Nắm Đấm Nho Nhỏ

chương 45: chương 45:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến cửa đội quốc gia.

Hai người một người đỏ mắt, một người đỏ mặt.

Một trước một sau xuống xe.

Bầu không khí đêm thu sương mờ bao phủ.

Trong không trung còn có mưa phùn mơ hồ như có như không.

Tần Thận duỗi tay che dù cho cô, vô tình để nửa người của mình lộ ra ở ngoài dù.

Cô đi nhanh, anh cũng sải bước lớn một chút.

Cô đi chậm, anh đưa dù gần sát lại một chút.

Đào Tinh Úy cúi đầu bước nhỏ đi nhanh, đi được nửa đường lại cảm thấy hình như mình đi quá nhanh, bước chân dừng lại chốc lát, quay đầu nhìn thoáng qua anh.

Tần Thận cũng đã dừng lại, mỉm cười với cô.

Cô bắt gặp ý cười của anh, lại xấu hổ chạy chậm về phía trước.

Rất nhanh, đã đi đến con đường dẫn về phía phòng huấn luyện và phòng y tế.

Lúc này Đào Tinh Úy mới dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Thận, lúc nói chuyện còn không được rõ ràng: “Bác sĩ tần, vậy em đi tập luyện trước đây……”

Thấy cô muốn đi, anh lại đưa dù đến bên cô.

“Anh đưa em đi. Em không mang dù.”

Lúc này Đào Tinh Úy mới để ý đến mưa nhỏ bên ngoài vẫn còn rơi.

Cô duỗi tay ra ngoài hứng những giọt nước mưa, gãi gãi đầu cười: “Không sao đâu, với chút mưa này, bỏ bốn lên năm xấp xỉ bằng không í mà!”

Nói xong, cô kéo mũ liền áo của đồng phục thể thao lên, đội lên đầu, giẫm phải vũng nước nhỏ trên mặt đất, từng dấu chân từng dấu chân chạy về phía phòng huấn luyện.

Tần Thận nhìn bóng lưng hoạt bát của cô, mỉm cười nhàn nhạt.

Đào Tinh Úy đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười hô lên với anh: “Xem biểu hiện của anh, em sẽ suy nghĩ lại……”

Suy nghĩ lại xem có cần dùng cả một đời của anh để bồi thường một năm đó của cô không.

Tần Thận chống dù, ngây người mất nửa ngày, khóe miệng dần dần cong lên thành một nụ cười.

Nước mưa rơi ở trước mắt, nhưng không rơi ướt bóng lưng của cô.

……

Một năm này số lần Tần Thận cười không tính là nhiều.

Cho dù anh luôn nhớ câu “phải cười nhiều vào” mà ngày đó cô nói với anh, nhưng tất cả những nụ cười đó đều không dùng lãng phí, toàn bộ đều dùng ở trước mặt Đào Tinh Úy.

Còn nhớ tháng bảy năm ngoái, là tháng đầu tiên Đào Tinh Úy rời khỏi anh.

Lúc đó chuyện anh sợ nhất chính là về nhà.

Trong nhà khắp nơi đều lưu lại dấu vết từng sình hoạt của cô, anh nhìn những chậu hoa cây cỏ đó, lòng phiền muộn không nỡ bỏ đi, đến nỗi có khi buổi tối nằm mơ giật mình tỉnh dậy, bên tai thường vang vọng giọng nói của cô.

Lúc đó anh mới tỉnh táo ý thức được: Ngôi nhà anh đang ở xác thực là quá lớn, anh cần ỷ lại một người khác mới có thể an ổn ở được.

Thế là anh lựa chọn phần lớn thời gian đều dùng để làm việc, im lặng không lên tiếng làm những cuộc phẫu thuật có thể làm, kể cả trực ban cũng ôm đồm hết. Có lúc vì để thuận tiện cho ba ca, anh dứt khoát ngủ lại ở trong phòng làm việc.

Với cường độ công việc cao như vậy trong hơn hai tháng, Tần Thận gầy đi cân, vốn người đã gầy khi đó mệt đến mức chỉ còn da bọc xương, Hạ Hải cố gắng khuyên anh vài lần cũng vô dụng.

Có một lần sau khi Tần Thận kiên trì làm cuộc phẫu thuật liên tục suốt tiếng đồng hồ, cuối cùng chống đỡ không được ngã xuống, thiếu chút nữa người nằm trên bàn phẫu thuật chính là bản thân anh rồi.

Bệnh viện lo lắng anh lại xảy ra chuyện, dứt lhoats cho anh nghỉ phép hai mươi ngày, để anh điều chỉnh tốt lại rồi hãy đi làm.

Chỉ cần nhàn rỗi một chút, Tần Thận càng không biết bản thân nên làm gì, mới đầu anh cùng Hạ Hải đi uống rượu hai ngày, thử trút bản thân đến say mèm. Nhưng sáng ngày hôm sau tỉnh rượu rồi, tất cả đều không hề thay đổi.

Cuộc sống hai mươi ngày đó của anh trải qua một cách cô đơn buồn tẻ, thậm chí một chút thói quen xấu để giải tỏa cảm xúc cũng không có.

Cô dường như là ngôi sao băng duy nhất lưu lạc vào trong quỹ tích cuộc sống cũ kỹ của anh, chiếu ra một tia sáng chói lọi vào trong cuộc sống vô vị của anh.

Sau đó khi anh không còn chịu đựng được nữa, thì mua một vé máy bay đến Miami.

Miami lớn như vậy, anh không đinh đi tìm cô.

Ban đầu khi quyết định buông tay, cho dù anh nhớ cô đến chết nhưng lúc đó không đi làm phiền cuộc sống và huấn luyện của cô.

Anh chỉ muốn cách cô gần một chút, chí ít cho bản thân một chút an ủi trong lòng, hít thở cùng một bầu không khí, có thể khiến anh thoải mái trong lòng.

Nhưng chính vì trùng hợp như vậy, lần đó anh ở bãi biển chạy đêm, gặp phải Đào Tinh Úy ngất ở bên bãi biển không ai phát hiện.

Khi đó anh như nổi điên.

Anh quên mất bản thân mình là một bác sĩ, hoang mang không nhớ phán đoán sơ bộ.

Bãi biển đó cách trung tâm thành phố khá xa, số điện thoại gọi cấp cứu hoàn toàn gọi không vào, anh chạy như điện cả đêm, tìm một người dẫn đường, mới ôm cô đưa đến bệnh viện cấp cứu gần nhất.

Kết quả bởi vì vận động quá mức tạm thời dẫn đến ngất đi.

Tản sáng anh nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán đó, mới thầm thở phào một hơi. Anh nộp tiền viện phí cho cô, lại thông báo cho huấn luyện viên của cô đến chăm sóc cô, còn để người dẫn đường đó ở lại bệnh viện thay anh giữ bí mật.

Sau này lần ở Busan, thì không phải là bất ngờ nữa.

Anh đặc biệt buông hết mọi công việc ở trong nước, đuổi đến Hàn Quốc xem thi đấu, từ vòng loại quyền anh nữ cho đến thi đấu chính thức đều theo dõi không bỏ ngày nào.

Anh mua đồ ngọt cô thích ăn nhất, lấy thân phận fan giấu tên đặc biệt đưa đến khách sạn ở đội quốc gia Trung Quốc ở, muốn cho cô một chút khích lệ.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đào Tinh Úy đứng trên bục nhận giải cao nhất tỏa sáng, anh có khoảnh khắc ngây thơ như vậy, cảm thấy bản thân nhịn đau hình như còn có chút đáng giá.

Khoảng cách từ khán đài đến quyền đài không xa, chí ít có thể đủ nhìn thấy cô, anh cũng bắt đầu hưởng thụ loại gần trong gang tấc này.

Chỉ cần không làm phiền nhịp điệu cuộc sống của cô, cuộc sống của anh vì cô mà trở nên thuần chất cũng không sao cả.

Từ Hàn Quốc, đến Canada, lại đến Thái Lan, cuối cùng là Russia……

Nơi cô từng qua, cơ bản đều có anh đi cùng.

Trong một năm đó mỗi một lần cô thành công hay thất bại, vui sướng hay thương đau, anh đều đứng ở khán đài không vắng mặt lần nào.

Mỗi một hạng mục quyền anh đều là hạng mục cuối cùng kết thúc thế vận hội Olympic.

ngày trên đất khách Russia, anh cùng cô đi đến ngày cuối cùng, kết quả nhìn thấy Đào Tinh Úy lấy được huy chương vàng, đứng trên bục nhận giải hát Quốc ca.

Đêm hôm đó Đào Tinh Úy hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.

Tần Thận cũng cả đêm không ngủ.

Anh tự đa tình nghĩ rằng tối hôm đó người có thể chia sẻ nỗi vui sướng khi lấy được quán quân thế giới chính là anh.

Ngoại trừ điều tiếc nuối này ra, anh tối hôm đó còn sinh ra rất nhiều rất nhiều kỳ vọng.

Anh biết, có lẽ anh đang đợi cơ hội được trở về bên cạnh cô.

Ngày thứ hai sau khi thi đấu kết thúc, anh lập tức bay trở về nước, chuẩn bị tiến hành kế hoạch.

Việc đầu tiên, chính là anh từ chức ở bệnh viện.

Tần Phạm Hải từng tìm anh mấy lần, hỏi anh: “Con nói xem rốt cuộc con đang nghĩ gì thế? Con từ chức ở bệnh viện cũng được, nhưng con cũng không chấp nhận lời mời của bất kỳ phòng thí nghiệm và trường đại học nào, con đây là định nằm trong nhà làm người vô công rỗi nghề sao?”

Khi đó Tần Thận hủy họp đồng với bệnh viện số sáu, thì có rất nhiều bệnh viện và phòng thí nghiệm danh tiếng, bỏ ra lời mời hứa hẹn trả lương cao với anh.

Anh đều từ chối hết.

Tần Thận đưa một họp đồng ba bên đến trước mặt ông: “Công việc ở bệnh viện lớn, hay là tham gia nghiên cứu khoa học, đều quá mệt nhọc. Cho nên con đã tìm một công việc mới nhẹ nhàng hơn một chút.”

Tần Phạm Hải nhìn thấy trên họp đồng ba bên đó có viết là anh muốn đi làm y đội, lăp tức muốn nôn r aba lít máu.

Con trai tài giỏi của ông là ngôi sao sáng trong nền y học cực khổ bồi dưỡng ra nay lại muốn đi làm y đội.

Công việc này tiền ít thì cũng thôi đi, ngoại trừ cực khổ, càng không có hàm lượng kỹ thuật nhiều.

Tần Phạm Hải thở vắn than dài nửa ngày, tức đến mức muốn đem tất cả rượu Lafite cất trong nhà hai mươi năm trời ra uống hết, ông bướng không qua Tần Thận, cuối cùng đành chỉ bất lực nói một câu: “Ta thấy con chính là chê cha của con mạng dài……”

Tần Thận lạnh mặt không đáp.

Sau này Tần Phạm Hải mới biết, con trai ông không chê ông mệnh dài mà còn đang đợi khảo chứng, nhưng đã hạ quyết tâm muốn đến đội quốc gia theo đuổi cô gái đó là thật, thậm chí còn chuyển nhà đến đối diện nhà cô gái ấy nữa.

Chính là cô gái trước kia ông từng thấy ở nhà Tần Thận, dáng vẻ khá dễ thương, đoạn thời gian trước còn lấy được quán quân Plympic.

Nhưng cô gái đó học không được cao, lại còn đánh quyền, ông không quá hài lòng.

Chủ yếu ông thấy tuổi Tần Thận quả thực là lớn rồi, nhiều năm như vậy chưa từng thấy anh động tâm với bất kỳ ai, lỡ như không bắt chặt cơ hội này, có lẽ anh anh sẽ cô độc một mình hết nửa đời còn lại mất.

Trước kia Tần Phạm Hải cũng từng thử cho Tần Thận xem mắt qua vài cô gái, ngành nào nghề nào cũng có, đều xinh đẹp hiền lành.

Nhưng Tần Thận không vừa ý một ai, lại khách sáo đuổi người ta đi hết, thái độ lạnh đến mức ngay cả các cô gái sau không dám làm phiền anh nữa.

Lần trước có một cô gái vô cùng đạt tiêu chí, bản thân tự mở một phòng làm việc phối âm, gia giáo tốt, người dịu dàng, dáng vẻ lại xinh đẹp, không dễ gì giúp anh hẹn người ta, nhưng anh cứ khăng khăng ngay cả số điện thoại cũng không cho người ta.

Tần Phạm Hải chỉ có một đứa con trai là anh ở bên cạnh, nếu đợi sau khi ông trăm tuổi, với tính cách này của Tần Thận, sợ rằng ngay cả người đi đến hết đời với anh cũng không có.

Nghĩ như vậy, ông trước tiên nhịn xuống, công việc trước mắt không có việc gì quan trọng bằng vấn đề độc thân của anh.

“Năm mới nếu trở về nhà thì phải dẫn theo hai người, bằng không thì đừng về nhà!”

Tần Phạm Hải bỏ lại câu này xong thì buông tay không lo đến nữa.

Lúc này.

Tần Thận vừa về đến phòng làm việc của đội y tế, vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Đào Tinh Úy, đáy mắt đều tràn đầy ý cười không cách nào che giấu được, lấy bệnh án của Trần Tự ra xử lý một lúc, trong lúc bận rộn thì nhận được một dòng tin nhắn.

Tần Phạm Hải: [Con trai, một tháng nữa là năm mới, bên con như thế nào rồi? Gần đây phòng thí nghiệm có một hạng mục thiếu người. Nếu con theo đuổi được rồi, hoặc là theo đuổi không được, thì đều bỏ công việc đó của con đến đây giúp ba đi. Dù sao mỗi lần năm mới đến đều chỉ có hai cha con chúng ta, ba nghĩ năm nay cũng không trông được có người thứ ba đến, lời nói trước đo chỉ là lời tức giận thôi.]

Lần trước sau khi Tần Phạm Hải gặp Tần Thận xong, lúc về thì suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên thôi không thể nóng vội được, tiếp nhận sự thật con trai tiếp tục độc thân.

Dù sao mấy năm nay đều trải qua như vậy.

Tần Thận thoáng nhìn qua, bận việc trên tay xong, mới hồi âm một câu: [Giữa bọn con đã có tiến triển.]

Tần Phạm Hải: [Nói như vậy tức có hy vọng?]

Tần Thận: [Con không rõ.]

Tần Phạm Hải ở đầu bên kia cũng bắt đầu nóng nảy, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Cô gái đó rốt cuộc có thái độ gì thế, cái gì mà bảo không rõ, chúng ta làm thí nghiệm nghiên cứu khoa học còn yêu cầu một kết quả đấy. Anh đến đội quyền anh quốc gia lâu như vậy rồi, theo đuổi một cô gái còn không xong? Theo ta thấy, con cứ……”

Tần Thận khẽ cười, hỏi ngược lại một câu: “Vậy ba nói xem, con phải làm thế nào?”

Ông cụ Tần lập tức căm nín, nói không nên lời.

Tự ông cũng là một lão già độc thân một lòng một dạ tập trung lên học thuật, độc thân mười mấy năm ngay cả đối tượng kết hôn lần hai cũng không có một người. Hơn nữa ông dạy một đứa con trai cũng là kẻ lạnh lùng không hiểu phong tình gì cả, nào biết đạo lý theo đuổi con gái.

Tần Thận đương nhiên biết người cha này của mình là người có đức hạnh gì.

Ông cụ bị anh chế giễu như vậy, kết quả bị bức cho nóng nảy, một Tần giáo sư nho nhã ngời ngời cũng bắt đầu thô lỗ: “Nếu tôi nói, anh, anh cứ trực tiếp nhào lên người con bé!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio