Kanato Ken không nói gì rời khỏi phòng, Mạc Linh lúc này mới thở ra một hơi, nguy hiểm quá...
Có thể nói đây là lần đầu tiên Mạc Linh cảm nhận rõ rệt ác ý của một người, may mà hắn cũng không làm gì cô. Nhưng bộ dạng hắn khó coi như vậy, chẳng lẽ chuyện cô mất trí nhớ ảnh hưởng lớn đến hắn thế sao?
Nhớ lại khuôn mặt hắn ôn nhu như nước, tim cô như hẫng một nhịp, rõ ràng là một người xa lạ, vậy mà cô lại có cảm giác quen thuộc với hắn như vậy, có lẽ cô cần phải tìm cách hỏi hắn mới được.
Nắm chặt tay, Mạc Linh hai mắt kiên định bước ra ngoài. Chuyện quan trọng đầu tiên, vẫn là ăn sáng trước đã.
May mà hắn cũng không ở lại ăn sáng cùng ông Mạc và cô, nếu không nhất định không khí sẽ vô cùng quỷ dị...
Mạc Linh giải quyết qua loa bữa sáng liền tìm cớ chạy ra ngoài, cô muốn tìm một chỗ để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện a. Nếu cứ bị động trong tình trạng ngu ngốc này mãi, nhất định cô sẽ tức chết cho xem.
Quan trọng là, cô cần một người quen biết cô, Lâm Hoài Nam cái tên kia chắc chắn là ngậm miệng cái gì cũng không chịu hé răng rồi, vậy thì còn ai nữa đây...
Nữ nhân tên Bạch Liên Hoa kia có vẻ được, nhưng nhìn tính cách yểu điệu nhu nhược của cô ấy, cô không tin chính mình lại có quan hệ thân thiết với cô ấy, cho nên trực tiếp pass.
Đồng Phù có nói hắn chỉ mới quen cô một thời gian ngắn, tiếp tục pass.
Kanato Ken... Cô còn chưa nghĩ muốn đối mặt hắn một lần nữa, không cần ngại ngùng, pass.
Cô cũng chưa xác định được nếu bản thân cùng Tiểu Quan "ôn lại chuyện xưa" thì có thể nào không cãi nhau không, thôi thì lại pass đi.
Mạc Linh nhớ khi cô còn trong bệnh viện, từng có một người đến thăm cô, hắn cùng cô nói chuyện rất hộ nhau, hơn nữa vẻ ngoài của hắn vừa đúng là dạng mỹ thiếu niên mà cô yêu thích, khụ, chỉ là yêu thích thôi.
"Linh, em đang đi đâu thế?" Thanh âm quan tâm quen thuộc kéo Mạc Linh từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn về phía người vừa nói.
"..." Cái này có thể gọi là tâm linh tương thông không? Cô chỉ vừa mới nhớ đến hắn thôi mà.
Đưa mắt nhìn lại, hình như trong lúc suy nghĩ cô đã đi tới nơi mà mình cũng không biết rồi.
Hoàng Ngôn Đằng thấy Mạc Linh nghi hoặc nhìn xung quanh, tự nhiên bước tới nắm lấy tay cô.
"Em đã khỏe hơn chưa? Anh có đến bệnh viện nhưng họ nói em đã xuất viện rồi, anh lại không tiện đến nhà em nên còn chưa gặp em được."
Đúng là hắn có đến bệnh viện, cũng biết cô đã xuất viện rồi nên cố ý tìm cách gặp cô, vừa đúng lúc hôm nay vô tình đi qua đây thấy bóng dáng ngơ ngác của cô liền dừng lại, cái này gọi là cố ý tìm thì không gặp được, tìm được lại không tốn một chút công sức nào.
Nghĩ đến điều này, khóe môi Hoàng Ngôn Đằng kéo lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
"Vừa nghĩ đến anh, không ngờ tới liền thấy anh rồi!" Mạc Linh vui vẻ cười, hai mắt hơi híp lại.
"Thật sao? Như vậy rất tốt, anh hiện tại đang rảnh rỗi, em muốn tìm anh làm gì sao?" Hoàng Ngôn Đằng che giấu nội tâm đắc ý, chớp chớp hai mắt nhìn cô, cũng vô tình quên không nhắc nhở hai tay cô vẫn còn nằm trong tay hắn.
Cảm giác mềm mại ấm ấm, rất tốt.
"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói đi." Mạc Linh xoay người, thuận tay kéo luôn hắn theo.
Hoàng Ngôn Đằng tùy ý cô dẫn đi, hướng đám người ở cách đó một khoảng không xa hất tay một cái, bọn họ liền lục tục rời đi.
Bọn họ âm thầm quay đi gạt lệ, lầm bầm trong lòng: Chủ tịch, ngài đây là trọng sắc khinh tài!
Mạc Linh cùng Hoàng Ngôn Đằng đến một quán nước gần đó, sau khi chọn một góc khuất, cô trầm mặc quan sát hắn.
Mặc dù Hoàng Ngôn Đằng rất hưởng thụ cảm giác được cô nhìn chằm chằm, nhưng hắn cũng phải lên tiếng hỏi trước.
"Thế nào? Là chuyện gì quan trọng sao?"
"Không có gì quan trọng lắm..." Mạc Linh lẩm bẩm, đột nhiên hai tay chống cằm, thẳng sống lưng nghiêm túc nói "Anh còn nhớ đã quen em bao nhiêu lâu rồi không?"
Vừa vặn phục vụ đem nước đến, nghe được cô thẳng thắn nói như vậy, nhất thời nhìn kĩ hai người, suy đoán một hồi liền khúc khích cười chuẩn bị trở về cùng mọi người quan sát.
Hoàng Ngôn Đằng mắt sắc nhìn thấy động tác nhỏ của những người phục vụ rảnh rỗi kia, nhưng cũng không nói gì, mặc bọn họ suy đoán.
"Hình như cũng vừa đủ để hiểu em..." Hắn không hề nói dối, cô là người rất dễ hiểu, chỉ cần ở bên cạnh cô một khoảng thời gian ngắn liền dò được tính cách cô rõ mồn một.
"Như vậy... anh biết trước khi mất trí nhớ, em là người như thế nào không?" Mạc Linh hai mắt sáng rỡ, gấp gáp hỏi hắn.
"Em sao?" Hắn cũng không tỏ vẻ gấp gáp, từ tốn khuấy khuấy ly cà phê nóng hổi "Con người em..."
Cô bị hắn chọc cho khẩn trương không thôi, không tự chủ được càng tiến sát lại gần hắn.
"Em ấy," Hoàng Ngôn Đằng nhẹ búng cái trán cô một cái, mỉm cười "... Tùy tiện, háo sắc, còn có suy nghĩ không giống ai, lại như biết trước được tất cả, luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn anh."
"..." Mạc Linh ôm trán, cảm thấy hình như cũng khá giống cô hiện tại...
Như vậy tức là cô cũng không thay đổi mấy, thỏa mãn mỉm cười, nhất thời nhẹ nhõm rất nhiều.
Khoan đã, tại sao cô lại thấy nhẹ nhõm? Được rồi, không nghĩ nữa.
Mạc Linh thần sắc thoải mái, Hoàng Ngôn Đằng tự nhiên là thấy được. Nhưng như vậy cũng rất tốt, cô thoải mái bên cạnh hắn cũng là một dấu hiệu tốt, đợi khi cô hoàn toàn tin tưởng vào hắn, hắn liền không ngại ngùng mà giữ cô bên cạnh mình, chặt đứt ý nghĩ của những nam nhân khác.
Đừng nghĩ hắn không biết cô nơi nơi chạy kéo theo rất nhiều hoa đào, hơn nữa ai ai cũng đều không tầm thường. Hắn đã muốn xác định rõ cảm xúc của mình, cho nên hiện tại hắn đã đi trước bọn họ một bước, tốc chiến tốc thắng, ai nhanh tay người đó được hạnh phúc.
Hoàng Ngôn Đằng nhìn Mạc Linh meo meo cười, khuôn mặt xinh đẹp như tỏa sáng hấp dẫn mọi người xung quanh, cũng khiến hắn luyến tiếc, muốn chạm vào. Hạnh phúc này, hắn nhất định phải có!
Tác giả có lời muốn nói:
Tuần sau thi rồi, mọi người có ai cùng chí hướng không, cho ta ôm một cái QAQ~
Không khí căng thẳng hại ta bí văn rồi, thật khổ bức a! (