Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

chương 66: ★ ai không hoang mang ★

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triều đình Bắc Yến loạn thành một nồi cháo.

Liễu gia có quân công tiêu diệt đại tướng Sở quân Ngao Qua trên người, nói chuyện chính đáng, xác nhận Tạ gia thông đồng với địch ngay giữa triều đình.

Chứng cứ là Ngao Qua vừa trông thấy cờ của Tạ gia, liền không hề phòng bị mà dẫn thân binh công thành, bị tướng lãnh của Liễu gia chém đầu thị chúng.

Gia chủ Tạ gia tức giận đến run rẩy thành cái lá già trong gió, dâng lên danh sách binh mã Tạ gia đã bỏ mạng, chỉ ra sau khi gia tộc nhà mình chuyển giao binh mã cho Nghiêm gia, mỗi lần bị Sở quân công thành, chết vì thủ thành đều là quân của Tạ gia, chạy thoát đều là tướng lãnh của Nghiêm gia, cho nên, thông đồng với địch không phải là Tạ gia hắn, mà là Nghiêm gia!

Mặc dù Nghiêm gia có hơi chột dạ, nhưng tuyệt đối không chịu nhận cái mũ phản quốc này, lập tức một lần nữa kéo Liễu gia xuống nước, hỏi bọn chúng, vì sao Sở quân trị quân nghiêm cẩn như thế, những kẻ khác bị bắt làm tù binh đều không chạy thoát được, mà tướng lãnh Liễu gia các ngươi lại thoát ra hẳn mấy người, hơn nữa trùng hợp tố cáo Vương Thức Hiến?

Vương gia đương nhiên thuận thế leo lên, quỳ xuống kêu oan, nói Bệ hạ à, không biết chừng chính là Liễu gia kết bè với Sở Cố thiết kế làm ngài giết Vương Thức Hiến, là lừa ngài tự chặt một cánh tay của mình đó! Ngài đã quên, năm đó Liễu gia còn muốn hiến cô nương nhà mình cho Cố Liệt nữa kìa!

Cô nương mà Vương gia nhắc đến còn không phải là Liễu Mi? Liễu gia nóng nảy, phụ thân Liễu Mi tức thì lao lên đánh nhau với Quốc trượng, hai thần tử trung niên bụng phệ vung tay đá chân trên đại điện, làm Dương Bình tức giận đến xanh mét cả mặt.

Còn thể thống gì! Còn thể thống gì!

Dương Bình nghiện anh túc, thân thể càng ngày càng suy yếu, đã không chịu nổi mức độ cáu giận này nữa, thế là ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thần tử ở dưới thậm chí không có lấy một người phát hiện kịp thời.

Dương Bình lại tỉnh lại, đã bị nâng về hậu điện, Vương hậu hầu hạ ở bên.

Hắn nghe Vương gia châm ngòi ở trên triều đình, lại lật lên khúc mắc đối với thanh danh của Liễu Mi, giờ đây thấy Vương hậu, cảm thấy Vương hậu thật là vừa hiền huệ vừa đoan trang, không có chỗ nào không tốt.

Dương Bình thần thần bí bí lấy ra phong thư thúc giục hồi âm của Thứ Y Nhĩ Tộc cho Vương hậu xem.

Vương hậu tập trung đọc xong, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.

Sự cuồng vọng trong ngôn ngữ, bất kính trong thái độ của Thứ Y Nhĩ Tộc, đã tới mức độ một nữ tử yếu đuối không màng đến tồn vong của Bắc Yến như nàng cũng không thể không sinh ra lửa giận, vậy mà Dương Bình lại còn trân trọng giấu nó đi, đưa cho nàng xem như thể đang chia sẻ một thứ tốt.

Đây tính gì hoàng đế Bắc Yến? Tính gì nam tử Bắc Yến?

Thứ trong bụng nàng, vậy mà lại có một phụ thân như vậy.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Dương Bình hỏi như vừa hiến một vật quý.

Vương hậu đỡ bụng, thả lại bức thư vào tay Dương Bình, rũ mi hạ mắt nói: “Ta là thê tử của Bệ hạ, tất nhiên đều sẽ cùng tiến cùng lui với Bệ hạ.

Bệ hạ nghĩ ra sao, ta liền nghĩ như vậy.

Bệ hạ vui, ta cũng sẽ vui.”

Dương Bình nghe mà lòng dạ khoan khoái.

“Thưởng!”

Năm đại thiếu lâm vào hoang mang.

Đương nhiên không phải trên chiến trường, từng mệnh lệnh của Chủ Công trên chiến trường, bọn họ đều chấp hành không có chút cẩu thả nào, không có gì khác so với khi tướng quân lãnh binh.

…… Vốn dĩ cũng chẳng có gì khác, tướng quân bị đoạt binh quyền trong truyền thuyết đang ngồi êm đẹp bên cạnh Chủ Công, một bộ quân sư tuỳ tùng kia kìa.

Hơn nữa năm người bọn họ đi theo tướng quân đánh trận đã một thời gian, chiến thuật công thành gần đây của Chủ Công, nói thật, so với tướng quân, rất có vẻ ra từ cùng một khuôn.

Nói trắng ra là, chiến thuật căn bản vẫn do tướng quân lập hết.

Thế nên năm đại thiếu hoang mang, đây rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?

Khác với bốn vị còn lại đang lo lắng chân tình thật cảm, Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng quan sát hai ngày xong, cho rằng đây là kế do Chủ Công và tướng quân hợp mưu, nhưng kế này rốt cuộc có ích lợi gì, là muốn tính kế ai, thì Ngao Nhất Tùng nghĩ không ra.

Hắn cũng không biết bí ẩn về cái chết của Ngao Qua, đương nhiên nghĩ không ra.

Nhưng độ hoang mang của Ngao Nhất Tùng cũng không có ít hơn bốn thiếu gia còn lại, bởi vì Ngao Qua chết trên chiến trường, thân binh đi theo Ngao Qua cũng tử thương thảm trọng, Ngao gia lập tức gửi thư, muốn cho hắn, một người dòng bên đang làm việc khá tốt bên cạnh Địch Kỳ Dã, trở về dẫn đắt Ngao gia lấy lại sĩ khí.

Muốn nói trong lòng không dao động chút nào, là không có khả năng.

Ngao gia là đại tộc ở Tín Châu, cũng là cường hào một phương, năm đó bị Chủ Công đánh bại thu phục, nhưng thực lực vẫn không hề yếu.

Ngao Nhất Tùng tuy là dòng bên không được coi trọng, nhưng cũng biết nội tình của Ngao gia thâm hậu, tài phú không ít.

Theo lý thuyết, Ngao Nhất Tùng không phải con cháu gia thần Sở Cố giống như Tả đô đốc Khương Thông, căn bản không cần phải vì thanh danh mà dốc sức phấn đấu từng bước leo lên từ tầng dưới chót của Sở quân, hắn có thể trực tiếp gia nhập đội thân binh của Ngao Qua, lĩnh một chức vị không thấp.

Nhưng gia đình của Ngao Nhất Tùng, lại chân chính là bà con nghèo của phú hào, cha mẹ nghèo đến độ vào đông cũng tiếc rẻ may một đồ mới.

Từ lâu chủ gia đã không qua lại với dòng bên, thế nên khi Ngao Nhất Tùng tới nhập binh, thậm chí đã bị đày tớ của Ngao Qua châm chọc là mơ mộng hão huyền.

Dưới cơn giận dữ, hắn trăn trở tới được Kinh Châu, tham gia vào Sở quân, nhờ đó quen biết Khương Thông, huynh đệ thân thiết vào sinh ra tử với mình.

Cho nên nói, tuy Ngao Nhất Tùng họ Ngao, nhưng lại là quân chính quy đứng đứng đắn đắn của Sở quân.

Chờ đến khi Ngao Nhất Tùng nổi bật trong Sở quân rồi, gia chủ Ngao Gia liền bắt đầu chủ động qua lại nhà cha mẹ hắn.

Cha mẹ Ngao Nhất Tùng là người thành thật, không dám nhận vật phẩm quý giá, bớt không ít chuyện cho Ngao Nhất Tùng.

Hiện tại Ngao Qua vừa chết, Ngao gia gửi thư mời hắn về Tín Châu, nói cách khác, bọn họ cuối cùng đã thừa nhận năng lực của Ngao Nhất Tùng hắn.

Con cháu dòng bên đã từng bị đầy tớ miệt thị, nay được chủ gia viết thư cầu trở về chủ trì đại cục, nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ phần lớn đều sẽ đồng ý ngay lập tức, vẻ vang quay về vả mặt.

Đáy lòng Ngao Nhất Tùng, cũng không phải không có dâng lên loại ý tưởng này.

Nhưng quãng thời gian vui sướng thoải mái nhất trong đời hắn, chính là hơn nửa năm đi theo Địch tướng quân này.

Đồng liêu sóng vai chiến đấu đều là huynh đệ, chưa bao giờ đấu đá lẫn nhau, người chỉ huy trực tiếp là một binh thần mà ngay đến tên bọn họ cũng lười nhớ, nhưng lại nguyện ý dốc túi truyền thụ cho bọn họ, hơn nữa chưa bao giờ cướp quân công của họ, thậm chí còn uỷ quyền cho bọn họ tự mình đi đánh.

Trước khi được Chủ Công điều đến trong quân của Địch Kỳ Dã, hắn vì chống đối với chỉ huy trực tiếp không ngừng cướp quân công của hắn, bị đánh mười tám quân côn, bị bí mật giấu ở trong quân doanh không cho trị thương.

Nếu không phải Khương Thông vận dụng quan hệ của Khương gia bảo vệ hắn ra khỏi đó, dù không chết, tiền đồ cũng đã là một mảnh đen tối, cơ hồ không khả năng thăng tiến, còn liên luỵ Khương Thông bị phạt theo.

Nếu rời khỏi Địch Kỳ Dã, Ngao Nhất Tùng có thể khẳng định, dù tìm khắp thiên hạ cũng sẽ không có một nơi thứ hai cho hắn những vui sướng ấy, càng không thể tìm thấy một tướng quân thứ hai đối đãi với hắn như vậy.

Nhưng, Ngao Nhất Tùng thanh tỉnh mà nhận thức được, dẫu có đi theo Địch tướng quân, bầu không khí hoà hợp này kỳ thực cũng sắp đi đến hồi kết rồi.

Một khi toàn bộ thiên hạ đều thuộc về Đại Sở, Chủ Công đăng cơ lập triều, Khương Thông sẽ trở về Khương gia, ba vị giáo đốc Hổ Báo Lang kỵ cũng đều là con cháu gia thần Sở Cố, tính tỷ lệ sơ sơ cũng sẽ quay về gia tộc.

Huynh đệ tứ tán, là xu thế tất nhiên.

Mà tiền đồ của Địch tướng quân, vốn trong lòng Ngao Nhất Tùng đã âm thầm lo lắng, hiện giờ chú ý đến những điều khác thường giữa tướng quân và Chủ Công, tất nhiên càng thêm lo lắng hơn.

Hắn ở bên này hoang mang, Ngao gia ở bên kia căn bản không nghĩ đến chuyện hắn sẽ từ chối, còn chưa có nhận được câu trả lời của Ngao Nhất Tùng, đã trực tiếp gửi một phong thư tạ lỗi đến chỗ Địch Kỳ Dã.

Phong thư này còn tính khách khí, ý tứ là hài tử nhà ta nhận được sự chiếu cố của Địch tướng quân, nay Ngao Qua bất hạnh qua đời, Ngao gia cấp bách cần có Ngao Nhất Tùng trở về chủ trì đại cục, chắc hẳn tướng quân cũng sẽ không trái với lẽ thường, Ngao gia trước tiên cảm động và ghi nhớ ơn nghĩa thả người của tướng quân, ngày sau tất có báo đáp.

Địch Kỳ Dã tự nhận là một quân sư xứng chức, ban ngày lúc không đánh giặc đều ngồi ở lều chủ soái, chuẩn bị giúp Chủ Công bày mưu đặt kế bất cứ lúc nào.

Vì thế Cố Liệt chẳng hiểu ra làm sao mà xem Địch Kỳ Dã cười nửa ngày với một tờ giấy viết thư, rồi sai thân binh đi gọi Hữu đô đốc.

Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng tiến vào lều, trước tiên hành lễ với hai vị.

Địch Kỳ Dã đưa thư cho hắn, cười hỏi: “A Hữu, bản tướng quân còn chưa nghe thấy tí phong thanh nào, mà thư cảm tạ đã đưa đến trước mặt rồi.

Nghe nói ngươi quyết định về Ngao gia quản nhà quản cửa hả?”

Ngao Nhất Tùng đọc thư nhanh như gió, trong lòng có quyết định.

Hắn chắp tay với Địch Kỳ Dã, nói: “Tướng quân, quyết định này, thuộc hạ cũng mới nghe nói lần đầu tiên.”

“Ngươi còn chưa quyết định?”

“Không có, thuộc hạ quyết tâm đi theo tướng quân, cùng hưởng vinh nhục với tướng quân.” Ngao Nhất Tùng quỳ một gối xuống đất, “Tất cả những thứ về Ngao gia, từ nay không còn liên quan đến thuộc hạ, thuộc hạ sẽ viết thư nói rõ ràng với bọn họ.”

Địch Kỳ Dã kinh ngạc cực kỳ.

Tuy hắn cảm thấy Ngao gia viết phong thư này có hơi ngạo mạn, loáng thoáng lộ ra ý tứ bọn họ có thể tuỳ ý sai bảo Ngao Nhất Tùng, nhưng hắn lại không cần phải quản lý việc nhà của người ta, hơn nữa xưa nay Ngao Nhất Tùng vẫn luôn là người thông minh nhất trong năm đại thiếu, ngoảnh đi ngoảnh lại còn chưa chắc là ai sai bảo ai đâu.

Trở về gia tộc là nhân chi thường tình, hắn gọi Ngao Nhất Tùng tới, chỉ là muốn hỏi một chút đầu đuôi chuyện này là như thế nào, rồi trêu đùa hai câu.

Nào ngờ Ngao Nhất Tùng nói muốn đi theo hắn, không chỉ là hiện tại theo hắn đánh giặc, trong lời nói của Ngao Nhất Tùng, còn có ý muốn đi theo hắn đến tận mai sau, nhất đao lưỡng đoạn với Ngao gia.

Người thông minh sao có thể làm ra quyết định như thế này?

“Ngươi…..” Địch Kỳ Dã không biết nên nói gì mới phải, hắn và đại tá dưới trướng chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải là loại quan hệ phụ thuộc này, “Ngươi có muốn về nghĩ lại không?”

Toàn thân Ngao Nhất Tùng lại nhẹ nhõm vì cuối cùng đã nghĩ thông suốt, hắn cười sung sướng, nói: “Tướng quân, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

Ta về viết thư đây.”

Hắn thi lễ với hai người lần nữa, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

“Từ từ,” hai chữ còn chưa ra khỏi miệng Địch Kỳ Dã, Ngao Nhất Tùng đã đi mất dạng.

Địch Kỳ Dã buồn bực.

Nghe thấy tiếng cười không chút che dấu nào của Cố Liệt, Địch Kỳ Dã càng buồn bực: “Cười gì?”

Cố Liệt giả bộ ngu ngơ: “Không có gì.”

“Không có gì là cười gì?” Địch Kỳ Dã bám riết không tha.

Cố Liệt không mịt mờ nữa mà cố ý ám chỉ: “Ta cười có một người nhát gan, sợ liên luỵ người khác, vừa nghe có người muốn đi theo hắn, đã hoảng tới mức không dám đáp, nhất định bắt người ta phải nghĩ lại.”

Địch Kỳ Dã đáp lại một cách mỉa mai: “Vẫn còn đỡ hơn tên ngốc mãi không thông.”

“Không thông?” Cố Liệt nghe không hiểu.

Địch Kỳ Dã tuyệt vọng.

Đại bạch mã đều đã miễn cưỡng chấp nhận sự quấy rối của Vô Song, rồi Vô Song lại còn sắp cưa được thêm một con vương mã nữa, vậy mà hắn vẫn không trị được Cố Liệt.

Địch Kỳ Dã dùng một loại giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Kệ ngươi cười đó, cười đi, đừng sặc.”

Nửa cân cười tám lạng, ai khinh ai chứ.

Mục Liêm lén lút thò đầu vào.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

“Sư phụ, Chủ Công,” nửa người hắn còn ở ngoài màn lều, khuôn mặt tràn đầy u sầu, cung cung kính kính mà gọi.

Địch Kỳ Dã lười để ý đến hắn.

Cố Liệt hỏi: “Có việc?”

Mục Liêm gật gật đầu: “Chủ Công, ngài có thể cho sư phụ ta đi ra ngoài không? Ta có lời muốn nói.”

Địch Kỳ Dã tấm tắc làm lạ, hôm nay một đứa hai đứa đều sao vậy?

Sau đó Địch Kỳ Dã chợt ngẫm nghĩ một chút, lại thật sự không ý kiến gì mà đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Mục Liêm, còn vỗ vỗ vai hắn.

Lần này đến phiên Cố Liệt kinh ngạc.

“Nói đi,” Cố Liệt tò mò nhìn Mục Liêm.

Mục Liêm hành lễ: “Chủ Công, ta muốn có Khương Duyên.”

“…… Ngươi nói ngươi muốn có cái gì cơ?”

Mục Liêm hoài nghi tai Chủ Công không tốt, vì thế gần như la lên để đáp: “Khương Duyên!”

Cố Liệt hoàn toàn sửng sốt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio