Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi cuối tiết học, Phùng Tiếu đem bài giải đã viết tốt giao cho toán học lão sư, hắn hạ giọng nói với cô: "Lớp chúng ta coi trọng nhất chính là thành tích, tuy rằng em thành công tiến vào nhất ban, nhưng nếu em thành tích không tốt, ở trong lớp cũng sẽ không thoải mái, nghe nói lúc khảo thí cuối kỳ , em bởi vì sinh bệnh mà chỉ tham gia thi tiếng anh cùng ngữ văn?"

Mặt già của Phùng Tiếu đỏ lên, khảo thí cuối kỳ , nguyên chủ không phải sinh bệnh, mà là biết chính mình thành tích không tốt, cho nên cố ý thiếu khảo, chỉ tham gia môn sở trường nhất là ngữ văn và tiếng anh.

Nguyên chủ thích Thương Giác, đã sớm nghĩ tới cùng Thương Giác học tập, ba mẹ nguyên chủ đối với nữ nhi chính là sủng lên trời, không chịu được nguyên chủ làm nũng liền bất đắc dĩ đáp ứng giúp cô chuyển trường, bọn họ quyên đồ vật, vận dụng quan hệ, mới nói với lãnh đạo trường học xếp cô vào nhất ban một học kỳ, học kỳ sau liền dựa theo thành tích, thi được ban mấy liền đi ban đó.

Mà ở cốt truyện, nguyên chủ vốn dĩ kiến thức cơ sở cũng không có, lại cậy mạnh gia nhập nhất ban, lão sư là dựa theo tiêu chuẩn của học sinh mũi nhọn mà giảng bài cùng ra đề, nguyên chủ cơ bản nghe không hiểu, cô lại một lòng chỉ theo đuổi Thương Giác, ăn không hết khổ mà nỗ lực học tập. Vì lưu tại lớp Thương Giác, cô bị người dụ dỗ gian lận, lại bị người khác truyền ra, chứng cứ đầy đủ, hết cách cứu vãn, thể diện mất hết bị ba mẹ đưa đi du học, Thương Giác từ đầu tới cuối cũng chưa cho cô một ánh mắt.

Phùng Tiếu không tính toán gian lận, tri thức trong thế giới xa lạ này, cô rất có hứng thú, nguyện ý học tập.

Cô không chỉ muốn đem thành tích làm tốt, còn muốn đoạt lấy vị trí đệ nhất!

Nếu vị trí đệ nhất đều bị cô cướp đi, về sau Vu Tư khẳng định buồn bực muốn chết!!

"Lão sư thầy yên tâm đi, em sẽ cố gắng học tập, sẽ không làm chính mình mất mặt."

Toán học lão sư cười gật gật đầu: "Tôi đây liền chờ mong bạn học Phùng nghịch tập."

Phùng Tiếu nhướng mày, như suy tư gì nhìn hắn. Hắn cũng thu hồi tươi cười, lui một bước, xoay người rời khỏi phòng học.

Thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất ở cửa phòng học, Phùng Tiếu mới đem ánh mắt thu hồi: "Nhìn kỹ, toán học lão sư lớn lên còn khá đẹp."

Từ Thi Hàm theo bản năng nhìn về phía Thương Giác, khẩn trương hề hề hỏi: "Cậu không phải...... cậu......" Cậu không phải thích Thương Giác sao?

Thương Giác chuyên tâm đọc sách, giống như không có nghe thấy hai người nói chuyện.

"Toán học lão sư tên gọi là gì? Đã có bạn gái hay có vợ chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Thương Giác gập quyển đề thi thật dày lại, không quay đầu lại rời khỏi phòng học.

Phùng Tiếu nhìn bóng dáng Thương Giác, cười ý vị thâm trường, Từ Thi Hàm tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu, cậu cười gì vậy?"

Phùng Tiếu cố ý hạ giọng: "Thương Giác hắn ghen tị."

Từ Thi Hàm bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên cậu vừa mới là cố ý kích thích bạn học Thương."

Hắn ghen mới là lạ! Phùng Tiếu trong lòng rất rõ ràng, bất quá cô chính là cố ý khiến Từ Thi Hàm hiểu lầm.

"Ai kêu anh ấy thích tớ lại không chịu nói ra, còn cố ý đối với tớ lãnh đạm, tớ chính là muốn kích thích anh ấy."

Phương Mặc vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén mặt đầy quỷ dị, nhìn biểu tình thản nhiên lại bình tĩnh của Phùng Tiếu, trong lòng thập phần bội phục, có thể đem lời nói dối nói đến mặt không đổi sắc tâm không nhảy, Phùng tiểu thư đúng là lợi hại.

Thương Giác cậu mau trở lại, danh dự của cậu sắp không giữ được a!

- -

Thời gian một ngày bận rộn trôi qua, Phùng Tiếu trừ bỏ tiết đầu tiên phát ngốc, về sau đều nghiêm túc nghe giảng, cũng không giống nguyên chủ bắt được cơ hội liền dây dưa Thương Giác, cô cơ hồ không nói chuyện với hắn, giống như cô chuyển trường lại đây, thật sự chính là tới học tập.

Biểu hiện bất thường như thế, Phương Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng được, ngay cả Thương Giác cũng nhìn Phùng Tiếu nhiều hơn vài cái, anh vẫn cảm thấy, cô biểu hiện như thế, tất nhiên là có hậu chiêu.

Mặt trời chiều ngả về tây, cũng đã tan học, Phùng Tiếu chui đầu vào làm bài tập, không có ý tứ rời khỏi.

Từ Thi Hàm cầm cặp sách đứng lên: "Tiếu Tiếu cậu ở nơi nào? Có muốn cùng nhau đi không?"

Phùng Tiếu ngẩng đầu: "Không cần, tớ có người đón, ngày mai gặp."

"Thật sự không thành vấn đề sao?" Từ Thi Hàm không yên tâm chân của cô.

Phùng Tiếu dán ở lỗi tau Từ Thi Hàm nhỏ giọng nói: Tớ là đang đợi Thương Giác ca ca."

Từ Thi Hàm bừng tỉnh đại ngộ, không chỉ có chính mình đi, còn tìm cái lấy cớ đem Phương Mặc cũng kêu đi.

Phương Mặc nhìn Phùng Tiếu, lại nhìn Thương Giác, thấy hắn không tỏ vẻ gì, liền theo Từ Thi Hàm rời đi.

Những người khác cũng lục tục rời đi rồi, trong phòng học dần dần an tĩnh lại.

Thương Giác luôn ở trong trường học cho tới giờ mới về nhà, anh lấy đề toán Olympic mới mua ra làm.

Phía sau truyền đến âm thanh lật sách cùng tiếng ngòi bút xẹt qua trang giấy. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại mang cảm giác tồn tại rất lớn, không ngừng quấy nhiễu suy nghĩ của anh.

Anh hít sâu một cái, làm bản thân vứt bỏ tạp niệm, đang định dấn thân vào trong biển đề toán Olympic, di động lại vang lên, là mẹ Thương gọi tới.

Lưu Hồng Ngọc một bộ tâm tình thực tốt: "Tiểu Giác, con đã gặp Tiếu Tiếu đi? Mẹ bảo tài xế tới trường học, các con hôm nay trở về sớm một chút."

Trong lòng Thương Giác bỗng nổi lên một cỗ dự cảm không lành: "Mẹ là có ý gì?"

"Tiếu Tiếu không nói với con sao? Thời gian tới con bé sẽ ở nhà của chúng ta a! Còn có, thành tích của Tiếu Tiếu có chút yếu, con về sau cần phải giúp con bé học bổ túc thật tốt biết không?"

Thương Giác cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía sau, Phùng Tiếu ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt treo vài phần kiêu ngạo cùng đắc ý: "Thương Giác ca ca, về sau muốn phiền toái anh rồi."

Thương Giác cau mày, nguyên lai cô là đánh cái chủ ý này?

Anh trầm mặc thu thập đồ vật, Phùng Tiếu thấy anh cả người tản ra hơi thở không vui, cô liền không khỏi vui vẻ lên.

Chờ Thương Giác thu thập tốt tính toán ra ngoài, ống tay áo lại bị Phùng Tiếu kéo lấy, anh quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt có chút không kiên nhẫn.

"Chân em bị thương, anh đến đỡ em đi."

Thương Giác trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhìn tới cổ chân sưng đỏ của cô, cuối cùng vươn một bàn tay.

Phùng Tiếu bám ở trên tay anh, cố ý đem hơn phân nửa trọng lượng đều đè lên.

Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy anh xấu mặt, nhưng mà anh vững vàng đỡ lấy cô, một cái tay khác cầm cặp sách của hai người, chậm rãi đi ra ngoài.

Ngoài cửa có mấy nữ sinh, thời điểm hai người ra khỏi phòng học, các nữ sinh phát ra một tiếng kinh hô, Phùng Tiếu quay đầu nhìn qua, lại chỉ nhìn đến mấy đôi mắt tràn ngập địch ý, nhất là người ở chính giữa, ánh mắt đặc biệt rõ ràng.

Nữ sinh vừa gầy vừa trắng, trang điểm nhẹ, mái tóc quăn quăn, quần áo trên người đã chỉnh sửa qua, biểu lộ ra dáng người xinh đẹp, mấy nữ sinh khác giống như chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh cô ấy.

( chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ quý trọng)

Kính Linh: 【 Đây là Tưởng Mỹ Tiệp, học cùng Thương Giác năm, thích Thương Giác, khảo thí học kỳ phát huy thất thường, lấy được vị trí , là nữ xứng quan trọng trong cốt truyện. 】

Phùng Tiếu trong lòng vừa động, mỉm cười nhìn Tưởng Mỹ Tiệp.

"Thương Giác đồng học." Tưởng Mỹ Tiệp mềm nhẹ kêu lên.

Thương Giác bình đạm cực kỳ, đối Tưởng Mỹ Tiệp khẽ gật đầu, tiếp tục đi, giống như chỉ là gặp được một người xa lạ, mà không phải là bạn học đã cùng nhau học năm.

"Bạn học Thương Giác, nghe nói học kỳ này nhất ban có một học sinh mới được xếp vào, xin hỏi là thật sao?" Tưởng Mỹ Tiệp chỉ có thể lại lần nữa lên tiếng.

"Ừ."

"Kia nói cách khác, nếu không phải do học sinh mới được xếp đến kia, tớ kỳ thật là có thể tiếp tục cùng cậu học cùng một lớp, cùng nhau học tập." Tưởng Mỹ Tiệp run nhè nhẹ, có chút yếu ớt kiên cường.

Vốn dĩ chỉ nghĩ xem kịch vui - học sinh mới được xếp vào - Phùng Tiếu không thể không nói: "Tôi phải thuyết minh một chút a, nếu không có học sinh mới, bạn học, cậu cũng không vào được nhất ban."

Tưởng Mỹ Tiệp đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Phùng Tiếu: "Bạn học thành tích tốt trong trường tôi đều biết, nhưng chưa thấy qua cậu, cậu là ai?"

Phùng Tiếu nhún nhún vai: "Cậu nói xem?"

Tưởng Mỹ Tiệp bi thương lui một bước: "Cho nên... cho nên cậu chính là học sinh kia, chính là bởi vì cậu, tôi.... tôi mới không thể tiến vào nhất ban?"

"Cái này nồi tôi không cõng a, cậu vào không được nhất ban cùng tôi không có quan hệ."

"Năm nay nhất ban người, tôi xếp hạng , cậu dám nói không liên quan tới cậu?"

"Tôi dám a! Tôi vì sao lại không dám?"

Tưởng Mỹ Tiệp vẻ mặt bị thương nhìn cô.

"Đại học bá, anh tới nói." Khuỷu tay Phùng Tiếu thọc thọc eo anh.

Thương Giác nắm lấy khuỷu tay cô, không cho cô đụng tới eo mình, lúc này mới cùng Tưởng Mỹ Tiệp nói: "Cậu hẳn là biết đến, trước đây nhất ban chỉ nhận người."

Bởi vì Phùng Tiếu chuyển đến nhất ban, lãnh đạo trường học không đành lòng đánh rớt một học sinh dựa bản lĩnh thi được nhất ban, cho nên phá lệ đem chỉ tiêu lên học sinh, lại thêm Phùng Tiếu, nhân số nhất ban liền biến thành người.

Cho nên, nếu Phùng Tiếu không chuyển trường, nhất ban vẫn dựa theo thông thường nhận người, Tưởng Mỹ Tiệp cũng sẽ không vào được nhất ban.

Tưởng Mỹ Tiệp quật cường nhìn Thương Giác, kiềm chế không rơi nước mắt, nhu nhược đáng thương lại mang theo vài phần kiên cường, hơn nữa còn đứng ở đối diện Thương Giác cùng Phùng Tiếu, ai không biết còn tưởng rằng đây là hiện trường hai nàng tranh một chàng đâu!

"Bạn học, cậu có thời gian thương tâm, còn không bằng dùng nhiều thời gian đọc sách, chỉ cần cuối kỳ này phát huy tốt, học kỳ sau không phải có thể cùng Thương Giác học một lớp sao?" Phùng Tiếu nghĩ nghĩ, "Đương nhiên, tiền đề là Thương Giác không bị đá ra khỏi nhất ban."

Nếu là như vậy liền chơi rất vui a.

"Thương học bá sao có thể sẽ bị đá ra khỏi nhất ban!" Mấy nữ sinh trăm miệng một lời phản bác.

"Ai biết được, thế sự vô thường mà." Phùng Tiếu nhìn Thương Giác cười cười.

Lại là ác ý tràn đầy, Phùng Tiếu lùn hơn Thương Giác phân nửa cái đầu, anh cúi đầu xuống liền vừa vặn có thể nhìn vào mắt cô, thời điểm nói đến thế sự vô thường, cô rõ ràng là thực chờ mong.

Thực không giống nhau, lần gần nhất thấy cô là khi ăn tết, ngắn ngủn mấy tháng, một người có thể biến hóa lớn như vậy sao?

Thương Giác trầm tư đỡ Phùng Tiếu rời đi, Tưởng Mỹ Tiệp đứng phía sau gắt gao cắn chặt môi, mới nhịn xuống không có xông lên.

"Cậu đừng thương tâm, chúng tớ giúp cậu hết giận." mấy nữ sinh đứng sau cô vội nói.

- -

Thương Giác cảm giác không được tự nhiên.

Hai người dựa vào rất gần, lúc đi lại luôn có hương thơm từ trên người cô truyền tới, anh quay đầu muốn tránh đi, lại phát hiện hương khí kia phảng phất như bóng với hình, không chỗ nào tránh được, làm anh có chút tâm phiền ý loạn, bước chân không khỏi nhanh hơn, muốn mau chóng kết thúc lộ trình.

Phùng Tiếu đột nhiên dừng bước, không nói lời nào nhìn chằm chằm anh, nhưng Thương Giác giống như kỳ tích từ trên mặt cô liền biết cô muốn biểu đạt ý tứ: Đi nhanh như vậy, vội vàng đầu thai a? Có thể cố kỵ một chút người chân cẳng không tiện là cô hay không?

Thương Giác:"......"

Hai người không tiếng động ngừng vài giây, tiếp theo lại đồng thời cất bước, tốc độ thong thả.

Phùng Tiếu lên xe liền lấy ra sách giáo khoa ra lật xem, Thương Giác ngày thường cũng sẽ ở trên xe học tập lại chậm một bước, anh không nghĩ cùng cô làm cùng một việc, chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần.

Tài xế từ trong gương nhìn qua, chỉ cảm thấy hai người ranh giới rõ ràng, ở cùng một chiếc xe, lại giống như đặt mình trong hai cái thế giới.

Có điểm kỳ quái, rồi lại có điểm hài hòa.

Thương Giác cảm quan thực nhạy bén, anh có thể ngửi được mùi hương từ trên người Phùng Tiếu truyền đến, nghe được thanh âm trang giấy bị lật qua, cùng với tiếng hít thở của cô, từng điểm từng điểm đều giống như câu lấy sự chú ý anh, làm anh vô pháp thả lỏng lại.

"Vương thúc, dừng xe."

Tài xế mờ mịt dừng lại, Phùng Tiếu cũng nhìn về phía Thương Giác.

Thương Giác mở cửa xuống xe, lại phịch một tiếng đóng lại, ở trên ghế phụ ngồi xuống: "Lái xe."

Tài xế càng thêm mờ mịt, hắn phụ trách đưa đón Thương Giác đã nhiều năm, Thương Giác trước nay đều là ngồi ở phía sau, vì cái gì muốn đột nhiên ngồi vào trên ghế phụ?

"Ha ha ha." Phùng Tiếu Tiếu cười hì hì.

Thương Giác lại lần nữa nhắm mắt lại, tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại có điểm ảo não.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio