"Có lẽ anh phải biết rõ tình hình của em chứ." Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói, Lý Vũ Hân trả lời dưới sự kinh ngạc của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ Trịnh Long không báo cáo định kỳ tình hình của em với anh sao?"
Diệp Lăng Thiên bỗng nghe thấy tên Trịnh Long trong miệng Lý Vũ Hân thì vô cùng kinh ngạc, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Em đã biết rồi sao?"
"Anh cần gì phải làm như thế? Lúc đó chúng ta đã chia tay, hơn nữa vứt bỏ anh, vì sao anh lại tốn nhiều công sức vì em như vậy? Có đáng không?" Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, sau đó khẽ cười nói: "Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện có đáng hay không? Em là phụ nữ một thân một mình chạy đến nơi khỉ ho cò gáy, lỡ em xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả.
Hơn nữa cuộc sống nông thôn không đơn giản như em nghĩ đâu, từ nhỏ em ngậm thìa vàng lớn lên, em chưa chắc có thể thích ứng được cuộc sống ở đó, núi cao sông dài, dù sao anh cũng phải sắp xếp người chăm sóc em một chút.
Anh cho rằng Trịnh Long có thể làm rất tốt, không ngờ em vẫn phát hiện ra anh ta."
"Không phải em phát hiện ra anh ta, mà là em phát hiện ra anh."
"Anh?" Diệp Lăng Thiên có chút kỳ lạ.
"Đúng vậy, nhưng em phát hiện tàn thuốc trong tay anh" Lý Vũ Hân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Có phải buổi tối ba ngày trước anh đã đến chỗ của em đúng không? Anh đứng ngoài cửa số đúng không."
Diệp Lăng Thiên không thể nào phủ nhận những lời Lý Vũ Hân hỏi nên gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Anh nói cho em biết anh đến đó làm gì, anh sắp kết hôn, vì sao trước khi anh kết hôn lại muốn chạy đường xa đến nhìn em một cái mà thôi." Ánh mắt của Lý Vũ Hân sắc bén hỏi Diệp Lăng Thiên.
Đối với câu hỏi của Lý Vũ Hân thì Diệp Lăng Thiên lựa chọn im lặng, một lúc sau mới nói nói:" Có một số việc đã có đáp án trong lòng em, em biết lý do, nếu không thì em cũng sẽ không bỗng nhiên vội vàng trở về đúng không?"
"Anh đấy, em không biết nên nói anh tốt hay là không tốt.
Nếu anh sắp kết hôn thì vì sao lại muốn đi gặp em? Anh có nghĩ trong lòng Lý Yến nghĩ thế nào về chuyện này không? Nếu anh muốn đi gặp em thì vì sao lại muốn kết hôn với Lý Yến chứ? Còn có Hiểu Tình, trước kia anh đối xử với Hiểu Tình cũng vậy, anh không yêu cô ấy không muốn ở bên cạnh cô ấy nhưng lại không nói, vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy hy vọng.
Diệp Lăng Thiên, anh có biết không? Đây là khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của anh.
Anh luôn do dự trong lúc giải quyết chuyện tình cảm, không muốn tổn thương người khác, luôn muốn phải đối xử tốt với người khác, nhưng anh có biết không? Anh càng làm như vậy thì càng tổn thương người khác."
"Em cũng vậy, Hiểu Tình cũng thế, hiện tại Lý Yến cũng vậy.
Chuyện đến mức này có liên quan rất lớn đến tính cách của anh đó, anh có biết không?" Lý Vũ Hân có chút kích động nói, sau đó nói tiếp:" Lúc đó em và anh đã chia tay, em muốn đến M Thành, nếu chúng ta đã chia tay, vì sao anh còn quan tâm em chứ? Vì sao anh tốn nhiều công sức như vậy, tự mình chạy đến M Thành sắp xếp Trịnh Long chăm sóc em? Nếu không có chuyện này thì có lẽ em vẫn sống bình yên ở M Thành, tuyệt đối sẽ không buồn rầu như hôm nay, cũng sẽ không gây ra trò cười trong đám cưới của anh.
Nếu trong lòng anh không quên được em, vì sao anh lại uống rượu với Lý Yến? Hai người không uống rượu thì sẽ không xảy ra quan hệ, không xảy ra quan hệ cũng sẽ không có chuyện mang thai.
Nếu trong lòng anh còn yêu em, vì sao lại muốn kết hôn với Lý Yến? Cho dù cô ấy thật sự mang thai thì cô ấy cũng không nghĩ giữ đứa nhỏ này, vì sao anh còn kiên quyết như thế? Nếu anh quyết định kết hôn với cô ấy thì anh phải một lòng một dạ với cô ấy, kết quả, kết quả anh lại chạy tới M Thành nhìn em, còn bị em phát hiện.
Kết quả sự xuất hiện của anh làm cho em không thể nào bình tĩnh được, em vốn không quên được anh, khi em biết anh vẫn luôn ở bên cạnh mình, làm sao em có thể tiếp tục sống ở đó chứ? Em cố gắng vội vàng trở về gặp anh, kết quả, kết quả đi đến đám cưới của anh và Lý Yến."
"Còn có nếu anh và Lý Yến đã kết hôn, vì sao anh đồng ý ly hôn? Cho dù là nguyên nhân gì thì anh không nên đồng ý ly hôn.
Nếu hôm nay anh quyết định không gặp em, vì sao lại cố tình muốn lén đến sân bay chứ? Nếu anh không đến sân bay, làm sao hiện tại chúng ta có thể gặp nhau chứ.
Anh có biết nếu chúng ta không gặp nhau thì em cũng đã hoàn toàn nguội lạnh với anh, cũng sẽ không trở thành dáng vẻ này, nửa chết nửa sống hay không? Diệp Lăng Thiên, anh làm chuyện gì cũng có thể dứt khoát kiên quyết, nhưng vì sao anh lại luôn do dự trong chuyện tình cảm? Anh có biết mình làm như vậy không chỉ tổn thương người khác mà còn tổn thương bản thân hay không?"
Diệp Lăng Thiên không phản bác lại lời Lý Vũ Hân nói, không có gì để nói, anh không thể phủ nhận những gì Lý Vũ Hân nói, anh cẩn thận suy nghĩ mỗi câu nói của Lý Vũ Hân thì dường như những lời Lý Vũ Hân nói rất đúng, sở dĩ anh có ngày hôm nay là vì mình quá do dự trong chuyện tình cảm, nếu anh có thể dứt khoát tất cả mọi chuyện hơn một chút cũng sẽ không xảy ra cục diện hiện tại.
Nếu anh quyết đoán hơn thì có lẽ lúc trước mình và Lý Vũ Hân đã kết hôn.
Nếu anh có thể kiên quyết hơn một chút thì sẽ không có chuyện mình và Lý Yến ly hôn.
Diệp Lăng Thiên suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cười cười, hút thuốc nói: "Em nói rất đúng, cả đời này của anh không qua được cửa ải tình cảm, anh là một kẻ thất bại hoàn toàn trong chuyện tình cảm."
"Hiện tại anh định làm gì?" Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc sau mới hỏi.
"Cái gì?"
"Anh và Lý Yến đã ly hôn, vậy tiếp theo anh định làm gì?" Lý Vũ Hân hỏi.
"Còn có thể làm gì chứ? Trời cũng không sập xuống, nên làm chuyện gì thì cứ làm chuyện đó, hai công ty gần một nghìn nhân viên, anh không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến cuộc sống của bọn họ, anh tiếp tục phát triển công ty." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
"Hiện tại công ty phát triển thế nào? Không có vấn đề gì chứ?" Lý Vũ Hân nghĩ đến chuyện này nên hỏi.
Nhưng Lý Vũ Hân không đợi Diệp Lăng Thiên trả lời đã nói thêm: "Được rồi, em vẫn không yên tâm, dù sao hôm nay em cũng không đi được, anh lái xe đưa em đến công ty, em xem qua một chút có vấn đề gì hay không, nếu có thì em sẽ cố gắng giải quyết cho anh.
Người của anh làm việc có vẻ rất cẩn thận, nhưng vẫn có động tay động chân.
Làm không tốt xảy ra chuyện lớn gì thì anh cũng không biết.".