Sơn động, chỉ là một sơn động bình thường.
Có điều nó to rộng, khô ráo, tốt hơn rất nhiều so với phải ăn ngủ ngoài trời giữa chốn hoang dã, bên trong có một chiếc giường gỗ giản dị và hố đất để nhóm lửa, bên ngoài có nửa cánh cửa gỗ, dùng để phòng ngừa dã thú, rắn rết côn trùng về đêm.
“Ngươi thật đúng là nuôi thả nơi hoang dã,” Cố Liệt chê cười Địch Kỳ Dã, nhớ tới bản tính vừa rời khỏi chiến trường lập tức yêu sạch quá mức của hắn, còn cảm thán nói: “Làm khó cho người rồi, thật không dễ.”
Địch Kỳ Dã đảo trắng mắt đối với giễu cợt đến từ Chủ Công.
Di thể của ăn mày già đặt trên giường gỗ nằm trong góc động, nhóc ăn mày vừa mới biết được nơi này ban đầu là chỗ ở của Địch Kỳ Dã, nhìn Địch Kỳ Dã bất an, nói xin lỗi: “Ta không biết nơi này vốn có người ở.”
“Không cần nghĩ nhiều,” Địch Kỳ Dã đương nhiên sẽ không so đo chuyện này, “Ngày trước ta bị bắt cóc tới đây, nên tìm một chỗ để náu thân thôi.
Sơn động này cũng không phải do ta đào, mà đã có từ đầu rồi, nó có thể giúp đỡ ngươi ta, âu cũng là duyên phận.”
Nhóc ăn mày yên lòng, nhưng vẫn rất trịnh trọng nói cảm ơn.
Ngày gần đây nó chịu đại bi đại hỉ, thật sự đã trải qua quá nhiều, mới ban nãy kẻ thù của nó đã thân vẫn, đến bây giờ nó vẫn đang ngơ ngác, chỉ là đại nạn suốt hai ba ngày, khiến nó tạo thành thói quen cố sức chống lên vẻ trấn định.
Hiện giờ bước tới bên giường gỗ, nhìn thấy di thể của ăn mày già, những chuyện cũ năm xưa, những chuyện xảy ra mấy ngày nay giống như đèn kéo quân xẹt qua trước mắt nó, vẻ trấn định mà nó cố chống lên dần lơi lỏng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống mép giường, không thể nhẫn nại thêm nữa, nó giấu mặt trong cánh tay, vùi đầu khóc không thành tiếng.
Địch Kỳ Dã và Cố Liệt đều chưa từng tự tay nuôi dạy hài tử.
Kiếp trước Cố Liệt từng thử, nhưng mỗi lần hắn bế tiểu thái tử xong, khi về tiểu thái tử không phải khóc nháo thì là sinh bệnh, Liễu vương hậu ôm tiểu thái tử thỉnh cầu hắn, nói có lẽ do bát tự không hợp, không thể quá gần gũi.
Cố Liệt trách cứ mệnh số không tốt của bản thân mình, cũng nghe theo, khắc chế thiên tính của phụ thân, đến sau này, ngay cả hài tử của Khương Dương cũng thân cận với hắn hơn tiểu thái tử.
Bởi vậy hai vị đại nhân dùng hai mặt nhìn nhau, tầm mắt tiếp xúc ngắn ngủi, sau đó lập tức một người nhìn trời, một người xem đất, đều làm bộ mình không có lúng ta lúng túng.
Cố Liệt quan sát đến vách núi khô ráo, bằng phẳng trong sơn động, bỗng nghi hoặc: “Sơn động này là do người nào đào?”
“Không biết,” Địch Kỳ Dã nhìn theo tầm mắt hắn, “Khi ta tìm thấy nó, nó đang bị cây cỏ với dây leo khô che khuất, đã là dáng vẻ bị vứt bỏ rất lâu rồi.”
Cố Liệt duỗi tay: “Cho ta mượn Thanh Long Đao.”
Địch Kỳ Dã có dự cảm không tốt, luyến tiếc: “Ngươi có Tử Sương Kiếm mà.”
Chưa từng nghe nói Chủ Công nhà ai muốn dùng đao do chính mình thưởng mà còn không mượn nổi.
Nhưng ai làm Thanh Long Đao của người ta là vũ khí sắc bén trên chiến trường đâu.
Cố Liệt nghiến răng tháo Tử Sương Kiếm xuống, bàn tay phải nắm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng vào mặt vách sơn động.
“Ngươi muốn làm……” Địch Kỳ Dã nhìn một bộ muốn đục tường của Cố Liệt, không hiểu ra làm sao, lời còn chưa dứt, đã thấy vách núi đó thủng một lỗ.
Ngọn núi này cũng quá mỏng đi?
Cố Liệt không yêu quý vỏ kiếm quý báu của Tử Sương Kiếm tí nào, thoăn thoắt mà đâm thêm mấy phát vào cái khe đó, vách núi giống như vữa tường, từng mảng từng mảng rơi xuống, có thể nhìn thấy sàn gạch phía sau.
Nếu là sàn gạch, vậy chứng minh là dấu vết do con người kiến tạo.
Địch Kỳ Dã và Cố Liệt liếc nhìn nhau, cùng dùng chân đạp bay phần vách núi còn sót lại, một cảnh tượng hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Sau vách núi là một con sườn dốc bằng đá và gạch dẫn xuống phía dưới, những nơi con đường này đi qua, là Tàng Thư Các khổng lồ được đào rỗng cả ngọn núi để xây dựng nên.
Bốn phía của sơn thể được khảm vô số minh châu, sáng lên như tia nắng ban mai, biển sách mênh mông, tầng tầng giá sách chồng cao, phía đông nam có những chỗ treo vô số thẻ tre, không biết có nơi nào dùng để thông khí, mà trong sơn các () lại có gió nhẹ thoang thoảng, ngọn gió khô ráo cuốn theo mùi thơm, là hương liệu bảo vệ sách để phòng côn trùng và chống phân huỷ.
Trên vách đá sơn thể có khắc năm chữ to【Thiên Hạ Tàng Thư Các】, lạc khoản【Công Tử Lịch】.
Hai bên trái phải là một bộ câu đối, cũng được khắc trên đá, viết liền: 【Nhân thế cấp doanh thuỷ trung nguyệt, Thanh Giản quan tâm nhất quyển thư】 ()
Tâm huyết cả đời.
Xảo đoạt thiên công.
Nhóc ăn mày không biết chữ, mà vẫn bị cảnh tượng này chấn động tới mức không dám nói lời nào, yên lặng đi theo phía sau hai đại nhân, bước vào sơn các.
Dẫm xuống sườn dốc, cẩn thận quan sát, mới biết biển sách mênh mông này, bao quát hết thảy thiên văn địa lý, từ thời Tiên Tần Xuân Thu cho tới nay, dựa theo triều đại chia thành các bộ phận, xoay xung quanh trung ương dùng bát quái phân trận, sau đó lại đánh dấu phân loại các giá tàng thư, hương liệu bảo vệ sách giúp bảo tồn thư tịch, thẻ tre vô cùng tốt, gần như không thấy bị rơi tan.
Không hổ là thiên hạ Tàng Thư Các cất chứa mọi kiệt tác trong truyền thuyết.
Tên này không giả.
Đi qua từng chiếc giá tàng thư đến khu vực chính giữa, là kết cấu đạo tràng dạy học của phu tử, bên trên có bục giảng, phía dưới có bàn học, trên bục giảng có một người ngồi một mình, tay cầm một chiếc đao bút () bằng trúc, trước mặt là thẻ tre đã trải ra.
Đó là một bộ hài cốt bị hong gió, quần áo còn chưa mục nát.
Cố Liệt đi đến phía sau người nọ, xem ghi chép trên thẻ tre.
“Vì phòng ngừa gia phó ác độc Cao Vọng, dư tự phong mình trong Tàng Thư Các…… Sau khi tra ra bao điển sách Xuân Thu bị nó trộm đi bán, dư đau lòng lắm.
Nó không biết hối cải, chiếm đoạt gia tài, tuổi dư đã cao, không thể chống lại.”
Thì ra tên của lão tặc đó là Cao Vọng, giống như suy đoán của Cố Liệt, xác thật là một gia phó trộm sách, nhưng không ngờ rằng lão còn chiếm đoạt cả gia tài của chủ nhân.
“Nghĩ trái nghĩ phải, dư chỉ còn tâm nguyện bảo vệ điển tịch của thiên hạ, nên tự phong mình trong thư các.”
“Dư cũng không sống được bao lâu nữa, lại sợ thi khí có hại cho tàng thư, nên những ngày sau đều dùng hương liệu bảo vệ sách làm thức ăn, tự khen phong nhã.
Có câu nói ‘Thư trung tự hữu thiên cân túc’, dư trông coi trăm vạn cân túc mà đói chết, có thể gọi là một ‘thủ thư nô’ rồi.” ()
……
Tuy đây là nhật ký khi sắp chết, nhưng vẫn có không ít điểm khôi hài, đủ để thấy Công Tử Lịch tài cao hiểu rộng, bản tính độ lượng, Cố Liệt tự than không bằng.
Cố Liệt ngẩng đầu, biển sách mênh mông bốn phía tràn vào đáy mắt, hắn từng bước đi xuống bục giảng, xoay người đi tới con đường chính giữa, trịnh trọng phất vạt áo quỳ xuống, hành đại lễ.
Kiệt tác ly tán giữa loạn thế, rất nhiều học thức của những vị tài đức do đó mà không còn tồn tại, Công Tử Lịch bảo vệ thiên hạ Tàng Thư Các, chính là bảo vệ sự truyền thừa của những kiệt tác ấy, tâm huyết cả đời, tạo phúc đời sau.
Thánh hiền như vậy, đủ để nhận một quỳ của đế vương.
Nhóc ăn mày ngoan ngoãn lạy theo.
Địch Kỳ Dã tới từ thời đại mà con người không còn coi trọng quá khứ, biết rõ truyền thừa một khi đứt đoạn, sẽ khó có thể tìm lại được đến mức nào, bởi vậy hắn cũng chịu xúc động sâu sắc, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu hành lễ.
Sơn các vắng vẻ, minh châu trắng như tuyết, ba người quỳ lạy trước thánh, không có người xem lễ, nhưng từng người đều hành lễ thực trang trọng, đều mang một tấm lòng chân thành.
Địch Kỳ Dã cùng Cố Liệt ký lục đơn giản những điểm chính của sơn các, cẩn thận che dấu lối vào, khi rời khỏi sơn động đã gần đến hoàng hôn.
Cố Liệt là người quyết định, hắn nói không bằng qua đêm ở đây, ngày mai lại rời khỏi cốc, nên Địch Kỳ Dã cũng chỉ có thể nghe theo, đi sửa sang lại nhà trúc để vào ở cùng nhóc ăn mày.
Sau khi chuẩn bị xong nơi nghỉ chân đêm nay, nhóc ăn mày đi đào mộ cho ăn mày già, Địch Kỳ Dã tìm khắp nơi vẫn không thấy Cố Liệt, lôi kéo Vô Song không chịu rời ngựa nâu đi tìm người.
Vô Song ngửi đông ngửi tây, dẫn đường đi về hướng bờ suối.
Có Liệt ngồi trên một tảng đá cao, ôm kiếm ngồi đối diện khe suối.
Hắn nhìn dòng suối chảy xiết hẹp hòi, trải đầy quái thạch lởm chởm trước mắt, tưởng tượng mấy chục năm trước, khi nơi đây vẫn là một con suối rộng, nhẹ nhàng thong thả, nhóm văn nhân hiền sĩ cụng chén rượu bên khúc cong dòng nước, giao lưu thơ từ, đại tiên sinh ngồi cao cao trên bục giảng, mở sách minh nghĩa vì chúng sinh, tự thuật thơ văn hoa mỹ.
Hắn không chờ kịp, muốn một lần nữa tái hiện những cảnh tượng thịnh thế này.
Có kinh luân điển sách trong thiên hạ Tàng Thư Các, không biết bao nhiêu di châu có thể một lần nữa toả ra quang huy, chiếu sáng con đường phía trước của Đại Sở.
Không thể nóng vội, Cố Liệt nói cho mình.
Hắn còn chưa chinh phục thiên hạ, còn chưa đăng cơ lập Sở, hắn không thể nóng vội.
Địch Kỳ Dã buộc Vô Song đang bất mãn ở dưới cây tùng, thả nhẹ bước chân, đi đến bên người Cố Liệt, rồi cũng ngồi xuống trên tàng đá cao.
“Sẽ có một ngày Đại Sở quốc phú dân an,” Cố Liệt đột nhiên mở miệng.
Địch Kỳ Dã không biết Chủ Công bắt đầu nói từ đâu, sửng sốt, sau đó cười cười: “Ta tin.”
Cố Liệt nghiêng đầu, ngưng mắt nhìn hắn: “Ngươi có biết, đánh thiên hạ khó, bảo vệ thiên hạ cũng khó không?”
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã cảm thấy đây là hắn đang trải đường gì đó, cảnh giác nói, “Có chuyện gì nói thẳng đi.”
Cố Liệt liền có chuyện nói thẳng: “Sau khi bình định thiên hạ, ngươi muốn làm gì?”
“Cởi giáp về quê, du sơn ngoạn thuỷ?” Địch Kỳ Dã trả lời như trêu chọc.
Cố Liệt không muốn để ý đến hắn nữa.
Địch Kỳ Dã thấy Cố Liệt không phản ứng mình, nghĩ nghĩ, lời nói hơi nhượng bộ một chút: “Ta đảm bảo không thêm phiền cho ngài.”
Cố Liệt nghĩ thầm, ngươi không thêm phiền, ngươi chỉ ngột ngạt ta thôi.
“Ồ, không thêm phiền cho ta,” Cố Liệt kéo dài ngữ khí, ý đồ đánh bẫy Địch Kỳ Dã, “tức là, ta nói cái gì, ngươi sẽ làm cái đó?”
Dù sao đáp ứng ngoài miệng cũng không cần tiền, Địch Kỳ Dã trả lời rất sảng khoái: “Có gì không thể.”
Cố Liệt vừa nhìn đã biết người này nói nhưng chẳng để vào bụng, lòng hắn không tin, ngoài miệng nói tiếp: “Ta đây nhớ kỹ, Địch tướng quân, ngươi cũng đừng nuốt lời mà béo nhé.”
Địch Kỳ Dã bị sự nghiêm túc kỳ quái của Cố Liệt làm cho hoang mang, hắn tự nhận gần đây hắn thật sự giữ quy củ cực kỳ, còn đi theo đột phát kỳ tưởng của Cố Liệt tới núi Thanh Thành nữa, quả thực đáng tin cậy đến không thể đáng tin cậy hơn, hoàn toàn không hiểu Cố Liệt dựa vào cái gì để nói, vì thế hắn nghiêng đầu nhìn Cố Liệt, nói sang chuyện khác: “Chủ Công, nên ăn cơm rồi.
Chỉ là, có một vấn đề nho nhỏ.”
“…… Làm sao?” Mỗi khi hai người ở cùng một chỗ, chỉ cần Địch Kỳ Dã vừa khách khí, tâm Cố Liệt lập tức bắt đầu treo ngược lên.
Địch Kỳ Dã còn biết chuyện này hơi xấu hổ: “Cái này, ta và nhóc ăn mày đó, đều không biết nấu cơm.”
Thời đại uống thuốc dinh dưỡng vẫn tiện lợi hơn nhiều, cũng không biết trù nghệ của Cố Liệt ra sao.
Địch Kỳ Dã đang đánh giá trù nghệ của Chủ Công trong lòng, chợt phát hiện tầm mắt tối tăm của Cố Liệt, lập tức chỉ chỉ Vô Song bị buộc dưới cây tùng: “Có điều ta bắt được hai con gà rừng.
Nhóc ăn mày đã rửa sạch đồ làm bếp, còn nấu cơm rồi.”
Cố Liệt đã nghe hiểu.
Địch Kỳ Dã không phải gọi hắn về ăn cơm.
Mà là tìm hắn về nấu cơm.
“Địch Kỳ Dã,” Cố Liệt duỗi tay day day trán, “Ngươi nói lý tưởng của ngươi là nguyện trung thành với minh quân, làm một trung thần lương tướng à?”
Địch Kỳ Dã gật đầu: “Đúng vậy.”
“Triều đại của nhà nào có trung thần lương tướng đi tìm Chủ Công nấu cơm?”
“…… Nhà họ Cố?”
“……”
“Lại không phải ta quyết định không dẫn theo cận vệ,” Địch Kỳ Dã nhỏ giọng nói.
“Câm miệng.”
Nhóc ăn mày mang theo sự áy náy vì mình không biết xuống bếp, nỗ lực trợ thủ cho Cố Liệt, một bên chăm lo bếp lửa, một bên đưa nước đưa gia vị, một đứa đấu bay năm đứa Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã ngồi ngược trên ghế trúc, tay gác lên lưng ghế chống đầu, đôi mắt đầy hứng thú mà quan sát toàn bộ quá trình vào bếp của Chủ Công.
Cố Liệt đun nước sôi, Cố Liệt vặt lông gà, Cố Liệt xẻ thịt gà, Cố Liệt xào gừng tỏi, Cố Liệt thái hành lá,…… Gân xanh của Cố Liệt giật thình thịch, trừng mắt lườm Địch Kỳ Dã một cái.
Địch Kỳ Dã giả vờ khụ một tiếng, còn cọ tới cọ lui ngắm thêm nửa ngày, mới đi qua, như cần mần lắm mà hỏi: “Có cần ta giúp gì không?”
Trong nồi, hương thịt toả ra bốn phía, lửa lớn đun cạn nước canh, bong bóng nổi ùng ục ùng ục, làm người thèm đến độ chảy nước miếng.
Cố Liệt đưa đôi đũa cho hắn: “Thử vị đi.”
Địch Kỳ Dã cũng không từ chối, gắp một miếng thịt gà, thổi hai cái liền cắn, nuốt ực miếng thịt tươi mới non mềm, chân thành khen với Chủ Công: “Ăn ngon.”
Cố Liệt bảo nhóc ăn mày tắt lửa, dùng nhiệt lượng còn thừa của nồi to để đun cạn nước canh thêm một chút, sau đó sẽ múc vào nồi gốm.
Địch Kỳ Dã đổi đôi đũa, gắp miếng thịt gà chọc tới bên miệng Cố Liệt: “Ngươi cũng ăn thử xem.”
Một miếng thịt gà đột nhiên chọc tới, Cố Liệt thiếu chút nữa tưởng là ám khí, đối với ý tưởng đột nhiên của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt chỉ cho rắng hắn đang đùa nghịch linh tinh, nhíu mày bất đắc dĩ: “Ngươi thử rồi, ta còn thử làm gì nữa?”
Địch Kỳ Dã lắc lắc miếng thịt gà đó, lôi ra thành ngữ của hắn, nói: “Nhường cơm sẻ áo, giai thoại quân thần, ngươi thử đi mà.” ()
Một cơn tức nghẹn thẳng lên ngực Cố Liệt, tên này có biết điển cố của cái thành ngữ này ở đâu ra không, người đó lại có kết cục gì không!
Địch Kỳ Dã không chịu từ bỏ, tư thế giống như Cố Liệt mà còn không chịu ăn, hắn có thể đút vào miệng cho Cố Liệt luôn.
Cố Liệt không muốn giằng co với hắn, hé miệng ăn miếng thịt.
“Ngon không?”
“Ngươi muốn ta làm bà Vương bán dưa à?”
“Chỉ hỏi ngươi có ngon không thôi, ngươi nghĩ nhiều như thế làm gì.”
“…… Tạm được.”
“Ngon thế mà ngươi chỉ nói là tạm được thôi á?”
“…… Ngươi nói cứ như là ngươi nấu ấy.”
“……”
Nhóc ăn mày nhìn bếp lửa tự hỏi, sao Sở Vương và Địch tướng quân, hoàn toàn không giống, với quân thần được trình diễn trên sân khấu nha.
Vẫn chưa phát hiện sự “hoàn toàn không giống”, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã còn đang tiếp tục ngươi tới ta đi, không hề biết nhóc ăn mày đang suy nghĩ điều gì.
Vào đêm.
Lúc hoàng hôn, Địch Kỳ Dã đã nhân danh phục vụ Chủ Công để đi tìm nhà tắm với nhóc ăn mày, bận trăm việc mà vẫn kiên trì dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối hắn tắm gội thoải mái dễ chịu xong rồi, mới biết đường đi hỏi Cố Liệt có cần nấu nước hay không.
Cố Liệt đã quen với hành vi cứ có điều kiện là nhất định yêu sạch của Địch Kỳ Dã, cũng chưa nói gì hắn.
Còn về chuyện tự mình hưởng thụ xong mới nhớ đi hỏi Chủ Công…… Ít nhất hiện tại hắn còn nhớ hỏi.
Kiếp trước Địch Kỳ Dã còn có thể làm ra được loại chuyện như về phủ tắm gội trước rồi mới tiến cung báo cáo công tác, bị văn thần dâng sổ con mắng ước chừng gần nửa năm.
Nghĩ tới đám sổ con ấy, Cố Liệt lại đau đầu một trận.
Địch Kỳ Dã ra ngoài phóng pháo hoa báo bình an xong quay về, định tìm Cố Liệt để hỏi một câu về vấn đề xử trí nhóc ăn mày.
Nhìn thái độ đối đãi với nhóc ăn mày của Cố Liệt hôm nay, Địch Kỳ Dã âm thầm hoài nghi Chủ Công đang muốn nhận nuôi nó.
Nếu là thật chuyện này sẽ trở nên rất trọng đại, bản thân Cố Liệt còn chưa cưới vợ sinh con, nay thu dưỡng trước một người, như vậy người đó chính là trưởng tử, trưởng tử không phải đích tử, sau này lập trữ tất nhiên sẽ sóng ngầm mãnh liệt, uy hiếp đến căn cơ của Đại Sở.
Cũng không phải Địch Kỳ Dã quan tâm tới vấn đề hậu cung của Cố Liệt, mà là Địch Kỳ Dã nghĩ đến đó, chợt nhớ ra, trong sách sử Cố Liệt căn bản không có lập đích, cũng không hề lập trưởng, mà hắn chọn ra một người thừa kế từ Cố gia Trung Châu.
Trước kia Địch Kỳ Dã không nghĩ tới, hôm nay vừa liên hệ với nhau, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề —— Vì sao Cố Liệt phải chọn người thừa kế từ Cố gia Trung Châu? Hài tử của chính hắn đâu?
“Chủ Công.”
Khi Địch Kỳ Dã đẩy cửa vào, Cố Liệt đang mặc quần áo.
—————————————————————
Chú thích:
() Sơn các: các kiến trúc, lầu các xây dựng dựa vào vách núi
() Nhân thế cấp doanh thuỷ trung nguyệt, Thanh Giản quan tâm nhất quyển thư: người ở thế gian mải vớt trăng trong nước, ở Thanh Giản chỉ quan tâm một quyển sách
() Đao bút: dụng cụ để cạo đi chữ viết sai trên thẻ tre
() Thư trung tự hữu thiên cân túc: xuất phát từ Lệ học thiên của Tống Chân Tông, nghĩa là, đọc sách tự nhiên sẽ có ngàn cân lương thực
() Nhường cơm sẻ áo: nguyên văn ‘giải y thôi thực’, nghĩa là cởi quần áo cho người khác mặc, nhường đồ ăn cho người khác ăn, hình dung người nhiệt tình quan tâm.
Xuất phát từ 《 Sử ký · Hoài Âm Hầu liệt truyện 》 kể về Hàn Tín, một trong Hán Sở tam kiệt, có công rất lớn trong việc giúp Hán Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Võ, lập nên nhà Hán.
Hàn Tín từng là thuộc hạ của Hạng Võ, nhưng không được trọng dụng, nên chuyển sang theo phe Lưu Bang.
Khi đến Hán, ông được Tiêu Hà tiến cử cho Lưu Bang.
Lưu Bang cảm thấy Hàn Tín là người tốt, nên đưa quần áo của mình cho Hàn Tín, còn đưa cả đồ ăn, binh mã cho Hàn Tín, nhờ đó chiếm được lòng trung thành của ông.
Sau này khi mưu sĩ khuyên Hàn Tín phản Hán, chia ba thiên hạ, Hàn Tín nhớ tình cảm cũ nên không nỡ phản.
Kết cục của Hàn Tín là bị Lưu Bang nghi kỵ, khi Lưu Bang đi bình định Trần Hy phản loạn, Hàn Tín bị kẻ thù vu cáo cấu kết với Trần Hy, rồi bị chính Tiêu Hà lừa vào cung, và bị Lữ Hậu bắt giữ chém đầu, sau đó giết hết ba họ.
Lưu Bang về biết chuyện thì vừa vui vừa buồn.
—————————————————————
Yêu cầu của Cố thần với Kỳ Dã là không có yêu cầu, làm gì cũng thấy ảnh kêu được vậy là mừng lắm rồi =))))))).