...Chúng ta đã trải qua một đêm phi thường sung sướng.”
“...” Ai cho ngươi vừa làm ra cái vẻ mặt kia vừa nói cái loại lời nói này?!
Hơn nữa, vì sao nhìn đến biểu tình kia của hắn, liền có một loại ảo giác kỳ thật ngày hôm qua chính cô mới là người mạnh bạo thượng hắn. Hắn thẹn thùng cái lông a, loại sự tình này không phải nên là cô làm sao? À không, tính ra, cô làm không được.
Thật là...Trên giường dưới giường như hai người khác nhau.
“Nương tử vì sao không nói lời nào, là vi phu làm không tốt ư?” Bùi Đình vẻ mặt mất mát mà cúi đầu, thở dài, ngoài miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta rõ ràng đều phối hợp tốt như vậy, ta tự mình lăn xuống, cũng không cần nương tử đẩy, nhìn dáng vẻ kia, nương tử dường như còn chưa hả giận...”
Nhiễm Thất cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, tay lại rất ngứa, ở thế giới này bóp chết trượng phu của mình thì có phạm pháp không?
Không đợi Nhiễm Thất nghĩ ra được lý do, người ngồi dưới đất vốn dĩ thương tâm, lại lập tức thay đổi biểu tình, hắn nghiêm trang nói: “Kỳ thật, nương tử...Chúng ta làm thêm vài lần nữa, tin tưởng ta, nàng sẽ yêu chuyện này!” Sau đó hắn lại như là có chút thẹn thùng, vô tội mà nhìn cô: “Đương nhiên, nàng cũng sẽ càng yêu ta.”
Nhiễm Thất:...
Ngươi nằm mơ à!