Nếu có người hỏi Lâm Thu, kiếm quân Ngụy Lương đến tột cùng là người như thế nào, nàng chỉ có thể nghĩ đến, chính con yêu tinh hay đùa giỡn trêu chọc.
Trong sách lại không có miêu tả như vậy nga!
Mặc dù đã cùng Liễu Thanh Âm kết thành đạo lữ, lúc cả hai song song phi thăng, vị nam chủ này vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước, sẽ chỉ lơ đãng thỉnh thoảng lộ chút ôn nhu trong tầm mắt.
Cái này đóa hoa cao lãnh này, tại sao rơi vào tay nàng lại hoàn toàn biến chất?
Lâm Thu sống không còn gì luyến tiếc mà trừng mắt nam nhân đang nghiêm trang nói hươu nói vượn này.
Ngụy Lương một lần nữa túm nàng trở về trong ngực.
Tế Uyên, đã đến!
Ngụy Lương nắm Lâm Thu, bước ra một bước.
Phi kiếm trước người như một bước phá vỡ bầu trời, mang theo sát khí diệt sạch vạn trượng, đánh úp về phía đại ma đầu đang đứng giữa đầy trời mây sét.
Liễu Thanh Âm còn đang điều tức, Mộ Dung Xuân một bên che chở nàng ta, một mặt thay Ngụy Lương đỡ mấy đòn đánh lén phía sau. Hắn biết rõ thương tích trêи người Ngụy Lương là không nhẹ, đối mặt với Tế Uyên đang toàn thịnh cũng không chiếm được ưu thế nào.
Ma tu không dài khí, mà là dài ý, lúc Nguyên Thần bị hao tổn cũng là lúc khó khăn nhất để chống lại công kϊƈɦ của ma tu.
Tế Uyên còn cách nơi đây hơn ngàn trượng, nhưng đối với bọn hắn, tên ma đầu mạnh mẽ đứng trêи đỉnh như vậy, cách ngàn trượng chính là mặt đối mặt.
Một làn sóng ma đỏ thẫm xa xa đánh úp lại, phảng phất như giữa thiên địa bỗng nhiên trồi lên một mảnh xích triều.
Đã chỗ cách trượng, làn sóng ma màu đỏ ầm ầm xoáy lên, giữa không trung ngưng tụ thành một cái đầu lâu cực kỳ đỏ chói làm người ta giật mình, đang há cái miệng lớn, một ngụm nuốt luôn cả phi kiếm của Ngụy Lương.
Đầu lâu màu đỏ vậy mà thế công không chậm chút nào, trong nháy mắt đã đến gần đó.
Mộ Dung Xuân cùng Liễu Thanh Âm không dám lơ là, lúc này tung ra tuyệt thức, một vòng trăng rằm cùng với đầy trời Hải Đường ngay ngắn tách ra, chống đỡ tiến công của đại ma đầu.
Khi cằm của cái đầu lâu màu đỏ dính vào bóng kiếm của hai người này, liền giống như vô số con trùng đỏ bị đánh trúng, lập tức ầm ầm tản ra.
Mà Ngụy Lương, trực tiếp mang theo Lâm Thu, từ trước mặt đánh úp lại hướng Tế Uyên. Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, đem những hạt băng li ti đã kết lại vô cùng cứng cáp tập kϊƈɦ đến chỗ gần đầu lâu màu đỏ, rầm rầm từ giữa không trung rơi xuống.
” Bên trái hả? ” Hắn dửng dưng như không đếm xỉa tới, tròng mắt nhìn nhìn Lâm Thu.
Lâm Thu giờ phút này đã bị phong cảnh trước mắt mê hoặc.
Cái đầu lâu màu đỏ sau khi bị Ngụy Lương đông lại, không còn một chút đáng sợ nào, dưới ánh mặt trời, từng hạt băng nhỏ màu đỏ lóng lánh sáng dưới ánh sáng chói loá, ai đi qua phía dưới thật giống như đưa thân vào một toà bảo thạch băng tuyết màu đỏ, khắp nơi là đều là khúc xạ ánh sáng như trong mộng ảo.
” Thật là đẹp mắt a…! ” Lâm Thu than thở.
Ngụy Lương khóe miệng hơi rút: ” Cái này…… đẹp mắt? “
Lâm Thu liên tục gật đầu.
Ngụy Lương: “……” Thẩm mỹ của tiểu thê tử thật sự là có phong cách riêng.
Sau vài bước, liền đối mặt với đại ma đầu Tế Uyên.
Tế Uyên là một mỹ nam tử tướng mạo tuyệt mỹ, mặc đồ đỏ, lông mày như mực, môi như máu, diêm dúa lẳng lơ đến làm người thất kinh. Nghĩ đến lúc hắn bắt Liễu Thanh Âm xong, theo như miêu tả, thì hàng loạt cái gì như là nhan sắc tức giận nóng cả mặt, cái gì rừng rực a…, trầm thấp a…, gấp rút thở gấp a…, linh hoạt a…, tăng thêm phối hợp với huyết ngẫu a……… Mặt Lâm Thu lặng lẽ nóng lên.
Là người đã xem qua hết quyển sách, bây giờ nhìn vị ma tu trước mặt, Lâm Thu chỉ cảm thấy có cảm giác gì đó kỳ lạ, nói không nên lời.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Lâm Thu lắc vẫy lắc, chằm chằm nhìn về hướng tay trái của Tế Uyên.
Hai tay của hắn cũng khép dưới ống tay áo đỏ rộng thùng thình, nhìn không ra có gì dị thường.
Nhìn thấy Ngụy Lương, Tế Uyên nâng hai tay áo lên, nhẹ nhàng thi lễ như các nhân vật tiểu sinh trêи sân khấu, âm thanh tà mị: ” Kiếm quân, ngưỡng mộ đã lâu. “
Khi hắn nhả chữ ” Kiếm”, phi kiếm của Ngụy Lương đã từ phía sau bên cạnh hắn xoáy trở về, ẩn trong cơn mưa hạt băng leng keng rơi, như một tia sáng màu trắng, thẳng thừng cắt vào cánh tay trái của Tế Uyên.
Động tác thi lễ của Tế Uyên vẫn không thay đổi, nhưng thấy ở không gian phía sau lưng hắn đã có đầu lâu máu từng cái từng cái một nổ tung, chống đỡ lại phi kiếm của Ngụy Lương, mãi đến khi Tế Uyên thi xong lễ.
Đợi hắn nói đến chữ ” ngưỡng”, số lượng đầu lâu máu chôn vùi dưới thân kiếm của Ngụy Lương đã lên đến số lượng hàng trăm.
Lập tức, thân ảnh của Tế Uyên nhẹ nhàng rung động cứ như ảnh dưới mặt nước gợn sóng, ngay tại chỗ biến mất.
Phi kiếm chém vào hư không, cắm nghiêng vào dưới mặt đất.
” Ha ha, ha ha ha ha……” Giọng cười tà đạo vờn quanh bốn phía, va chạm với vô số hạt băng cứng rắn đang tuôn rơi, kϊƈɦ thích lên vô số âm thanh vang dội, ” Kiếm thuật của Kiếm Quân…… không tiến mà lui nhaaa..! “
Lâm Thu đột nhiên cảm giác mình có chút hoa mắt. Nàng trừng mắt nhìn, tập trung tư tưởng nhìn chăm chú.
Chỉ thấy một ảo ảnh màu đỏ ẩn ẩn hiện lên từ nơi các đầu lâu máu bị nghiền nát rơi xuống, nơi nào ảo ánh này lướt qua đều lưu lại một đường màu đỏ kỳ dị, quấn vòng quanh một cái đồ án giống như Lục Mang Tinh.
Hạt băng tinh không ngừng rơi xuống, mà cái đồ án màu đỏ đó lại không chút sứt mẻ, vẫn đang thản nhiên di chuyển tại chỗ, kết hợp với sư yên tĩnh đến quỷ dị, làm cho trong lòng Lâm Thu dâng lên chút dự cảm không tốt lắm.
” Coi chừng, hắn ta hình như đang bày trận. ” Lâm Thu nhắc nhở.
Môi mỏng của Ngụy Lương hơi cong lên.
Từ trêи đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm hí hiểm như lan ra của Tế Uyên: ” Vạn…… Ma…… Tru…… Tâm……”
Thanh âm của hắn phảng phất ngưng tụ thành thực chất, hòa nhập vào các đường màu đỏ đang quấn vòng quanh tạo thành đồ án đó. Mấy đường màu đỏ nhanh chóng ngưng tụ thành hình, lập tức biến ảo thành một trận pháp cực lớn màu đỏ chụp xuống đỉnh đầu Ngụy Lương cùng Lâm Thu .
Kiếm của Ngụy Lương lập tức cảm ứng với ngón tay hắn, phi kiếm đang cắm nghiêng cắm trêи mặt đất bỗng nhiên loong coong một tiếng, rút ra khỏi mặt đất bay thẳng lên trêи, chém về phía trận đồ màu đỏ!
Nhưng mà, một nhát kiếm phảng phất như có thể phá vỡ thiên địa Hỗn Độn này lại không hề chạm được vào trận pháp màu đỏ kia, nó thẳng thừng bay xuyên qua màn vô số tia màu đỏ đó.
” A, ” Tế Uyên nhẹ nhàng cười rộ lên, ” Không cần uổng phí thời gian, Kiếm Quân. Chiêu này ta đã chuẩn bị riêng dành cho ngươi nhiều ngày rồi, chỉ thiếu một thời cơ liền hai tay dâng lên…… Sách, nếu sớm biết kiếm ý của ngươi lùi lại đến bước này, ta đã không cần hao tốn quá nhiều khí lực chuẩn bị nó làm gì. “
Hào quang trêи trận pháp màu đỏ lưu chuyển, mấy điểm chủ chốt lần lượt bị ánh sáng kϊƈɦ hoạt, sau khi luồng sáng lốm đốm mấy vết màu đỏ lướt qua, trận pháp liền như một cái bóng đèn to lớn bị hư mất, điên cuồng lóe lên.
Ánh sáng loá mắt chợt hiện ra làm Lâm Thu hoa mắt. Nàng vừa ” a…” một tiếng, liền cảm giác được một bàn tay to nhẹ nhàng bưng kín mặt của nàng.
Tầm mắt lập tức tối lại, hương lạnh u ám chỉ thuộc về Ngụy Lương chậm rãi xâm nhập.
Lâm Thu chớp chớp nhắm hai mắt, cảm giác được lông mi thật dài của mình đang xẹt qua lòng bàn tay có mấy nốt chai dần của hắn.
Lòng của nàng bỗng nhiên bình lặng lại rất nhiều.
Ôi chao? Đợi một chút!
Lâm Thu chợt phát hiện, trong thức hải Nghiệp Liên đang chuyển động càng lúc càng nhanh, từng sợi màu đỏ tí ti hư hư thật thật đó đan xen nhau và bị dẫn vào thức hải, như là một chất bổ dưỡng thông thường, bị Nghiệp Liên há miệng lớn hấp thu……
Xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
” Sư tôn! ” ” Sư tôn! “
Mộ Dung Xuân cùng Liễu Thanh Âm giải quyết xong đám Ma tộc còn lại, chạy tới bên ngoài trận pháp màu đỏ.
Liễu Thanh Âm lòng nóng như lửa đốt, lúc này tung ra tuyệt chiêu Nguyệt Mãn Thanh Huy, một vòng trăng tròn nổ lên ngay trận pháp màu đỏ, nhưng mà cái trận pháp này lại như là ảo ảnh, căn bản không bị tổn thương một chút nào.
Thần sắc Mộ Dung Xuân ngưng trọng: ” Đây là…… Chí thuần chi ý! “
Liễu Thanh Âm hít ngược một ngụm khí lạnh : ” Là thứ chỉ công kϊƈɦ nhằm vào Nguyên Thần? ! Khi Sư tôn cùng Ma Chủ đối chiến, Nguyên Thần đã bị trọng thương! Tế Uyên đây là thừa dịp cháy nhà hôi của! Mấy thứ này chắc chắn không có gì tốt! “
Nàng ta không chút do dự liền phóng về phía trận pháp.
Mộ Dung Xuân chưa kịp bắt lấy nàng ta, chỉ thấy Liễu Thanh Âm nhào vào phía trêи tầng sợi màu đỏ ngoài cùng, liền giống như rơi vào trong vũng bùn, khó khăn nhúc nhích nhưng vẫn không đi về phía được chút nào.
Sắc mặt của nàng ta lập tức trở nên trắng bệch, đôi mắt như bốc cháy, khó có thể ức chế mà phun ra âm thanh rêи rỉ.
Mộ Dung Xuân muốn kéo nàng ta trở về, ngón tay vừa mới chạm được vào Liễu Thanh Âm, lập tức cảm giác được vô số băng châm lạnh thấu xương thẳng tắp đâm vào chỗ sâu trong thần hồn, dù là ý chí kiên định như hắn, cũng vô ý thức buông lỏng tay đang nắm chặt Liễu Thanh Âm ra.
Hơi vỗ trán, Mộ Dung Xuân cũng bắt đầu thi kiếm, gọi ra Thanh Bích Linh Đằng, cố nén cơn đau nhức kịch liệt như kim châm vào trong sọ, đem Liễu Thanh Âm giật trở về.
Tình trạng của nàng ta còn thê thảm hơn so với hắn rất nhiều.
Hắn chẳng qua là cách thân thể của nàng ta mà tiếp xúc đến cái trận pháp kia, vậy mà đã đau đến suýt chút nữa thất thố, huống chi là Liễu Thanh Âm một đường đâm đầu trực tiếp vào trận pháp ?
Đau nhức kịch liệt làm tầm mắt của nàng ta có chút tan rả, môi nàng ta đã bị hàm răng của mình cắn nát, máu tươi ồ ồ rơi xuống.
Nàng ta run rẩy, giãy dụa, đứng lên, tiếp tục đánh về phía trận pháp màu đỏ.
Sau cái hào quang màu đó lập loè không ngớt kia, có người nàng ta yêu thương mà…! Nàng ta chẳng qua ở bên ngoài mới chạm nhẹ vào đã đau nhức đến trình độ này, vậy hắn ở bên trong làm sao có thể chịu đựng nổi chứ!
” Sư huynh, ” Liễu Thanh Âm nghiến răng nghiến lợi, ” Cái trận pháp này, kỳ thật căn bản không ngăn được người! Chỉ có điều nó tạo ra quá đau đớn mới bức ta lui ra mà thôi. Huynh, tiễn ta đi vào đi! “
Con ngươi Mộ Dung Xuân đột nhiên co lại, quát khẽ: ” Muội không muốn sống nữa sao! Nếu cưỡng ép xông vào, muội sẽ đau đớn đến chết! Tin tưởng sư tôn, hai người bọn họ nhất định có thể thành công phá vòng vây! “
Nghe xong lời này, Liễu Thanh Âm càng khó có thể chịu được: ” Chỉ có một mình sư tôn mà thôi ! Còn phải che chở cho ả Lâm Thu kia! Với tính tình của hắn, định sẽ không bỏ rơi nàng ta…… Hắn, hắn chính là một người như vậy đó…! Sư huynh, đây là lần đầu tiên sư muội ta mở miệng cầu xin huynh, huynh hãy giúp ta một chút, đẩy ta vào đi! Nếu như huynh không đáp ứng, ta chỉ có thể quỳ xuống van xin huynh! “
Mộ Dung Xuân mở to hai mắt trừng trừng nhìn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn trời, thở dài một hơi: ” Được. “
Trong lòng của hắn thật ra cũng lo lắng không kém gì Liễu Thanh Âm.
Hắn biết rõ sau trận chiến cùng với Ma Chủ kia, Nguyên Thần của sư tôn đã bị tổn thương hết sức nghiêm trọng, căn bản không phải chỉ mới ngày một ngày hai là có thể khôi phục được. Tế Uyên thật sự đã có âm mưu từ trước, chuẩn bị trận pháp uy lực đến mức này để đối phó sư tôn, sư tôn có thể sống ra khỏi đây hay không, thật đúng là không thể nói trước được!
Nghĩ đến như vậy, Mộ Dung Xuân âm thầm hạ quyết tâm.
” Sư muội, ngươi dùng chiêu thức cuối cùng của Nguyệt Mãn Thanh Huy, ta dùng phản lực đẩy muội vào trong trận. “
Trong nội tâm Liễu Thanh Âm hơi có chút nghi hoặc, nhưng không nhạy cảm, theo lời hắn quay người về, tung ra chiêu thức có lực sát thương lớn nhất của Nguyệt Mãn Thanh Huy.
Chỉ thấy dây linh đằng trêи thân kiếm của Mộ Dung Xuân bay múa, theo thân kiếm của Liễu Thanh Âm bò lên trêи vầng trăng tròn đó. Trường kiếm của hắn run lên, linh đằng căng chặt, dùng vầng trăng sáng của Nguyệt Mãn Thanh Huy làm cung, linh đằng làm dây cung, bản thân thành mũi tên, ” vút” một phát đã bắn thẳng thân mình vào trong trận pháp màu đỏ !
Liễu Thanh Âm che môi anh đào, phát ra tiếng kinh hô thấp thấp.
Mộ Dung Xuân đã mượn lực đẩy không thể nào kháng cự này, đột phá trận pháp, rơi thẳng tắp vào bên trong trận ảo.
” Sư huynh——” giọng Liễu Thanh Âm mang theo nức nở, hướng về phía bóng lưng Mộ Dung Xuân hô lớn, ” Không! “
Mộ Dung Xuân đã không còn có thể nghe được tiếng của Liễu Thanh Âm.
Sau khi xuyên qua lớp màn màu đỏ đó, hắn đau đến đã mất đi tri giác, hết thảy trước mắt cũng biến thành những hình ảnh cực kỳ chậm chạp, hắn cái gì cũng phân không rõ, trước mắt hắn đang loé lên một cái gì đó, không biết là ánh sáng đỏ hay ánh sáng xanh đây.
Chí thuần chi ý từ trước đến nay chỉ xuất hiện trong lời đồn, nếu nói một cách đơn giản, chính là hai bên cùng đấu nhau bằng Nguyên Thần, toàn bộ quá trình không sử dụng được bất luận cái gì linh khí hay là khí lực trêи cơ thể.
Ma tu tuy sức mạnh rất khủng bố, nhưng uy lực của ý niệm Nguyên Thần cũng không lớn, cần dựa vào linh khí để tăng hiệu quả công kϊƈɦ. Nhưng chỉ cần sử dụng linh khí, sẽ bị khắc chiêu của tu sĩ diệt trừ. Đối với ma tu mà nói, đây cũng là một vấn đề khó khăn nan giải.
Trừ phi có thể tu thành chí thuần chi ý.
Như Tế Uyên ở trước mắt, hắn đã lĩnh ngộ được cái tuyệt kỹ làm cho tu sĩ nghe thấy đều biến sắc.
Mộ Dung Xuân tuy hai chân đã đạp xuống mặt đất, nhưng toàn bộ con người đều là đần độn mờ mịt, giống như đang bay lượn trêи không trung.
Khi đau nhức đến mức tận cùng, hắn đã không phân biệt được đó có còn là đau đớn nữa không. Chỉ biết trong đầu anh anh ong ong, chính là tổn thương vô tận của cơ thể.
‘ Không thể…… lại để cho Tế Uyên…… làm hại…… Muôn dân trăm họ…… Ta chết…… còn nuối tiếc……’
Ngay tại lúc Mộ Dung Xuân quên mất hết thảy, quyết định tự bạo Nguyên Thần để kϊƈɦ thương Tế Uyên, toàn bộ thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.
Một giọng nữ bất mãn thanh thanh thúy thúy vang lên trước mặt hắn: ” Đừng quấy rối! “
Mộ Dung Xuân cố hết sức ngưng tụ ánh mắt.
Trong ánh sáng đỏ vô cùng chói mắt, nữ tử trước mặt trắng nõn xinh đẹp như là Cửu Thiên thần nữ hạ phàm.