Nhiễm Dung Triệt nhìn thân ảnh Bạch Mặc Hành cấp tốc rời đi thân ảnh biểu tình bắt đầu trở nên phức tạp.
Y nguyên bản cùng Bạch Mặc Hành có hôn ước, tuy là cha mẹ chi mệnh, nhưng Bạch Mặc Hành cũng không có cự tuyệt.
(! )
Nhưng mà…… Y vẫn là luyến tiếc cái loại cảm giác bị đông đảo thiên tài vờn quanh này (=)))), kia làm Y cảm thấy hư vinh trong lòng được thỏa mãn đến cực đại.
Hơn nữa, đông đảo nam nhân vờn quanh bên người với tài nguyên tu tiên cũng là vô cùng vô tận.
Nhưng Bạch Mặc Hành vẫn cứ là bạch nguyệt quang⁽¹⁾ trong lòng Nhiễm Dung Triệt, không người có thể thay thế.
____
⁽¹⁾ Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, Bạch Nguyệt Quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Nguồn: Google
____
Hối hận sao? Nhiễm Dung Triệt ở trong lòng hỏi chính mình.
Cự tuyệt cùng thiên tài Bạch Mặc Hành liên hôn, trong lòng tiếc nuối sao?
Nhiễm Dung Triệt đã từng cảm thấy mình sẽ không hối hận, nhưng hôm nay Nhiễm Dung Triệt dao động.
“Thanh Trúc, ngươi xem, Mặc Hành sư huynh đi về phía phương hướng nào?” Nhiễm Dung Triệt nhìn chân trời, nhẹ giọng hỏi hắn tiên đồng.
“Bắc, phương bắc nha.
” Thanh Trúc khó hiểu.
“Nơi đó là phướng hướng Bạch gia.
” Nhiễm Dung Triệt hầu kết lăn lộn.
“Bạch gia…… Không phải chủ gia của Mặc Hành sư huynh sao?” Thanh Trúc cúi đầu nói, “Về nhà một chuyến, cũng không có gì đi……”
“Ngươi không hiểu.
” Nhiễm Dung Triệt trong mắt nhiễm một tầng khói mù, “Lăng Tử Tịch ở nơi đó.
”
“Này, Mặc Hành đại nhân luôn luôn bỏ qua Lăng Tử Tịch, này đi Bạch gia, cũng không thấy đến chính là đi gặp hắn……” Thanh Trúc nói.
Nhiễm Dung Triệt nhìn về phía chân trời theo hướng Bạch Mặc Hành biến mất thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Đi thôi.
”
“Dạ.
”
(thực ra chỗ này trên bản convert là "đúng vậy", nhưng có vẻ k hợp lí lắm nên mình đã đổi lại.
)
……
Lăng Tử Tịch nhìn rừng cây sương trắng mờ mịt trước mặt mình, trong lòng nổi lên một tia sợ hãi.
Kia sương trắng giống như chung nhũ⁽²⁾ nồng đậm, che chở này phiến cánh rừng, cái gì đều nhìn không thấy.
______
⁽²⁾Chung nhũ: hay là chung thạch nhũ / nhũ thạch là một dạng vật chất được tạo thành từ đá vôi và nước khoáng trong hang động nhỏ giọt xuống theo thời gian, từ đó tạo thành nhiều hình thù khác nhau nhưng thường giống như búp măng hoặc [email protected] vú…)
Hình minh họa (nguồn Google)
Đem cánh ve bao vây quanh thân chính mình, Lăng Tử Tịch hít sâu một hơi, nỗi lo lắng Tri Nhi đã chiến thắng nỗi sợ hãi, bước chân hướng rừng cây bước tới.
Chỉ thấy đi vào đi về sau, Lăng Tử Tịch liền cảm giác được sương trắng này hướng quanh thân mình vọt tới, tế tế mật mật, xuyên thấu qua hô hấp, da thịt phía sau tiếp trước muốn chui vào thân thể của mình, ăn mòn Linh Hải của mình.
Lăng Tử Tịch cảm giác đầu óc mình có chút như say xe, giống như cảm giác đói bụng một ngày không ăn cơm, tư duy trở nên có chút thong thả.
Yêu Châu màu đỏ của hồ yêu ở tâm hải mình vận chuyển, Lăng Tử Tịch theo bản năng điều động nó, làm yêu khí ở kinh mạch mình vận hành đại chu thiên⁽³⁾, chống đỡ sương trắng.
_____
⁽³⁾Đại chu thiên: Là vòng luân chuyển khí huyết (chi tiết: có thể tham khảo Đại Chu Thiên Ca)
Hình minh họa (vòng Đại Chu Thiên):
_____
Lăng Tử Tịch ý thức thanh tỉnh chút, hơn nữa, chỗ sâu trong sương trắng, có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy được cảnh tượng trong rừng cây.
“Tri Nhi!” Lăng Tử Tịch đẩy lá cây phân loạn ra, hướng tới mặt hô trong rừng cây.
Âm thanh cậu mang theo nôn nóng cùng lo lắng: “Tri Nhi, ngươi ở đâu?”
Mặt nhánh cây cùng rễ cây rắc rối khó gỡ trong rừng cây, Lăng Tử Tịch không tìm thấy được Tri Nhi bắt đầu nôn nóng, khi nhấc chân bước qua trên mặt đất hỗn loạn nhánh cây chướng ngại, cảm thấy dưới chân đau xót, không khỏi thở nhẹ một tiếng.
Lăng Tử Tịch cúi đầu đi xem, phát hiện mắt cá chân mình bị hoa thương đổ máu.
Dùng quần áo lung tung lau một chút vết máu, Lăng Tử Tịch không rảnh lo chuyện khác, tiếp tục ở trong rừng cây nôn nóng tìm kiếm thân ảnh Tri Nhi.
(Nguyên bản convert là con thứ hai -> Tri Nhi)
Tuy rằng Tri Nhi đầu óc có chút si (si: ngu si/ si ngốc) , nhưng ngày thường săn sóc mình như vậy, hắn sẽ giúp mình làm việc, sẽ khen mình làm cơm ăn ngon, sẽ dán lên mình nghe kể chuyện xưa, sẽ hâm mộ ca ca có thể tu luyện.
Lăng Tử Tịch cảm thấy tim mình bị cắt một lỗ hổng, như thế nào cũng không thể thiếu được, đó là thịt từ trong bụng mình rớt ra a! Tri Nhi ngàn vạn không thể có việc!
Lăng Tử Tịch thẳng đi không có phát hiện bất luận cái dấu vết gì, bắt đầu ở trong sương trắng nằm ngang tìm kiếm.
Ở trong sương trắng ngốc một thời gian lâu rồi, Lăng Tử Tịch cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đầu váng mắt hoa (đầy váng mắt hoa: hoa mắt chóng mặt).
Sức mạnh của Yêu Châu màu đỏ không ngừng kích động, giúp
mình chống đỡ sướng trắng ăn mòn ý chí người này.
Liền ở thời điểm Lăng Tử Tịch kề bên tuyệt vọng, đột nhiên, nghe được một tiếng Tri Nhi thở nhẹ.
“Tri Nhi!” Lăng Tử Tịch cái gì cũng đều không rảnh lo, theo hướng địa điểm Tri Nhi phát ra âm thanh chạy tới, Tri Nhi thanh âm suy yếu như vậy có thể hay không là gặp nguy hiểm?!
Lăng Tử Tịch một đường hướng âm thanh bước tới, trên đường nhánh cây mọc lan tràn, cắt qua quần áo cùng da thịt Lăng Tử Tịch, nhưng Lăng Tử Tịch chút nào cũng không thèm để ý.
Cánh tay cùng trên đùi đều bị cắt chảy máu, Lăng Tử Tịch lại không cảm thụ được đau đớn.
Tri Nhi ngàn vạn không được có chuyện……
Đương khi Lăng Tử Tịch đuổi tới chỗ địa điểm mình phát hiện, trái tim đều ngừng đập.
Chỉ thấy được Bạch Tiểu Tri ngã vào dưới một thân cây viên thô tráng, nhắm mắt lại, rõ ràng là bị sương trắng ăn mòn mất đi ý thức.
Mà khi Lăng Tử Tịch đang muốn gọi tên Tri Nhi lại bị cấm thanh (cấm thanh: không thể phát ra âm thanh).
Bởi vì bên cạnh Tri Nhi, có một cái màu trắng mang theo kim hoa văn đại mãng⁽⁴⁾.
____
⁽⁴⁾Kim hoa văn đại mãng:
- Mãng: mãng xà - rắn
- Đại: lớn
- Kim hoa văn: hoa văn màu xanh lục/ lục kim (có thể ở đây tác giả miêu tả màu xanh lục vì xanh lục cx nằm trong bảng màu kim)
=> Kim hoa văn đại mãng: rắn lục kim to.
+ ở đây tác giả miêu tả con rắn lục kim là màu trắng, trên mạng có tên nhưng k có ảnh nên mn xem đỡ con màu xanh đi nhá! =v
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: (ai sợ rắn té lẹ, ê mà con trong ảnh nhìn mặt hơi đểu =)))))
_____
Đại mãng hướng Bạch Tiểu Tri phun lưỡi rắn, tựa hồ muốn công kích nó.
Lăng Tử Tịch cảm thấy ý chí của mình cũng chậm rãi bị sương trắng ăn mòn, nhưng hắn kiên cường nói cho chính mình không thể ngã xuống…… Hắn muốn cứu Tri Nhi đi ra ngoài……
Bọn nhỏ còn ở nhà chờ mình…… Còn có Tiểu Hoàng Oanh, hắn trở về nhìn không thấy mình, hẳn là lo lắng đi……
Vì thế Lăng Tử Tịch cắn răng, tiến lên chắn bên người Tri Nhi.
Bạch mãng (Bạch mãng: rắn trắng) cùng Lăng Tử Tịch đối diện, cảm nhận được huyết thống Yêu tốc trên người Lăng Tử Tịch, cuối cùng, hướng lui về phía sau lui, tiếp theo, bạch mãng cảm nhận được bên ngoài nghiệp chướng có một người tu tiên uy áo cường đại đang tới gần, hoàn toàn từ bên người Lăng Tử Tịch thối lui.
Bạch mãng tới lui tuần tra rời đi, Lăng Tử Tịch phát hiện vừa rồi chỗ bạch mãng bò qua lộ ra một đống sợ tơ kim sắc.
“Đây là cái gì?” Lăng Tử Tịch suy yếu hỏi.
Hệ thống thanh âm phi thường hưng phấn: “Chúc mừng, đây là Kim Tàm Ti!”
“Kim Tàm Ti? Có ích lợi gì?” Lăng Tử Tịch ý thức đã càng ngày càng không thanh tỉnh.
“Kim Tàm Ti có thể dùng để làm thành đại trận, hiệu lực phi phàm, ngươi có thể đem Kim Tàm Ti chế quần áo nội sấn Bạch Tiểu Ly, làm thành đại trận phản chế……” Hệ thống mặt mày hớn hở nói.
“Hảo, thật tốt……” Lăng Tử Tịch cong hạ [email protected], đem Kim Tàm Ti bỏ vào trong lồ ng ngực mình, sau đó khom lưng bế Tri Nhi lên, chỉ đi rồi hai bước, liền cảm thấy chân mình một trận nhũn ra muốn ngã xuống.
Quang cảnh trước mặt trở nên không rõ ràng, thậm chí có bóng chồng (bóng chồng hay bóng chồng lên nhau?), nhưng Lăng Tử Tịch trong mơ mơ màng màng tựa hồ nhìn thấy một người nam nhân bạch y cao lớn hướng nơi này đi tới.
Nam nhân kia góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, trên đầu dùng song long khấu búi lên, trên người khí độ vô hai, một đôi mắt đen giống như u đàm ngàn năm, nhiếp nhân tâm phách.
Bạch Mặc Hành……
Tức khắc, trong lòng Lăng Tử Tịch một trận chua xót, ký ức thuộc về nguyên chủ ùn ùn kéo đến, thân ảnh Bạch Mặc Hành trong trí nhớ cùng người ở phía xa trùng hợp ở bên nhau.
Lăng Tử Tịch trong ý thức hỗn độn, nghĩ thầm, Bạch Mặc Hành như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này……
Hắn không phải hẳn là ở Vu Khư Tông tu luyện sao?
Chẳng lẽ là tình cảm của nguyên chủ ảnh hưởng mình, khi ở hoàn cảnh cực kì nguy hiểm theo bản năng sẽ nhớ tới hắn?
Ha hả, như thế nào sẽ nhớ tới người nam nhân này a, cái nam nhân không có trách nhiệm này!
Lăng Tử Tịch trong lòng một trận bài xích, nói cho chính mình không cần lại suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng mà, thân ảnh ở phía xa cũng không có biến mất, chỉ trong nháy mắt, liền đi tới trước mặt Lăng Tử Tịch.
Lăng Tử Tịch thật sự chống đỡ không được, trên đùi mềm nhũn, liền ôm Bạch Tiểu Tri về phía trước bước đi.
Bạch Mặc Hành ở trước mặt Lăng Tử Tịch hơi hơi giơ tay, liền tiếp được hắn.
Lăng Tử Tịch chính mình liều mạng chút ý thức cuối cùng bài xích đẩy đẩy Bạch Mặc Hành, tiếp theo liền lâm vào hôn mê.
“Đương Quy.
” Bạch Mặc Hành nắm lấy tay Lăng Tử Tịch ngã vàotrong lòng ngực mình, đem linh lực vận chuyển vận vào thân thể Lăng Tử Tịch.
Đương Quy lại đây bế Bạch Tiểu Tri lên, Bạch Mặc Hành cánh tay lược dùng một chút lực, đem Lăng Tử Tịch bế ngang lên (bế kiểu công chúa đó ~), hướng bên ngoài nghiệp chướng lao đi.
Thời điểm Bạch Mặc Hành ra khỏi sương trắng, Tiểu Hoàng Oanh đang chờ ở bên ngoài.
Sương trắng này thập phần nồng hậu, ngay cả hắn cũng vào không được.
Nhưng cùng Bạch Mặc Hành không giống nhau.
Tiểu Hoàng Oanh nhìn thấy Bạch Mặc Hành ôm Lăng Tử Tịch ra ngoài, trên mặt lộ ra vui mừng.
“……” Tiểu Hoàng Oanh muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn đến bộ dáng ngưng trọng của Bạch Mặc Hành, lại lui về phía sau một bước, chung quy chưa nói ra được lời gì.
Bạch Mặc Hành cúi đầu Lăng Tử Tịch trong lồ ng ngực mình, Lăng Tử Tịch đôi mắt nhắm chặt, lông mi thon dài, giống như cánh bướm bị thương.
Hắn đẹp như vậy, cặp mắt mỗi lần nhìn mình về nhà, đều ngầm có tình ý nhìn hai mắt của mình.
Bạch Mặc Hành tim đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác tên là đau đớn.
Thời điểm mỗi lần hắn thanh tỉnh, đều sẽ xuyên thấu qua phân thân Tiểu Hoàng Oanh nhìn thấy Lăng Tử Tịch nhất tần nhất tiếu, vui vẻ, phát sầu, sung sướng, mê mang.
Hắn nhìn thấy bộ dáng Lăng Tử Tịch khom lưng cứu phân thân của mình, nhìn thấy bộ dáng Lăng Tử Tịch ôm Tri Nhi bôi thuốc trầy da cho hắn ( hắn ở đây là chỉ Tri Nhi), nhìn thấy bộ dáng Lăng Tử Tịch bồi Tư Nhi chơi đùa, nhìn thấy bộ dáng Lăng Tử Tịch ngồi cạnh Ly Nhi đọc sách.
Còn có bộ dáng cậu lau mồ hôi giữa trán làm cơm cho bọn nhỏ, bộ dáng cậu ở y quán băng bó cho người bệnh lộ ra nụ cười, bộ dáng cậu dùng nồi hấp làm đan dược khi linh động……
Còn có, mỗi một năm, khi chính mình về nhà, bộ dáng đáy mắt cậu chất chứa tình yêu…… (bây giờ làm gì có tình yêu nơi đáy mắt nữa! ! )
Lăng Tử Tịch mỗi một cái biểu tình đều khắc ở trong đầu Bạch Mặc Hành, Bạch Mặc Hành đột nhiên cảm thấy mình thua thiệt cậu rất nhiều.
Hắn thế gả vợ cả (ý là thay con mẻ bạch liên hoa họ Nhiễm nào đó gả cho BMH ó) , tựa hồ cũng không giống như trong lời đồn……
Hắn vì mình sinh hạ ba hài tử, hơn nữa, trong bụng còn có một bảo bối……
Bạch Mặc Hành cúi đầu nhìn mặt Lăng Tử Tịch hôn mê ngủ, tâm đột nhiên rối loạn.
Tiểu Hoàng Oanh đi theo phía sau Bạch Mặc Hành, cảm nhận được nội tâm Bạch Mặc Hành vạn năm không gợn sóng nổi lên gợn sóng.
Tiểu Hoàng Oanh ở trong lòng khẽ cười một tiếng, a, ngu xuẩn chân thân a, hiện tại mới cảm giác được tâm ý cùng áy náy, quá muộn!
Tử Tịch tỉnh lại, nhất định sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, Tiểu Hoàng Oanh quả thực có chút gấp không chờ nổi.
Bạch Mặc Hành mang theo Đương Quy, trực tiếp về tới trong viện Lăng Tử Tịch, đem Lăng Tử Tịch đi tới trên giường trong phòng ngủ.
Nhìn Lăng Tử Tịch hai mắt nhắm chặt, Bạch Mặc Hành đút cho Lăng Tử Tịch một viên Thanh Tâm đan, tiếp theo, kéo ống tay áo Lăng Tử Tịch lên, lộ ra vết thương trên da thịt trắng nõn như ngọc của cậu.
Đương Quy đem tiên dược tốt nhất lấy lại đây, muốn hầu hạ Lăng Tử Tịch bôi thuốc.
“Để ta.
” Bạch Mặc Hành thanh âm trầm thấp, nhưng rất có từ tính.
.