Có thể tưởng tượng được, khi Mạc Linh nhìn thấy bên trong hộp gấm mà cô cẩn thận bảo vệ, an toàn trao cho ông Mạc là một viên đá thủy tinh nhỏ tròn, khuôn mặt cô vô cùng đặc sắc.
"Cha... nó là đồ cổ mà, phải không?" Mạc Linh không thể chấp nhận đây lại là một viên đá bình thường được.
"Không phải, nó là viên đá bình thường thôi." Ông Mạc giống như không nhìn ra vẻ mặt hy vọng của cô, lắc đầu phủ nhận.
"..." Cô câm lặng.
Ông Mạc nhìn vẻ mặt bảo bối nhỏ hết xanh lại trắng, cuối cùng đỏ bừng, tiếng cười nghẹn trong bụng không nén được bật ra.
Mạc Linh nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông Mạc, chỉ cảm thấy bản thân nhất định là bị đùa giỡn rồi, tức giận đứng dậy, muốn bỏ lên phòng không thèm quan tâm đến ông nữa.
"Linh, ngồi xuống trước đã, nghe bác Mạc nói trước đi." Lâm Hoài Nam đột nhiên đi đến, nắm lấy vai cô ấn ngồi trở về ghế.
Mạc Linh nhìn Lâm Hoài Nam một lúc, gật nhẹ đầu, quay sang dùng nụ cười mà cô tự cho là dịu dàng nhất hỏi ông Mạc.
"Cha, có thể cho con biết về lịch sử của nó không?"
"À..." Ông Mạc dường như lâm vào quá khứ, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, vừa hạnh phúc vừa đau khổ "Viên đá này là vật may mắn của mẹ con."
Mạc Linh không nói gì, cô chờ ông tiếp tục. Ông Mạc cũng hiểu ý cô, hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại chuyện xưa mà từ trước đến nay ông chưa từng cho cô biết.
"Thật ra mẹ con tên đầy đủ là Lâm Thu Nguyệt, là em gái của Lâm Hoài Khanh, cũng là dì của Lâm Hoài Nam này, vốn Thu Nguyệt là một vị tiểu thư hắc đạo lừng lẫy, sau này gặp được ta thì bỏ đi thân phận phó thủ lĩnh Bạo Minh đó, trở thành bà Mạc chân chính, rồi con ra đời, lúc đó ta cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế giới vậy." Ông càng nói càng chậm, càng nói càng đau thương.
"Nhưng thế giới hắc đạo luôn luôn u ám tàn khốc, mẹ con cũng vì bị những tên khốn ác độc từng có xích mích với Lâm gia mà chết oan uổng, lúc đó Lâm gia vô cùng khó khăn, ta cũng vì vậy mà suy sụp, may mà nhờ vào sự giúp đỡ của những gia tộc khác, bọn khốn kia đã phải đền mạng, đồng thời Lâm gia một lần nữa đứng vững."
Mạc Linh vẫn duy trì im lặng, chăm chú lắng nghe từng lời khó nhọc của ông. Đột nhiên ông giơ viên đá vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay lên, trong mắt tràn ngập tình yêu.
"Viên đá này, luôn cùng mẹ con đi qua mọi khó khăn, coi như một phần không thể thiếu của bà ấy, nhưng lúc bà mất lại không có ở bên mình, sau này mới được Lâm gia nỗ lực tìm lại được, ta luôn muốn nhận lại món di vật cuối cùng này, nhưng cái tên Lâm Hoài Khanh chết tiệt kia lại giấu tiệt nó đi, nói các nào cũng không chịu nhả ra, hiện tại nhờ có con, Linh nhi, nhờ con chấp nhận điều kiện của lão ấy mà viên đá này cũng trở về bên ta."
Ông Mạc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bỏ viên đá ấy vào lòng bàn tay nhỏ của cô, viên đá dường như sáng lên, lấp lánh ánh nước.
"Con không giận ta chứ, Linh nhi?"
Cô lập tức lắc đầu, thẫn thờ nhìn vào viên đá càng lúc càng lấp lánh.
A, không phải, là do nước mắt của cô rơi lên nó...
Trước mắt cô nhòe đi, khuôn mặt của ông cũng không còn rõ nữa, chỉ có thanh âm nhẹ nhàng từ ái của ông vẫn truyền vào tai.
"Ta hy vọng con có thể giữ nó bên mình, xem như mẹ con làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một người mẹ, phù hộ con đi hết quãng đường còn lại."
"... Vâng."
Cô nghe thấy mình nấc lên một tiếng, không chần chờ, cô lao vào lòng ông, nức nở khóc ra. Ông cũng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn không ngừng run lên, từ tốn vỗ vỗ, an ủi cô.
Dù cho từ đầu cô đã không phải là Mạc Linh thật sự, nhưng tình cảm đau xót trong lòng cô đối với ông là thật, đối với người mẹ mà cô chưa từng biết mặt cũng là thật. Cô thật may mắn, may mắn vì mình được xuyên không, được gặp ông, được ông che chở, tùy ý cô phá phách. Cả cuộc đời này, cô nhất định sẽ dùng mọi cách khiến ông hạnh phúc.
"Con sẽ giữ thật cẩn thận." Cô ôm chặt lấy ông, nghẹn ngào nói "Con sẽ giữ phần tình cảm cha dành cho mẹ này thật tốt."
"Ừ, ngoan lắm, con biết là tốt rồi." Ông Mạc cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng nén lại, ông không thể yếu đuối trước mặt bảo bối của ông được.
"Được rồi, con lên phòng ôm mấy quyển sách bảo bối của con theo đi, ta nghĩ con không nỡ xa bọn nó đâu nhỉ, bảo bối?" Ông buông cô ra, dịu dàng hôn lên tóc cô một cái.
"Con cũng không nỡ xa cha, cha đi theo con nhé?" Cô bĩu môi, hôn lên gò má ông một cái.
"Thôi thôi, người trẻ bây giờ không chịu nổi một lão già như ta đâu, sau này sống cùng bọn họ, con nhất định phải chỉnh bọn họ đến mức xoay vòng mới được." Ông phẩy tay, bật cười.
"Tất nhiên, con sẽ không dễ dàng cho họ sống tốt đâu, ai bảo lừa gạt con cơ chứ!"
Cô lè lưỡi, nhanh chân chạy về phòng, cùng Châu Quang Khải vẫn đang băn khoăn trong phòng thu dọn đồ đạc.
Dưới phòng khách chỉ còn lại ông Mạc và bọn Kanato Ken ngoan ngoãn đứng gần đó.
Lúc nãy nghe chuyện xưa của ông Mạc, Lâm Hoài Nam cũng có chút bất ngờ, không ngờ Mạc Linh lại là em họ của hắn. Có điều, em họ hay không thì cô cũng đã định là phu nhân của Lâm gia rồi, rối rắm vấn đề vô ích này chỉ tốn công.
Khác với Lâm Hoài Nam đang ngẫm lại vấn đề "em họ", nhóm người Khương Thành Quan đang yên lặng ở trong lòng tán dương Lâm Hoài Khanh luôn yên lặng ngủ gật lại có chiêu số này nữa. Trách không được Lâm Hoài Khanh lại có thể một tay dựng lên bang Bạo Minh nổi danh khắp thế giới ngầm, biết lợi dụng điểm mấu chốt của Mạc Lăng, bắt ông thỏa hiệp, chấp nhận chuyện bọn họ sống cùng.
Một lát sau, Mạc Linh rảnh rỗi đi phía trước cùng với Châu Quang Khải ôm một núi sách đi phía sau cùng xuất hiện, cô chạy đến nghe ông Mạc dặn dò mấy câu, còn Châu Quang Khải dưới ánh mắt chọc tức của tình địch, giữ vẻ mặt lạnh nhạt ôm sách đi ra ngoài, xếp cẩn thận vào xe.
Đùa chứ, dám làm hư sách Linh nhất định sẽ giết hắn đấy!
"Bảo bối ngoan, sống cùng người lạ thì nhất định phải luôn đề phòng đấy, biết không?" Ông Mạc xoa mái tóc nâu mềm của cô, nhẹ giọng cẩn thận dặn dò cô "Có ai khi dễ cũng phải báo ta, nam thì cắt, nữ thì bán, rõ không?"
"..." Tuy cô đã lớn rồi, nhưng trước mặt con gái mà nói ra chuyện này, ông thật sự không có chút ngượng ngùng nào sao?
"..." Một đám nam nhân vừa nghe ông Mạc nói xong, không tự chủ đồng loạt lùi về phía sau một bước.
"Còn nữa, nếu thiếu thứ gì thì không cần báo cho ta, cứ kêu bọn nhóc này mua cho con, trên đời không bao giờ có chuyện miễn phí cả, chúng nó muốn con chấp nhận sống cùng chúng thì một chút chuyện nhỏ này hẳn là không tiếc với con đâu, nhỉ?" Ông nghiêm túc nhìn bọn họ.
"Cha à..." Đủ rồi...
"Tất nhiên! Cháu nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Linh!" Khương Thành Quan chính trực lớn tiếng nói.
"Cháu cũng có thể!" x .
"To mồm làm cái gì! Ai bảo gả Linh nhi cho các cậu! Yên lặng làm bình hoa đi!" Ông Mạc nộ khí xung thiên, con gái ông nâng niu trên tay, còn chưa dưỡng đủ mà phải giao cho bọn họ sao? Buồn cười!
"Vâng!" Đồng thanh lần nữa.
Mạc Linh ôm đầu, liếc nhìn mấy tên nam nhân ít khi ngoan ngoãn đứng kia, lại ôm lấy cánh tay ông Mạc, bất đắc dĩ cười.
"Cha à, được rồi, con nhất định sẽ sống tốt mà, dù sao cũng còn chung một thành phố mà, cũng cách nhau không xa, cha đừng lo."
"Ta biết, nhưng là..."
"Không sao, còn có mấy gia gia đứng về phía con nữa, cho bọn họ mười lá gan họ cũng không dám làm bậy!" Cô khẳng định.
Hết lời an ủi, cuối cùng cô cũng được ôm đồ rời khỏi Mạc gia, lên xe bắt đầu tới nhà mới.
Ôi, chưa bao giờ cô thấy rời khỏi nhà lại là chuyện tốt đẹp như thế này.
Mạc Linh mang tâm tình vui vẻ nhanh chóng đến nơi ở mới, hoàn toàn không biết một khi cô đã đặt chân vào căn nhà đầy sói đó, cô sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không chừa.
Tất nhiên, đó là chuyện sau đó, cô không biết cũng là chuyện tất nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Ờm...
Thôi cạn lời, mọi người tiếp tục đi ~ (~ ̄ ̄)~