Sau khi ra khỏi công ty thực phẩm, Diệp Lăng Thiên lại đến công ty bảo vệ , nhờ Vương Lực tìm hiểu về tình hình của công ty, sau đó tự mình lái xe đến căn cứ huấn luyện, cơ thể thật ra vẫn còn chưa khỏe lắm, chạy khắp nơi mà không nghỉ ngơi chút nào cũng thấy hơi mệt, nhưng thật sự không còn cách nào nữa.
Đã lâu anh không đến căn cứ huấn luyện nên hôm nay phải đến xem tình hình.
Có người đang đứng gác ở lối vào của căn cứ, đương nhiên nhận ra xe của Diệp Lăng Thiên nên để cho anh qua.
Khi Diệp Lăng Thiên bước vào, trên bãi tập vẫn có người còn đang huấn luyện, nhìn thì thấy không nhiều, nhưng cũng có chừng trăm người.
Người huấn luyện là Chu Ngọc Lâm.
Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh, anh đi đến trò chuyện với Chu Ngọc Lâm, sau đó bước vào văn phòng của Trần Tuấn Lương.
Trần Tuấn Lương đang đánh dấu gì đó trong bảng danh sách.
“Sir, sao anh lại đến đây?” Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đến, Trần Tuấn Lương lập tức đứng lên, cung kính nói.
“Ngồi đi, tôi qua xem một chút, tình hình bên này thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vẫn ổn, nhóm đang huấn luyện bên ngoài là nhóm cuối cùng, tuần sau nhóm này phải đi làm rồi.
Xong nhóm này cũng xem như là hoàn thành xong hạng mục đầu tiên của chúng ta với tập đoàn Đại Đường rồi.
Tuy nhiên, tháng tới bên công ty sẽ có thêm ba trăm người đến, có lẽ là để chuẩn bị cho những dự án mới, chúng ta vẫn phải tiếp tục đào tạo.
Trần Tuấn Lương từ tốn giới thiệu tình hình bên này cho Diệp Lăng Thiên.
“Sir, em đã lấy được video bên đó rồi.
Hơn nữa, em đã nhờ người đăng những thứ này lên Internet rồi.
Khoảng vài ngày tới thì video này sẽ rất nổi.” Trần Tuấn Lương cười, sau đó lại nói: “Những video này chắc chắn sẽ rất nổi, em cũng đã cho người chú thích tên tuổi, bối cảnh gia đình của anh ta ở phía trên.
Lần này anh ta sẽ trở thành người nổi tiếng chắc.”
Diệp Lăng Thiên cau mày.
Thực ra, anh gần như đã quên chuyện này, cũng không muốn đối phó với Văn Vũ nữa.
Tuy Văn Vũ bằng tuổi anh nhưng trong mắt của Diệp Lăng Thiên, anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ, lại còn là một đứa trẻ hơi đáng thương, anh cũng không muốn so đo với anh ta, nhưng Trần Tuấn Lương đã làm rồi thì anh cũng không thể nói gì nữa, dù sao cậu ta làm vậy cũng là dựa theo ý của anh.
“Có đáng tin không? Đăng cái này lên trên mạng hình như là vi phạm pháp luật đúng không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Chuyện này thì anh cứ yên tâm.
Người em thuê là một hacker.
Bên kia có cách ngăn không cho mọi người phát hiện ra là ai đã gửi lên, nghe nói là máy chủ chuyển tiếp hoặc là máy chủ proxy nước ngoài, căn bản là không thể tra ra được.
Anh yên tâm đi.”
“Được rồi, vậy cứ theo đó mà làm.
Tuy lần này không làm được gì anh ta, chỉ làm cho anh ta xấu hổ, khiến anh ta mất mặt cũng xem như trừng phạt anh ta rồi.
Hy vọng anh ta có thể tự giải quyết ổn thỏa.
Đây là lần cuối cùng tôi chịu đựng anh ta.
Việc này đến đây chấm dứt.” Diệp Lăng Thiên nói một câu cuối cùng.
“Vâng, em hiểu rồi, Sir, việc em làm, anh cứ yên tâm.” Trần Tuấn Lương cười nói.
Mấy ngày sau đó, mặc dù Diệp Lăng Thiên mỗi tối vẫn gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, hoặc đôi khi tự Lý Vũ Hân gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, nhưng tiến độ bên cô vẫn như cũ không thay đổi.
Chiến lược mà Lý Vũ Hân hiện giờ đang áp dụng đó là mỗi ngày đều kiên trì đến nhờ một người lãnh đạo ở tổ chuyên mục, mặc dù người ta không muốn gặp cô, nhưng cô vẫn ở đó chờ, chờ từ lúc đơn vị của người ta bắt đầu làm việc cho đến khi tan làm, mỗi ngày đều kiên trì như vậy, nhìn thấy Lý Vũ Hân làm thế, Diệp Lăng Thiên vô cùng đau lòng, nhưng anh cũng không có cách nào khác.
Đối với anh, nếu công ty thực phẩm muốn phá sản thì phá sản đi, anh thật sự không nỡ nhìn bộ dáng này của Lý Vũ Hân.
Vụ nổ xảy ra vào đêm hôm đó gần như là không lọt một chút tin tức nào ra ngoài, cảnh sát chắc chắn đã phong tỏa tin tức và cho rằng đó chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường.
Đương nhiên không thể công bố loại chuyện này ra, một khi công bố thì chắc chắn sẽ gây ra hoảng loạn và nổ bom, bởi vì loại chuyện này chỉ có thể thấy trên thời sự quốc tế ở Trung Đông.
Chỉ là gần đây có một tin tức khác đã càn quét khắp Internet.
Các nhà mạng lớn đều đưa tin, có người còn đăng lên một vài đoạn video, trong video là một thanh niên trẻ tuổi… Sau khi video này được đăng lên, toàn bộ Internet đều bùng nổ.
Đoạn video được vô số người tải xuống và chuyển tiếp, cuối cùng thì nhờ cảnh sát ra mặt, đoạn video mới được phong tỏa, nhưng toàn bộ sự việc đã sôi trào hẳn lên.
Người đăng tiết lộ rằng, đối phương là cậu ấm Văn Vũ của Tập đoàn quốc tế, theo điều tra và xác nhận của cư dân mạng thì người trong video quả thực là trợ lý tổng giám đốc của Công ty TNHH Tập đoàn Quốc tế Star, vì thế mà hình ảnh của công ty này cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Cuối cùng, cảnh sát cũng đưa ra thông báo, họ đưa đương sự về đồn để điều tra xem có làm việc phạm pháp như giao dịch nội dung khiêu dâm hay đánh nhau nào không, tuy nhiên người đăng lên cũng chưa hề đưa ra quyết định xử phạt nào.
Thực tế, cảnh sát bất lực bởi vì không có cách nào theo dõi và xác định thông tin của người đăng lên.
Văn Vũ được luật sư đưa về từ đồn cảnh sát, anh ta đen mặt ngồi lên xe, lạnh lùng hỏi người ngồi ở hàng ghế trước: “Điều tra ra chưa? Chuyện này là ai làm?”
“Cảnh sát vẫn chưa điều tra ra, tôi cũng không thể làm gì được.
Đối phương rất xảo quyệt.”
“Tôi không nói chuyện này.
Tôi bảo ông tìm ra rốt cuộc là ai quay trộm tôi.
Khu phố gần nhà tôi có rất nhiều máy quay.
Đừng nói với tôi những thứ này chỉ để trưng bày.
Chẳng lẽ là ai vào nhà tôi mà không để lại một chút dấu vết nào?” Văn Vũ tức giận nói.
“Cậu chủ, tôi đã phái người đi điều tra rồi.
Trong camera giám sát không có một chút hữu dụng, cũng không phát hiện là ai ra vào nhà của cậu chủ cả.
Cậu chủ xem có phải là những người phụ nữ đó lén lút quay trộm không?”
“Không thể nào, chuyện này làm sao có thể? Tôi mang những người phụ nữ này từ bên ngoài về.
Mỗi ngày đều là một người khác nhau, là tôi ngẫu nhiên lựa chọn.
Làm sao bọn họ có thể biết tôi muốn chọn ai mà cố ý nhằm vào tôi được? Nhất định có người đang muốn hãm hại tôi, trốn cũng giỏi đấy.
Gắn máy ghi hình ở nhà tôi mà tôi không phát hiện ra, nếu đối phương muốn lấy mạng tôi, có đến chết cũng không biết ai làm nữa!
Lần này tôi thực sự là thân bại danh liệt, ông phải tìm ra người này là ai.
Sau khi tôi đến Đông Hải cũng không đắc tội với ai, rốt cuộc là ai mà lại ác độc đối phó với tôi như vậy? Có phải là tên nhóc kia ở trong nhà không?”Văn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói