( xin tóm lược một số trọng điểm: Ba người Ngụy Lương, Lâm Thu, Liễu Thanh Âm tiến vào lăng mộ ngầm của Ô thị bên dưới Thiên Kỳ Quan, tìm được Tụ Linh Thù dương chủng, nhưng linh thảo bị Vong Linh oán bao bọc, không thể mạnh mẽ lấy được. Lâm Thu bị cảm ứng kỳ diệu dẫn dắt, đụng vào Vong Linh oán, tiến vào một không gian kỳ quái, bên trong có vô số oán niệm ngưng tụ thành bộ xương khô, cùng với một thanh kiếm cắm ở đỉnh núi xa. Sau khi đánh chết mấy bộ xương khô oán niệm, oán khí bị Nghiệp Liên hấp thu, cánh sen thứ sáu sắp mở ra. )
‘ Ngụy Lương à…, ta sáng tạo cho ngươi cùng nữ chủ cơ hội ở cùng một chỗ tốt như vậy, ngươi cần phải tranh giành một chút a………’
Đất trời đều một màu đỏ.
Lâm Thu tiếp tục vung mũi tên xương trong tay chém giết về hướng đại quân xương khô vô cùng vô tận.
Cánh sen thứ sáu của Nghiệp Liên tiếp tục tách ra!
Ba phần, năm phần, tám phần…… Mười phần!
Lâm Thu thành thạo đem toàn bộ linh khí đổ vào phụng dưỡng Nghiệp Liên, giúp nó ngưng cánh thứ sáu thành thực thể.
Chỉ còn hai cánh hoa nữa thôi!
Tâm tình Lâm Thu kϊƈɦ động, đưa mắt nhìn về phía biển xương khô màu đỏ.
Dưới mặt đất, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ù ù trầm đục.
Vùng đất rộng lớn màu đỏ bên cạnh bỗng như mặt nước trong bình đột nhiên bị đánh vỡ, một khắc còn yên lặng như là mặt kính, một khắc sau đã nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Đại địa chấn động, nhanh chóng hở ra một gò núi cực lớn.
Vô số bộ xương khô như hòn đá, theo trêи đỉnh mô đất hở ra mà nhanh như chớp lăn xuống. Lâm Thu cũng bị xốc ngã xuống đất, nàng cắm mỗi tên xương trong tay thật sâu vào tầng đất, dùng để cố định thân hình.
Mô đất đội lên một chỗ cao hơn m, bỗng nhiên nổ tung, đất đá bị văng lên cao cao trêи không trung, như là gió to hay mưa như trút nước đánh tới hướng đại địa.
Một bàn tay xương xẩu cực lớn cao cỡ một người nam nhân trưởng thành, ầm ầm từ bên trong mô đất dò ra!
Bàn tay xương nắm nắm trêи hư không vài cái, đem cả đầu xương cánh tay từ trong theo lòng đất thò ra, rơi xuống oanh một tiếng, ấn chặt mặt đất.
Một cái đầu xương cánh tay khác cũng thò ra mặt đất từ một chỗ khác, hai bàn tay xương xẩu chống lấy khu đại địa, nhổ thân thể vô cùng khổng lồ kia từ dưới đất ra.
Đại địa giống như nước bị đun sôi, ừng ực ừng ực phập phồng liên tục, vô số đất đá lăn lộn khắp nơi.
” Aa…… Ô…… Mạnh…… Hiệp……”
Bộ xương khô khổng lồ này, lại có thể biết nói chuyện.
Nó rất nhanh chóng triệt để từ dưới đất chui ra, thân thể khẽ động, xương xẩu toàn thân kêu lên ” Trát trát”, như một con thuyền khổng lồ bị bắt lên bờ. Nó hơi cố gắng chậm rãi đứng lên, ngửa đầu hướng lên trời, phát ra tiếng gầm gừ làm người sợ đến vỡ mật.
Lập tức, nó gắt gao nhìn thẳng về phía ngọn núi tuyết trắng xoá, ầm ầm tiến về phía trước một bước.
Bàn chân đạp mạnh, không biết đạp vỡ bao nhiêu bộ xương khô hình thể bình thường.
Nó hơi hơi động đậy thân hình, mở ra hai cái chân dài như hai trụ chống trời, hướng về ngọn núi màu trắng bắt đầu công kϊƈɦ.
Ầm ầm——
Đám xương khô ngay ngắn sôi trào hướng về phía trước.
Không còn tên xương khô nào để ý tới Lâm Thu tầm thường này nữa, chúng ngay ngắn mở cái mồm rộng tối om phát ra âm thanh gào thét im ắng, nhưng sau đó lại vung vẩy vũ khí xương trong tay, đi theo đằng sau tên xương khô khổng lồ kia, tuôn về hướng ngọn núi tuyết trắng!
Mỗi một bước tên xương khô khổng lồ này bước đi, mặt đất đều ầm ầm rung động lắc lư.
Loại thời khắc điên cuồng này, bất luận là gặp vật cản gì chắn ngang đường tiến công của bọn chúng, đều bị lũ xương khô đạp thành bùn. Lâm Thu thân bất do kỷ, bị cuốn theo con nước xương khô này mà hướng về phía ngọn núi màu trắng.
Lâm Thu âm thầm kêu khổ: ” Ô Mạnh Hiệp đại ca, ngươi tột cùng là làm ra chuyện trời không dung đất không tha gì vậy a…? “
Phái sau truyền đến âm thanh gió rít bén nhọn.
Sau gáy Lâm Thu phát lạnh, không cần nghĩ ngợi bổ nhào về phía trước, lăn một vòng trêи mặt đất.
Một bộ xương khô màu đỏ hầu như lướt ngang da đầu của nàng mà bay tới, xong rồi cắm vào trong đất bùn ở phía trước tạo thành một đụn đất bùn.
Lâm Thu quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy phía sau mình đang có mấy bộ xương khô khổng lồ liên tiếp leo ra!
Trong đó một bộ xương khô cốt cách thoạt nhìn nhỏ một chút không biết làm sao lại nhìn thẳng Lâm Thu, nó thấp người chạy trốn, tiện tay nắm mấy bộ xương khô nhỏ hơn bên cạnh, ném từng cái một về phía nàng.
Lực lượng của xương khô khổng lồ khô không thể so sánh được với mấy bộ xương khô kϊƈɦ thước bình thường, Lâm Thu căn bản cũng không dám dùng mũi tên xương trong tay đi đón đỡ, tình cảnh của nàng lập tức liền trở nên thập phần nguy hiểm.
Vô số bộ xương khô như cao ốc cao chọc trời không ngừng xét qua đỉnh đầu và bên cạnh nàng, cái vũng bùn đất toé lên kia hầu như có thể đem nàng chôn sống, mà cái tên xương khô tương đối đặc biệt kia lại vẫn cứ chăm chú nhìn nàng không tha. Nó cong eo xuống, hai tay đặt tại bên cạnh thân, cái cổ lắc lư, hướng về phía Lâm Thu nhe răng nhếch miệng, phát ra tiếng gào thét.
Tiếng thét đó đã hấp dẫn ba bộ xương khô cũng cực lớn.
Chúng bắt đầu phối hợp lẫn nhau, vây lấy Lâm Thu.
Lâm Thu điên cuồng chạy trốn vào trong chỗ tập trung mấy tên xương khô cỡ nhỏ, vừa phải ứng phó với mấy đám xương khô kϊƈɦ thước thông thường ngẫu nhiên quay đầu lại làm khó làm dễ, vừa phải tùy thời chuẩn bị tránh né tập kϊƈɦ của lũ xương khô khổng lồ ở phía sau.
Mỗi lần một bộ xương khô khổng lồ cúi người xuất kϊƈɦ, đều làm cho vô số bộ xương khô nhỏ tay chân bay tứ tung.
Trong tuyệt cảnh, Lâm Thu bạo phát ra toàn bộ tiềm lực, nàng nhảy trêи tránh dưới, khi thì đạp lên trêи bả vai bộ xương khô nhỏ để mượn lực nhảy ra xa vài mét, khi thì cúi thấp người luồn qua bên hông đám xương khô nhỏ, tránh khỏi đợt công kϊƈɦ trêи diện rộng của mấy tên xương khô lớn.
Trái tim của nàng thình thịch đập loạn, bên tai đều là âm thanh máu của chính mình lao nhanh cùng với tiếng hít thở thô nặng.
Cuống họng nóng rát đau, tứ chi vừa tê rần lại vừa chập choạng.
Chỗ này cách ngọn núi tuyết trắng càng ngày càng gần.
Lâm Thu tung người đáp xuống mặt đất cuồn cuộn, lại một lần nữa dẫm lên một cọng xương trắng, suýt nữa trượt một phát.
Trong nội tâm nàng mơ hồ dâng lên một tia cảm giác gì đó không đúng, rồi lại không thể nói rõ đó cái gì.
Giờ phút này cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, bốn bộ xương khô khổng lồ khô cứ như giòi bọ thấy đồ ăn, cắn riết nàng không tha, một lần lại một lần mò đám xương khô nhỏ lên cầm trêи tay, quay đầu ném về hướng nàng như người ta chơi ném bi sắt. Nàng tránh trái tránh phải, cảm giác mình rất giống một con gián đang bị người bao vây chặn đánh.
Rất tuyệt vọng nga…!
Khoảng cách với ngọn núi trắng càng thu hẹp.
Lâm Thu lại một lần nữa đạp lên trêи bả vai một bộ xương khô nhỏ nhảy lên thật cao, né qua đòn tấn công chí mạng của bộ xương khô khổng lồ.
Ánh mắt nàng khẽ đảo qua phương hướng ngon núi trắng, hơi thở Lâm Thu đột nhiên trì trệ, thiếu chút nữa thân hình chập choạng rơi thẳng xuống dưới.
Đó không phải là núi tuyết, đó là một một ngọn núi xương cốt!
Một ngọn núi xương cốt đang hoạt động!
Vô số bộ xương khô trắng nhởn từ chân núi leo ra, nghênh hướng đại quân xương khô đỏ thẫm, hai bên ầm ầm đụng vào nhau!
Xương trắng! Xương trắng!
Lúc nãy khi mới tiến vào đây, Lâm Thu có dẫm lên qua một cọng xương trắng!
Đã có đám xương khô màu đỏ, tại sao lại còn đám xương trắng này chứ ? Rõ ràng, là ngọn núi trắng này có vấn đề……
Lâm Thu không ngừng kêu khổ.
Hai đội quân xương khô khí thế hào hùng, lực lượng trùng kϊƈɦ to lớn như thế, khi tiếp xúc vào nhau thì căn bản chỉ bị ép chặt lại, không thể xuất ra bất luận chiêu thức gì, va chạm đùng một cái, liền cả hai bên vỡ thành mảnh xương vụn đầy đất, mà đám xương khô phía sau cũng không hề dừng lại, bị cả đại quân cuốn theo liên tục không ngừng tiến về nơi lằng ranh chết chóc đó.
Lâm Thu bị dòng chảy thuỷ triều của chiến tranh cuốn đi, cách cái đường ranh chết chóc đó càng ngày càng gần!
Cái đường giao giữa hai màu đỏ trắng kia phảng phất như lỗ đen, bất luận cái vật thể gì tiếp xúc đến nó đều bị xoắn thành ngàn vạn mảnh vỡ.
Bộ xương nhỏ của Lâm Thu chắc chắn không thể chống đỡ được.
Nàng nhìn về phía sau, đường lui đã bị bốn tên xương khô khổng lồ khóa kín. Còn cơn thủy triều của đám xương khô nhỏ thì đang tự thân dũng mãnh tiến lên, im ắng há miệng như gào thét đánh về phía trước. Giờ này khắc này, Lâm Thu đều muốn ngược dòng chạy xuống cơ hồ là chuyện không thể nào làm được.
Mắt thấy, khoảng cách đường ranh chết chóc càng ngày càng gần.
Phảng phất như bản thân đang ở gần đường biên thác nước, bị thuỷ triều dũng mãnh không thể đỡ được bọc lấy, sắp ngã xuống vách thác cao vạn trượng, ngã một cái là thịt nát xương tan!
Ngay lúc tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, mặt đất mà Lâm Thu đang đứng yên bỗng nhiên bắt đầu nứt ra nhanh chóng.
Một bộ xương trắng chui từ dưới đất mà ra, Lâm Thu vừa vặn đứng ngay trêи vai của nó.
Bộ xương trắng này kϊƈɦ thước cũng tương đối bằng với bốn bộ xương khổng lồ màu đỏ kia, nó chống mặt đất chậm rãi đứng lên, Lâm Thu bị nó đưa lên giữa không trung. Nàng tranh thủ thời gian tìm một khe xương hở mà ngồi xổm vào, ổn định vị trí.
Thân hình bộ xương khô trắng nhởn chợt chấn động, tay xương lưu loát giơ lên, rút từ phía sau ra một thanh cốt đao cực lớn, giữ trêи hai tay.
Nó tiến lên trước một bước, quanh thân ầm ầm tản mát ra khí thế làm người run sợ.
Đám xương khô nhỏ màu đỏ dưới đất như đàn chuột đỏ bị kinh hãi, phần phật hướng về bốn phía tản ra.
Bốn bộ xương khô đỏ thẩm khổng lồ cũng thu lại nụ cười nhe răng, giống như dã thú hơi khom người xuống, hướng về phía bộ xương màu trắng nhe răng nhếch miệng, kϊƈɦ động. Chúng chậm rãi bao vây, trước sau trái phải quanh bộ xương khô màu trắng.
Bộ xương trắng cử động, đao nhào tới.
Lũ xương khô cũng đều không hiểu được phòng ngự tránh né, tên xương khô đỏ phía trước lập tức bị cắt thành hai nửa, nửa khúc thân trêи ” Ô ô…Ô…Ô…N…G” trầm đục một tiếng kéo dài, chậm rãi chảy xuống mặt đất.
Mà xương khô trắng cũng bị ba tên xương khô đỏ khác đánh úp lại từ phía sau, bị chém thành mấy đoạn.
Nó ầm ầm ngã xuống.
Từng dãy xương sườn ầm ầm đụng vào mặt đất, tốc độ chậm rãi tạo thời gian cho Lâm Thu đáp xuống, nàng nắm chặt một đoạn xương nổi lên, cân nhắc lắc lư hồi lâu, rốt cục tìm một cơ hội, buông tay, nhảy xuống.
Đứng lên xoay người nhìn lại, lòng còn sợ hãi.
Đám xương khô lít nhít đã bị bộ xương trắng khổng lồ ngã xuống mà tách ra thành một con đường, Lâm Thu phóng tầm mắt nhìn, phát hiện mình không ngờ đã đến chân núi xương.
Bộ xương trắng khổng lồ này ngã xuống như vậy, nhưng cũng ném nàng qua khỏi ranh giới chết chóc lúc nãy, đem nàng đến bên trong trận doanh của lũ xương trắng.
Ba tên xương khô màu đỏ khổng lồ còn lại cũng vượt qua ranh giới chết chóc rồi. Xương từ đầu gối trở xuống của chúng đều bị nghiền cho rách nát, chúng ngã nhào trêи đất, giơ bàn tay xương xẩu cào cào trêи đất, bò về hướng Lâm Thu.
Nàng ngẩng đầu vừa nhìn lên, chỉ thấy trêи đỉnh núi xương trắng là hào quang của thanh kiếm như lưu ly thuần khiết đang toả sáng ra làm mê hoặc lòng người.
Nó đúng là mục tiêu của đám xương khô màu đỏ, cũng đối tượng bảo vệ của lũ xương khô màu trắng.
Lâm Thu hít một hơi thật dài, bắt đầu leo lên trêи núi xương trắng.
Đám xương khô trắng làm như không nhìn thấy nàng, mặc kệ nàng đang chạy ngược chiều lẫn trong đám bọn họ, khi nàng chạy đến trước mặt chúng còn có thể hơi hơi nghiêng người tránh nàng.
Dốc núi của núi xương này thập phần thẳng đứng, nhưng do cả ngọn núi này là hình thành từ vô số xương trắng tích lại, nên rất dễ dàng đặt chân.
Lâm Thu rất nhanh liền bò tới giữa sườn núi.
Đưa mắt vừa nhìn xuống, lập tức da đầu run lên. Đám xương khô màu đỏ thật sự còn quá nhiều, chi chít bên dưới, kéo dài đến tận phía chân trời.
Một tên lại một tên xương khô màu đỏ khổng lồ lại theo lòng đất bò lên, chiến tuyến nhanh chóng bị dời đến chân núi xương.
Đám xương trắng ở đây trong đầy trời màu đỏ đó, như là chiếc thuyền lá nhỏ phiêu diêu trong cơn bão tố. Lâm Thu thậm chí cả gan có một ảo giác, cả ngọn núi xương này bắt đầu hơi lay nhẹ chuyển động trước trùng kϊƈɦ của cơn thuỷ triều oán niệm.
Liền vào lúc này, trêи đỉnh núi xương, thanh kiếm ngọc lưu ly đỏ khẽ run lên.
Ô…Ô…Ô…N…G——
Một sóng khí vô hình tản ra khắp nơi, Lâm Thu phảng phất lại một lần nghe được hành khúc ban đầu.
Thề sống chết, không lùi!
Mấy đám xương trắng đã vỡ vụn bỗng nhiên giãy dụa, theo mặt đất chậm rãi bồng bềnh đứng lên, một lần nữa ngưng tụ thành hình.
Chúng một lần lại một lần nghiền nát, lại một lần một lần một lần nữa ngưng tụ, vô số bộ xương trắng mới được sinh ra đang nhô lưng lên, đánh giết về hướng cơn lũ xương khô đỏ vô cùng vô tận.
Lâm Thu không quay đầu lại, trực tiếp xông lên đỉnh núi.
Trêи đỉnh núi, thẳng tắp cắm thanh kiếm ngọc lưu ly màu đỏ đẹp đẽ đến cực hạn.
Khi nhìn nó ở khoảng cách gần, Lâm Thu càng cảm giác kinh diễm, nàng không tự chủ ngừng thở, duỗi tay mình về phía chuôi kiếm——