Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

chương 21: ★ thắng xong trói về ★

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung Châu là châu nhỏ nhất trong số mười hai châu, so với nửa Thanh Châu còn nhỏ hơn, tổng cộng chỉ có chín thành trì.

Nó nguyên là đô thành của Yến Triều, năm đó tứ đại danh phiệt và hoàng thân quốc thích đều tập trung ở nơi này, phú quý truyền thừa, hiện giờ phần khí thế của vương đô thiên tử ấy không còn sót lại chút gì.

Lục Dực tấn công Trung Châu thuận buồm xuôi gió, tuy không truyền kỳ bằng Địch Kỳ Dã tam chiến định Thanh Châu như vậy, nhưng cũng chiếm hết thượng phong, còn phát một lần tiểu tài ở thành Thuý Bích.

Trong quá trình, chỉ có duy nhất một lần vấp váp đó là lúc đánh Kỳ Vân Sơn, may mắn Chủ Công kiến thức uyên bác, trước khi xuất binh đã nói cho hắn về địa hình độc đáo của Kỳ Vân Sơn, nếu không phải biết trước, e rằng dù thắng cũng là thắng thảm, Lục Dực thật sự có chút nghĩ mà sợ.

Nhưng đi qua Kỳ Vân Sơn rồi, bốn thành còn lại Lục Dực xem như đã là vật trong lòng bàn tay hắn, hoàn toàn có thể chậm rãi đánh, buông tay cho đám thủ hạ vớt chỗ béo bở để nuôi quân nuôi ngựa.

Hắn trăm triệu không ngờ tới, con vịt đã nấu chín còn có thể bay.

Lại còn không phải bị tứ đại danh phiệt tha đi mất, mà là Địch Kỳ Dã, người một nhà này.

Nhắc đến lại cáu, ngày ấy Lục Dực thảnh thảnh thơi thơi rót nước mài dao (), từ tốn đánh thành Gia Lân ở Yến Đô, bỗng nhiên phương xa có một đoàn binh mã xa lạ lao tới từ phía Đông Nam.

Lục Dực còn tưởng rằng gặp phải mai phục của tứ đại danh phiệt, mặt suýt nữa sợ bay màu, thủ hạ cấp báo, nói nhìn thấy vương kỳ Sở Cố.

Chẳng lẽ Chủ Công lại phái người tới? Hoặc là, Chủ Công đích thân đến?

Tâm tư Lục Dực nhanh nhẹn, nháy mắt nhớ đến cuộc nói chuyện của Chủ Công với hắn trước khi xuất chiến, có lẽ Chủ Công thật sự có hứng thú không nhỏ đối với việc tấn công Trung Châu, nhưng nếu nói năng lực thuỷ chiến của Chủ Công có thể chấm chín điểm, lục chiến cũng chỉ còn sáu điểm mà thôi, lấy nhân phẩm của Chủ Công, không có khả năng vào lúc hắn đã sắp đánh xong rồi lại tới giật quân công của hắn.

Thủ hạ do thám lại báo, nói đó là Địch Kỳ Dã, tới trợ giúp tướng quân đánh Trung Châu.

Lục Dực cười.

“Bảo hắn lăn về Trung Châu đi.”

Nhưng Địch Kỳ Dã người ta căn bản không có gặp hắn, dẫn theo tinh binh tuỳ tiện cắt ngang qua chiến trường, trực tiếp lao đi đánh Thuần Thành rồi.

Lục Dực mắng một tiếng mẹ nó, dẫn theo binh lính của mình đánh một trống làm nên tinh thần, gia sức hăng hái đánh hạ thành Gia Lân, sau đó chạy thẳng đến Dương Thành, bắt đấu đấu tốc độ đánh thành với Địch Kỳ dã.

Kết quả thua.

Địch Kỳ Dã đã giành trước một bước phá được Thuần Thành, dẫn theo binh mã đi bộ tới Dương Thành, chờ chúc mừng Lục tướng quân đánh hạ Trung Châu.

Lục Dực đều không nghĩ để ý đến hắn.

Không chỉ có thế, Địch Kỳ Dã còn kéo theo năm vị đại thiếu gia của hắn chạy tới lều tướng quân của Lục Dực, mượn dư đồ Trung Châu chơi mô phỏng, ban đầu Lục Dực ngồi vững vàng ở sau bàn, nghe nghe một hồi không nhịn được đối chiến với Địch Kỳ Dã trên bản đồ, ngươi tới ta đi, binh mã chém giết.

Sau đó lại thua.

Mấu chốt là Địch Kỳ Dã còn rất kiêu ngạo, trực tiếp nói Lục Dực đến sấp mặt, còn muốn đổi binh mã với Lục Dực, nói thay hắn hẳn nên phá giải bộ chiến thuật lúc trước của hắn như thế nào.

Có tức người hay không.

Năm vị đại thiếu lén tìm Lục Dực xin lỗi, nói tướng quân của bọn họ tuổi trẻ, không có quân lệnh mà trộm chạy tới đánh Trung Châu, chắc sau đó mới muộn màng nhận ra mình gây hoạ rồi, gần đây vẫn luôn nóng nóng nảy nảy, xin Lục tướng quân khoan dung nhiều hơn.

Lục Dực cười ha ha, dáng vẻ thực ngay thẳng, nói ta và tướng quân của các ngươi thân là đồng liêu, còn lớn hơn hắn mười tuổi, các ngươi yên tâm, ta không chỉ khoan dung hắn, ta còn sẽ giúp hắn thỉnh tội trước mặt Chủ Công.

Để lại Vương sư chỉnh đốn sự vụ của Trung Châu, hai vị đại tướng quân chinh phục Thanh Châu và Trung Châu, dẫn theo binh mã đại thắng mênh mông cuồn cuộn, khởi hành về Kinh Châu.

Dọc đường đi, Địch Kỳ Dã luôn có vẻ như đang đi vào cõi thần tiên, càng khiến mọi người cảm thấy hắn sợ bị Chủ Công trách phạt.

Kỳ thật Địch Kỳ Dã đang đắng lòng.

Lúc trước nóng nảy khó chịu, cũng bởi vì hắn bị thương.

Hơn nữa, vết thương trên đùi hắn vốn sắp kết vảy rồi, kết quả vì bị gợi lên lòng hiếu thắng đi đua tốc độ với Lục Dực, miệng vết thương lại vỡ ra khi tấn công Thuần Thành.

Hành trình trở về của Sở quân đúng vào cuối thu nắng gắt, thời tiết oi bức, tuy không đi vội vàng như lúc xuất chinh, nhưng cũng không thoải mái.

Địch Kỳ Dã sĩ diện, xưa nay vẫn luôn dùng hình tượng tiêu sái gặp người, nên không muốn yếu thế tố khổ với người ngoài.

Muốn hắn chính miệng nói ra thương thế, chậm trễ việc hành quân, hơn nữa còn chỉ là vết thương bé xíu, hắn thà rằng tha theo bệnh cũng không chịu nói.

Hắn không nói, quân y vẫn cho rằng vết thương của hắn đã kết vảy sắp khỏi, cận vệ không được đứng gần cũng không rõ tình trạng, kết quả không có ai biết Địch Kỳ Dã như đi vào cõi thần tiên không phải vì sợ bị Chủ Công phạt, mà là miệng vết thương quá lâu không lành, thậm chí đã hơi có triệu chứng phát sốt.

Sở quân trở lại Kinh Châu, dân chúng nối nhau ra ven đường đón chào, đại cô nương nhóm tiểu tử không màng sự ngăn trở của binh sĩ, ra sức muốn ném hoa ném khăn lụa về phía Địch Kỳ Dã, biểu đạt sự yêu thích vị binh thần tuổi trẻ này.

Lục Dực trong lòng chua lòm, lớn lên anh tuấn đúng là có lời, đáng tiếc cho hắn cũng là soái nam dũng mãnh, vậy mà trước ngựa lại hoa quả đìu hiu.

Tiểu tử này cưỡi ngựa hành quân đều có thể đi thành cảnh ném quả đầy xe (), nhóc con còn không dao động, bạch y giáp sắt, anh tuấn tiêu sái, khoé miệng như cong như không, cũng không có cho các nam nữ si tâm một gương mặt tươi cười, nhưng hoa với khăn ném lên người hắn lại càng ngày càng nhiều.

Vì thế sáng sớm ngày hôm đó, khi sắp tiến vào thành Kỷ Nam, trước lúc đại quân xuất phát, thân binh của Lục Dực vây lên, trói Địch Kỳ Dã lại.

Nửa người trên của Địch Kỳ Dã bị dây thừng trói chặt, chỉ còn bàn tay và nửa cánh tay có thể hoạt động.

“Địch tiểu ca, ngươi cũng đừng trách ta,” Lục Dực cười tủm tỉm mà đeo xiềng tay cho hắn, hai vòng sắt nặng trịch, ở giữa còn nối với nhau bằng một đoạn xích sắt, “Ta cũng vì tốt cho ngươi.”

Ý của Lục Dực, Địch Kỳ Dã rất rõ ràng.

Hắn điều binh không lệnh, xác thật là trái với quân pháp, nghiêm trọng mà nói chính là thân mang tội lớn, Lục Dực chỉ trói hắn với đeo xiềng tay, không dùng gông gỗ xiềng chân, đã là khoan dung ngoài pháp luật rồi.

Lục Dực làm như vậy, một là hành xử theo quân pháp, kéo mình ra khỏi chuyện này; hai là giúp hắn hát bài khổ nhục kế, xin một lần xử lý khoan hồng từ Cố Liệt.

Nếu không phải vết thương cũ của hắn chưa lành, Lục Dực làm vậy cũng không có gì có hại cho hắn.

Nhưng đúng lúc, hắn đang gồng mình chống chọi nhẫn nhịn vết thương, lại hết bị trói đến bị đeo xiềng tay, cưỡi ở trên lưng Vô Song, tầm mắt mơ mơ hồ hồ.

Tự làm tự chịu.

Nhưng giờ phút này Địch Kỳ Dã vẫn cứ cảm thấy mình còn có thể chịu được, cũng không nhận thua, trong lòng hắn còn hài hước nghĩ, cái này hẳn gọi là kén tự trói mình ().

Vì nghênh đón các tướng sĩ dũng cảm đại thắng về kinh, toàn bộ thành Kỷ Nam đều đổ dồn ra khỏi thành, xa xa thấy một hàng vương kỳ Sở Cố, muôn vàn binh mã liên miên mà tới, các bá tính không khỏi tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, tiếng chiêng trống chúc mừng va chạm rung trời.

Quân thần Đại Sở cũng đứng chờ dưới cửa thành.

Cố Liệt ngồi trong ngự liễn, mang theo nụ cười nhìn thiết kỵ của Sở quân rầm rập đi tới, cách ba mươi trượng đồng thời xoay người xuống ngựa, lớn tiếng cùng hô: “Chủ Công, Sở quân may mắn không làm nhục mệnh, đại thắng trở về, trời phù hộ Đại Sở, trời phù hộ Chủ Công!”

Mấy vạn binh mã hành động như một, âm thanh như sấm gầm, đủ thấy tố chất giỏi giang của Sở quân, đoàn quân Vương giả.

Tính tình bình tĩnh trời sinh như Cố Liệt, cũng không cầm lòng được mà nhiệt huyết sôi trào.

Giữa mấy vạn binh mã như thế, có một người duy nhất ngồi trên lưng ngựa, liền rất đột ngột.

Bạch y giáp sắt, còn có thể là ai.

Đầu Cố Liệt bắt đầu hơi đau đau.

Hắn dứt khoát xuống khỏi ngự liễn, đi về phía đại quân.

Chủ Công vừa động, chúng tướng Đại Sở cùng mấy văn thần nhỏ nhặt linh tinh tự nhiên cũng phải động theo.

Bọn họ hướng về phía đại quân, bên kia đại quân cũng nóng ruột, Lục Dực còn quỳ một gối, rốt cuộc Chủ Công chưa cho bọn họ đứng lên, hắn nôn nóng nhìn Địch Kỳ Dã không biết đang suy nghĩ gì, quát khẽ nhắc nhở: “Địch Kỳ Dã!”

Lục Dực vừa gọi, Địch Kỳ Dã không có một chút phản ứng, nhưng trái lại Vô Song cử động.

Lục Dực trơ mắt nhìn đại hắc mã đi về phía trước, cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Vô Song nhận ra chủ nhân không thích hợp lắm, đang sốt ruột, ngồi không yên, mắt to mở tròn nhìn thấy người đang đi tới ở phía trước là Cố Liệt.

Nó chậm rãi chạy về phía Cố Liệt, trên đường có người muốn ngăn lại nó, nhưng cuối cùng vẫn chạy được tới trước mặt hắn, thực đáng thương mà cắn cắn vương phục thêu chỉ vàng của hắn, bốn chân dài gập lại, quỳ nằm xuống đất.

Cố Liệt khẽ nhíu mày, nhìn Địch Kỳ Dã giục ngựa tiến lên, mãi đến phụ cận, hắn mới nhận ra Địch Kỳ Dã đang nhắm mắt.

Đây là chuyện gì? Vì sao chiến báo khẩn cấp không hề nhắc tới câu nào? Lục Dực làm cái gì thế này!

Vô Song cắn cắn y phục của hắn, dựa vào hắn quỳ xuống đất, Địch Kỳ Dã lệch người, ngã vào lòng Cố Liệt.

Độ ấm thân thể cao hơn bình thường, hương thơm thoang thoảng, đầu Địch Kỳ Dã tựa vào bả vai Cố Liệt, khoảnh khắc ấy trong đầu Cố Liệt không nghĩ bất cứ điều gì, không thể nghĩ được bất cứ điều gì, giống như bị kẻ khác đâm một dao vào lòng, thậm chí toàn thân đều chết cứng.

Nhưng không có ai phát hiện một chớp mắt thất thố ấy của Sở Vương, bọn họ chỉ thấy Sở Vương vươn tay bế lên Địch tướng quân, bước nhanh quay về, vậy mà lại đặt Địch tướng quân lên ngự liễn.

Khương Dương nhớ tới người Chủ Công phân phối cho Địch Kỳ Dã, nhìn đúng cận vệ, vội vã ra lệnh: “Mau gọi quân y!”

————————————————————–

Chú thích:

() Rót nước mài dần: nguyên văn ‘thuỷ ma công phu’, rót thêm nước vào để mài sắc hơn, so sánh với sự tỉ mỉ, cẩn thận

() Ném quả đầy xe: xuất xứ từ 《Thế Thuyết Tân Ngữ·Dung mạo cử chỉ》- Phan An rất đẹp, đi trên đường bà già nhìn thấy cũng phải mê muội, mới ném hoa quả lên xe cho Phan An, chất đầy một xe, thể hiện sự ái mộ, truy đuổi của nữ giới với trai đẹp =))

() Kén tự trói mình: nguyên văn là ‘tác kiển tự phược’, tằm tự nhả tơ kết kén trói lấy mình, aka mua dây buộc mình

————————————————————–

Phần sau chia chương thượng hạ nên hôm tới tui sẽ up chương liền luôn nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio