“Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chuyện này nên muốn nói với em một tiếng mà thôi.
Được rồi, không sao đâu, em đi học đi, anh cúp máy đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong bèn cúp điện thoại.
Anh cầm điện thoại muốn gọi cho Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi.
Sau đó, anh khởi động xe, lái về phía thị trấn.
Khi đến thị trấn, anh tìm được một cửa hàng nhỏ, mua giấy, bút và hai bức thư rồi ngồi trong xe viết thư.
Một bức anh viết cho Lý Vũ Hân, bức còn lại anh viết cho Diệp Sương.
Sau khi viết xong, anh viết tên người nhận ở bên trên rồi đặt hai bức thư vào trong túi mình, sau đó để túi trong xe.
Nếu lần này anh thật sự không thể trở về, thì tới lúc đó sẽ có người đến xử lý di vật và hai bức thư này sẽ được giao cho người nên đọc nó.
Nếu anh may mắn không sao thì chuyện này không cần phải nói đến.
Diệp Lăng Thiên vô cùng quen thuộc với việc viết di thư này.
Cả đời này anh đã viết ít nhất hơn một trăm bức di thư rồi.
Khi còn trong bộ đội, mỗi lần trước khi thực hiện nhiệm vụ, anh đều sẽ viết một bức di thư.
Sau khi viết xong anh sẽ giao lên trên.
Nếu hi sinh, bức di thư này sẽ giao cho người thân vào một thời điểm thích hợp.
Nhưng nếu bình an trở về, thì bức di thư sẽ được trao trả lại cho anh.
Lần sau lại làm nhiệm vụ thì lại viết một bức di thư mới.
Nên có thể nói, Diệp Lăng Thiên thật ra đã sớm là một cao thủ trong việc viết di thư.
Diệp Lăng Thiên lái xe đến con đường bên ngoài thôn rồi ngồi đợi.
Nơi này là chỗ giao nhau giữa hai con đường của huyện và xã, xe cộ đi lại đông như mắc cửi, nên Diệp Lăng Thiên cũng không lo lắng sẽ bị ai phát hiện.
Cứ ngồi đó đợi, đợi khoảng hơn một tiếng, đến hơn năm giờ, anh mới nhìn thấy vài chiếc xe lái đến.
Quả nhiên không có chiếc nào là xe cảnh sát, càng không có biển hiệu của cảnh sát.
Người xuống xe đầu tiên là đội trưởng Vương, còn người xuống chiếc xe phía sau lại là Lý Đông Sinh.
Diệp Lăng Thiên không lạ gì khi Lý Đông Sinh đến đây.
Nếu ông ta không đến, anh mới thấy lạ.
Đội trưởng Vương xách một chiếc túi ni lông từ trong xe mình ra, giao cho Diệp Lăng Thiên, nói: “Ngài Diệp, đây là toàn bộ trang bị cậu cần, cậu xem còn cần gì nữa không? Trong xe vẫn còn mang theo một vài thứ.”
“Không cần những thứ khác, tôi chỉ cần như vậy thôi là được rồi.” Diệp Lăng Thiên cười, nói.
“Lên xe đi.” Lý Đông Sinh vẫn luôn trầm mặt, sau đó ông ta đi đến xe của Diệp Lăng Thiên và ngồi vào ghế lái phụ.
Diệp Lăng Thiên liếc nhìn ông ta, rồi ngồi vào vị trí lái xe.
“Cậu nhất định phải đi sao?” Lý Đông Sinh hỏi.
“Nhất định phải đi, ngoài phương án này, thật sự không còn cách nào khác.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất kiên định.
Lý Đông Sinh thở dài, nói: “Tôi rất mâu thuẫn, Lý Yến là con gái tôi, tôi thà chết chứ không để con bé xảy ra chuyện.
Thế nhưng tôi cũng không muốn cậu phải mạo hiểm, nên tôi hoàn toàn không biết phải nói gì.
Cũng có thể là do tôi quá ích kỷ, sau cùng, tôi vẫn bảo họ mang đồ đến cho cậu.”
“Cho dù chú không mang đồ đến, cháu cũng vẫn vào cứu Lý Yến.
Cháu nghĩ chú đã quá hiểu tính cách của cháu rồi.
Từ trước đến nay, cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ người đồng đội nào của mình, và bạn bè cũng vậy.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Khi nào thì bắt đầu hành động?”
“Đợi thôi, đợi đến khi trời tối, cháu sẽ hành động.
Cháu sẽ tìm cách đến gần căn biệt thự đó.”
“Chúng tôi đã nghiên cứu kỹ phương án hành động lần này.
Chúng tôi sẽ cử bốn tay súng bắn tỉa phối hợp hành động với cậu.
Họ sẽ nấp ở chỗ cao gần biệt thự mà cậu nói đến, vào thời khắc mấu chốt, họ sẽ phối hợp chặt chẽ với cậu.
Ngoài ra, sau bốn mươi phút kể từ khi cậu hành động, đội đặc nhiệm cảnh sát của chúng tôi sẽ âm thầm tiếp cận, sau đó bao vây căn biệt thự.
Nếu phát hiện cậu hoặc Lý Yến gặp nguy hiểm, họ sẽ lập tức xông vào giải cứu.” Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên lại nhíu mày, nói: “Cháu nói rồi, mọi người không cần có bất cứ hành động nào cả.
Nếu mọi người muốn hành động thì phải chứng minh cháu và Lý Yến đã chết, hoặc sau khi cháu đã thành công giải cứu Lý Yến rồi mới được hành động.
Nếu mọi người không nghe theo chỉ huy của cháu mà tự ý hành động trước thì đó không phải là cứu bọn cháu mà là đang hại bọn cháu.”
“Nếu chúng tôi không làm vậy mà để cậu đi vào một mình thì khác gì nhìn cậu đi vào chỗ chết.” Lý Đông Sinh lạnh lùng, nói.
“Một mình cháu vào đó, ít nhất còn có cơ hội cứu được Lý Yến.
Nếu các chú hành động trước, điều đó đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình với cháu và Lý Yến.
Nếu vậy thì cháu xông vào đó còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng ngay bây giờ mọi người ùa vào như ong vỡ tổ, bao vây tiêu diệt họ.
Thì lúc đó, Lý Yến cũng mất mạng rồi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng, nói, sau đó anh lại nói tiếp: “Tin cháu đi, số người cháu từng đánh trong các trận chiến cả đời này, có lẽ còn nhiều hơn số người cảnh sát từng bắt.
Không được bứt dây động rừng, không ai được đi vào.
Đợi sau mười hai giờ, nếu mười hai giờ trôi qua bên phía cháu không có động tĩnh gì thì các chú hãy xông vào.
Đến lúc đó chứng tỏ cháu và Lý Yến đã chết.
Chú Lý, chỗ cháu có hai bức thư, một bức là cho Lý Vũ Hân, bức còn lại là gửi cho em gái cháu.
Nếu cháu không thể trở về, mong chú hãy giao hai bức thư này cho họ giúp cháu.
Nếu cháu may mắn trở về, thì chú hãy giao lại bức thư này cho cháu.”
Lý Đông Sinh kinh ngạc, nhìn Diệp Lăng Thiên.
Khi nghe thấy lời này của Diệp Lăng Thiên, ông ta bèn biết, Diệp Lăng Thiên đã biết trước mình có khả năng sẽ chết, nhưng ông ta lại không hề nhìn thấy vẻ sợ hãi và căng thẳng trên mặt Diệp Lăng Thiên.
Anh vẫn rất điềm tĩnh và thản nhiên.
“Cậu làm vậy có đáng không? Cậu cũng đã có bạn gái rồi.
Yến Nhi đã nói với tôi, giữa con bé và cậu không hề tồn tại quan hệ yêu đương gì cả.”
“Cháu cứu cô ấy là vì cô ấy là bạn của cháu, cũng vì cô ấy là con gái của chú nên cháu nhất định phải đi cứu, cũng không có gì là đáng hay không đáng cả.
Giống như cháu ở trong bộ đội ngày trước, thật ra cả đời này, cháu đã làm rất nhiều lần chuyện như thế này rồi.
Mỗi lần hành động đều là chín phần chết, một phần sống.
Không phải nhiệm vụ nguy hiểm nào cũng sẽ giao cho bọn cháu thực hiện.
Những người như chúng cháu, cho dù là ai thì sau khi giải ngũ trở về cũng có thể dựa vào năng lực của chính mình để sống một cuộc đời đúng nghĩa.
Hoàn toàn không cần phải mạo hiểm tính mạng, ngày ngày vùi mình trong bộ đội, mà lương bổng thì cũng chẳng được bao nhiêu.
Thế nhưng chúng cháu vẫn làm như vậy.
Thật ra cũng không ai cảm thấy đáng hay không đáng cả, mọi người đều ôm trong lòng khát vọng và trách nhiệm.
Hiện giờ cháu đi cứu Lý Yến thật ra cũng giống như vậy, không có gì là đáng hay không đáng cả.
Chú yên tâm, cháu sẽ cố hết sức bảo đảm an toàn cho Lý Yến.
Ít nhất, cháu có thể đảm bảo mình sẽ chết trước mặt cô ấy.
Các chú phải nhớ kỹ, sau mười hai giờ mới được hành động.
Bởi vì nếu bọn họ muốn giết Lý Yến để báo thù cho Lâm Dũng thì chắc chắn sẽ chọn giết vào ngày mai.
Cháu đoán chừng họ sẽ chọn thời gian là sau mười hai giờ.
Cũng chính là nói họ sẽ ra tay sau mười hai giờ.
Nếu mười hai giờ mà cháu vẫn chưa ra ngoài, thì chứng tỏ cháu và Lý Yến đều đã chết.
Ngoài ra, buổi tối, người nông dân thường đi ngủ rất sớm, đến mười hai giờ căn bản cũng sẽ không có ai ra ngoài.
Mọi người đều ngủ rồi, tới lúc đó, các chú tấn công sẽ đảm bảo không giết nhầm người vô tội.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói