Khương Duyên mang theo Nhan Pháp Cổ ra roi thúc ngựa trở lại đại doanh Tần Châu, bẩm báo tin tức toàn bộ hoàng tộc Dương thị ngoại trừ Dương Bình đã không còn lại một ai.
Cố Liệt nhìn Nhan Pháp Cổ còn sống, bề ngoài chỉ là bình tĩnh gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng lại thả xuống một tảng đá.
Kiếp trước, chuyện giết tông thân Dương thị và lấy mạng chó của Dương Bình, đều do Cố Liệt tự mình động thủ.
Lúc ấy Khương Dương từng khuyên hắn, bởi vì trong những năm tranh bá, Bắc Yến và Vi Bích Thần chưa bao giờ ngừng lại hành vi dùng 《 cửu tội 》 do bạo quân bịa đặt để bôi nhọ Sở Cố, đặc biệt là bôi nhọ Cố Liệt mang máu điên trên người.
Nếu vì thanh danh của mình, Cố Liệt nên để thủ hạ ra tay thay mình, có lẽ, còn nên diễn một vở trách cứ và xin lỗi sau khi xong việc, thể hiện một chút nhân từ của tân đế.
Nhưng kiếp trước Cố Liệt cũng không có tiếp thu.
Hắn gánh trên người thù máu của chín tộc Sở Cố, tự mình động thủ báo thù, chính là một trong những ý nghĩa tồn tại của hắn, nếu không, sao có thể an ủi tộc nhân trên trời có linh thiêng?
Hơn nữa, nếu ngay cả thù diệt tộc cũng mượn tay người khác để báo, chẳng phải quá mức dối trá?
Khương Dương cho rằng hắn là hận máu khó tan, cũng không dám khuyên tiếp nữa, lo lắng mà ngừng miệng.
Khương Dương vừa ngừng miệng, tự nhiên không có ai còn dám nói nữa.
Thế nên, kiếp trước Cố Liệt đã đi theo Địch Kỳ Dã và Nhan Pháp Cổ cùng đánh vào Yến đô, tự tay diệt hoàng tộc Dương thị.
Đây cũng là vì sao kiếp trước trong lòng Cố Liệt vẫn luôn mang theo áy náy về cái chết của Nhan Pháp Cổ, hắn vẫn luôn cảm thấy đó là do mình chỉ nghĩ tới báo thù, nên mới sơ sót Nhan Pháp Cổ.
Mấy ngày sau, Liễu vương hậu tới đô thành Yến Triều biết được tin tức này, âm dương quái khí với Cố Liệt vài ngày, thậm chí trong tiệc tối đăng cơ xưng đế của Cố Liệt, cũng vẫn lạnh như băng, không có lấy một sắc mặt tốt.
Lúc ấy Cố Liệt không rõ nguyên do, chỉ cho rằng lòng ả thương nhớ cố quốc, hoặc là bị cái thuyết máu điên Sở Cố ảnh hưởng quá nặng.
Hiện tại Cố Liệt nghĩ tới, chỉ cảm thấy buồn cười, không đáng nhắc lại.
Nhưng Cố Liệt nhớ rất rõ, một đêm ấy, hắn rời tiệc tối, một mình đi tới kim điện triều đình trong hoàng cung Yến Triều.
Đây là nơi hắn giết Dương Bình không bao lâu trước.
Người hầu đã dọn đi thảm nỉ vấy máu đỏ, Cố Liệt bước vào, thứ dẫm lên là sàn đá huỳnh thạch băng băng lạnh lạnh được lau dọn sạch sẽ.
Triều đình Yến Triều hoảng sợ chạy trốn tới ba châu phương Bắc, vậy mà còn có thể dùng huỳnh thạch quý hiếm để trải sàn, có thể thấy năm đó bạo quân và tứ đại danh phiệt đã cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Loại đá huỳnh thạch này, ban ngày có thể trông thấy màu tím đậm nửa trong suốt, vô cùng sang trọng hoa lệ, vào ban đêm chỉ có ánh trăng, sẽ biến là một mảng đen nhánh, tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Cố Liệt còn nhớ rõ mấy câu nói bậy bạ đùn đẩy trách nhiệm mà Dương Bình cố nói trước khi chết, cái trạng thái dồ dại điên khùng ấy, làm Cố Liệt nhìn đến buồn nôn.
Kẻ như Dương Bình cũng có khả năng trở thành chủ một quốc gia, có thể thấy chuyện đăng cơ xưng đế cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, hắn vẫn cần phải chăm chỉ hơn nữa, mới có thể chân chính hoàn thành nghiệp lớn phục Sở.
Cố Liệt cảnh báo chính mình ở trong lòng hết lần này đến lần khác.
Kim loan bảo điện này, túc kim long ỷ này, đúng là vực sâu không thấy đáy, dễ dàng nuốt trọn con người.
Cố Liệt bước lên kim giai, ngồi trên chiếc long ỷ đó, yên lặng suy tư thế cục triều đình. ()
“Bệ hạ.”
Chợt có một con bạch hạc vượt nước bay đến.
Ngày vui mặc một thân trắng, trừ Địch Kỳ Dã vừa mới được phong Định Quốc Hầu ra còn ai vào đây.
“Định Quốc Hầu.”
Cố Liệt bình đạm gọi một tiếng, nhìn Địch Kỳ Dã xuyên qua kim điện phủ kín huỳnh thạch, đi đến phía trước, phất vạt áo một cái, ngồi xuống kim giai.
Hắn vừa không quỳ xuống hành lễ, vừa không tháo chiến đao xuống, Cố Liệt cơ hồ cũng sắp tập thành thói quen rồi.
Nhưng không thể không nhắc đến quy củ được, Cố Liệt trầm giọng nói: “Định Quốc Hầu thật lễ nghĩa.”
Địch Kỳ Dã lười biếng đáp: “Mới rồi lúc mở tiệc, chính miệng vàng của ngài nói quân thần chung vui, không cần giữ lễ tiết.”
Quân thần chung vui, không cần giữ lễ tiết, là cái ý này??
Cố Liệt tức cười cho hắn xem: “Lễ không được, nhưng ít ra đao cũng phải tháo chứ?”
Địch Kỳ Dã ôm chiến đao của hắn, thở dài nói: “Chẳng lẽ nó còn có cơ hội ra khỏi vỏ ư? Ta đeo vật trang trí thôi, y như Thanh Long Đao ngài để trong kho vũ khí hứng bụi ấy, dù sao trăm chẳng một dùng, có gì quan trọng đâu.”
Lời nói chia hai loại, nên nói và không nên nói.
Không nói đến Thanh Long Đao không lên được chiến trường là một tiếc nuối rất lớn trong lòng Cố Liệt, chỉ nói một cái Định Quốc Hầu công cao chấn chủ, bị các công thần coi là cái đinh trong mắt, thế mà không biết thu liễm, còn chạy tới oán giận với đế vương sau này không có trận để đánh nữa rồi.
Đây là điển hình của lời không nên nói.
Cố Liệt bị hắn tức đến đau đầu, giận dữ mắng: “Định Quốc Hầu đặc biệt tới để chọc tức quả nhân?”
“Làm hoàng đế có nhiều cách tự xưng như vậy, tại sao ngài phải tự xưng là quả nhân vậy,” nhưng Địch Kỳ Dã lại như thể đang đi vào cõi thần tiên trên trời, quay sang nói chuyện không liên quan, “Nghe lẻ loi.”
“Quả nhân hỏi ngươi tới làm cái gì!”
Địch Kỳ Dã ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn nửa ngày, lại thở dài, chẳng ngờ nói rằng: “Ta cũng không biết vì sao phải tới……”
Không chờ Cố Liệt bạo nộ mở miệng, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Ta, vi thần đại khái muốn nói là, bất luận bọn họ nói thế nào, vi thần đều không cảm thấy việc bệ hạ tự tay báo thù có gì đáng chỉ trích.”
Nói tới đây, Địch Kỳ Dã đột nhiên cười, bổ sung nói: “Chỉ là, quá mức thành thật thôi.”
Cố Liệt còn đang giận hắn, nhưng vẫn giễu cợt: “Không ngờ Định Quốc Hầu hôm nay, lại còn có ý nghĩ săn sóc như thế cơ đấy.”
“Cũng không có,” Địch Kỳ Dã nghiêm trang nói, “Theo cá nhân ta mà nói, ta không tán đồng quan niệm cha thiếu nợ thì con trả.
Nhưng suy xét từ phương diện chính trị, để giữ gìn sự ổn định của tân triều, không có gì sai khi diệt cỏ tận gốc.
Ý ta muốn nói là, ngươi tự mình đi làm, cũng không nên bị chỉ trích, nhưng tự mình đi làm, vẫn quá mức thành thật.”
Địch Kỳ Dã càng nói càng không đàng hoàng: “Hơn nữa, nếu ngươi không thích giết người, hà tất miễn cưỡng bản thân mình? Người khác động thủ thì không tính là báo thù sao? Ngươi…… không cần làm đến mức ấy.”
Lúc Cố Liệt đi giết hoàng tộc Dương thị, Địch Kỳ Dã là người duy nhất dám đi cùng cũng thật sự đi cùng Cố Liệt.
Địch Kỳ Dã nhìn ra được bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Cố Liệt, sự không đành lòng và phẫn nộ thậm chí còn đang không ngừng giằng xé lẫn nhau, đặc biệt là khi đối mặt với hài đồng ấu tiểu của Dương thị, và khi hoàng tộc Dương thị gào thét mắng chửi máu điên, cửu tội của Sở Cố.
Địch Kỳ Dã cực kỳ không hiểu, vì sao một người như vậy, nhất định phải ép buộc bản thân mình đến tận mức này.
Có lẽ do hắn quá bất công, nhưng tình cảnh khi đó, rõ ràng là Cố Liệt đang giết người, nhưng nhìn lại khiến hắn khổ sở thay Cố Liệt.
“Xằng bậy,” Cố Liệt ấn thái dương, không để ý đến hắn.
Địch Kỳ Dã lại thở dài một tiếng.
Hắn biết ngay một chuyến này căn bản không hề có ý nghĩa gì mà, nói cũng vô dụng, hắn cũng không muốn nói chuyện nữa.
Địch Kỳ Dã nhìn sàn đá huỳnh thạch giống như hồ sâu nước lặng trước mặt, Cố Liệt nhìn bóng lưng tiêu soái nhẹ nhàng của tướng quân bạch y.
Bọn họ đều trầm mặc.
Hơn nữa vẫn luôn trầm mặc mãi cho đến cuối cùng.
Cố Liệt tỉnh lại từ trầm tư về kiếp trước, gọi Cố Chiếu đang ngồi luyện chữ ở bàn bên một tiếng: “Chiêu Nhi.”
“Có.”
Cố Chiêu nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa, hành lễ đoan đoan chính chính.
Đô thành Yến Triều đã nằm trong sự khống chế của Sở quân, giới nghiêm chỉnh đốn đủ năm ngày, bảo đảm vạn vô nhất thất, mới thông báo cho đại doanh Tần Châu, có thể thỉnh Chủ Công nhập đô.
Qua thêm hai ngày nữa, chờ Chúc Bắc Hà và các gia thần Sở Cố đến nơi, bọn họ sẽ khởi hành, chính thức tiến vào Yến đô, thành Thiên Khánh.
Thông thường, Cố Liệt sẽ không nhắc đi nhắc lại điều mà mình đã nói, nhưng rốt cuộc Cố Liệt không có nhiều kinh nghiệm giao lưu với trẻ nhỏ cho lắm, hơn nữa dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, vì thế hắn dặn dò lần thứ hai: “Con đã nhớ kỹ, nhìn thấy Địch tướng quân, nên làm như thế nào chưa?”
Cố Chiêu gật đầu trịnh trọng: “Chiêu nhớ kỹ.”
Đứa nhỏ này thông minh còn thận trọng, không nên nói sẽ không nói, không biết ngoan hơn vị đại tướng quân vừa qua hai mươi nào đó bao nhiêu lần.
Cố Liệt khẽ gật đầu, dừng một chút, lại hỏi: “Con có hiểu, vì sao bổn vương phải làm như vậy không?”
Cố Chiêu lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Chiêu không biết.
Nhưng Chiêu nhớ rõ, phụ vương từng nói, muốn Chiêu nhớ thật kỹ trận chiến Thục Châu trước đây, ngài hãm sâu trong vòng vây, tướng quân bạch y giáp sắt giáng xuống như thần binh, cắm thẳng vào trận địa địch, cứu phụ vương trong lúc nguy nan, cứu Đại Sở giữa thời khắc tồn vong.”
“Tướng quân có ơn cứu mạng với phụ vương, cũng có ơn cứu mạng với Chiêu, ơn sâu như thế, Chiêu đều nên báo đáp, không dám quên.”
“Vậy nên, tuy Chiêu không hiểu thâm ý trong hành động này của phụ vương, nhưng phụ vương luôn vì tốt cho tướng quân, cũng là vì tốt cho Chiêu, tốt cho Đại Sở.
Nên Chiêu không hiểu, nhưng sẽ khắc ghi trong lòng, nhất định tuân theo.”
Một đứa bé nho nhỏ như nhóc, hành lễ đáp lời đều ra dáng ra hình, hơn nữa trong ngôn ngữ tràn đầy chân thành, lanh lợi đến làm người ta phải đau lòng.
Cố Liệt gật đầu nói: “Tuổi con còn nhỏ, có thể biết được những đạo lý này, đã là không dễ.
Chờ bổn vương đăng cơ lập Sở, con sẽ biết nguyên nhân của việc này, đến lúc ấy, bổn vương sẽ tự mình dạy cho con dần dần, giải thích rõ ràng cho con từng điều một.”
Nhận được sự khích lệ của phụ vương, phụ vương còn hứa hẹn sẽ tự mình dạy dỗ nhóc, Cố Chiêu vui vẻ lĩnh mệnh nói: “Vâng!”
Cố Chiêu còn nhỏ, hơn nữa không phải xuất thân từ thế gia đại tộc, có một số việc nhóc còn không hiểu, không thể tự hỏi thấu triệt, vậy nên Cố Liệt phải sắp xếp thay nhóc, thực hiện một số lựa chọn thay cho nhóc.
Thêm chín năm mười năm nữa, chờ đứa nhỏ này có thể đứng vững gót chân trên triều đình, sẽ chính là lúc Cố Liệt nên buông tay.
Cố gia Trung Châu hoan thiên hỉ địa, thu thập hành trang, tính toán đi theo Chúc tướng quân cùng khởi hành đi Lôi Châu.
Bọn họ sắp sửa trở thành hoàng thân quốc thích chính tông rồi!
Nhưng nào ngờ trước khi đi, Sở quân ập vào, hoàn toàn không màng đến chuyện bọn chúng và Sở Vương là đồng tông, gô hết đám người Cố gia Trung Châu ra khỏi nhà, quát tháo đuổi đến cùng một chỗ, run bần bật như châu chấu sau thu. ()
Những binh lính Sở quân này nói bọn chúng thông đồng với Liễu gia mưu hại Sở Vương, hiện giờ Liễu gia lẩn trốn khắp nơi, cần lục soát nhà của bọn chúng, xem bọn chúng có ẩn giấu phản tặc Liễu gia hay không.
Người Cố gia Trung Châu chỉ trời mắng đất, nói bọn chúng trung thành tận tâm với Sở Vương, có trời đất chứng giám, tuyệt đối không chứa chấp mấy kẻ chó nhà có tang Bắc Yến đó!
Bọn chúng đang gào khóc như thể oan khuất tuyết bay tháng sáu, đến khi Sở quân từ trong phòng của trưởng tôn Cố gia Trung Châu Cố Hiện, lục soát ra thê tử của hắn, biểu muội của Liễu tần sủng phi của hoàng đế Yến Triều Dương Bình.
Ngay sau đó, Sở quân lại từ trạch viên dưới danh nghĩa của Cố Hiện, lục soát ra hai mươi sáu người là thân thích của thê tộc Liễu gia, mỗi kẻ đều là nhân vật uy tín danh dự trong danh phiệt Liễu gia, có tên trên bảng truy nã của Sở quân.
Sắc mặt của các trưởng lão trong tộc Trung Châu Cố thoáng chốc xám như tro tàn, bọn chúng đã hiểu ra rồi, Sở Vương nhất định đã sớm điều tra rõ ràng những chuyện bọn chúng và Liễu gia đã làm, chẳng qua nhẫn nại cho tới bây giờ, mới ra tay với bọn chúng mà thôi.
Mà Cố Hiện không biết gì, còn đang chửi bới thê tử Liễu thị ầm ĩ, ý đồ cứu vớt cục diện.
Nhưng đã muộn.
Cố gia Trung Châu bị bắt vào tù với tội danh thông đồng với địch.
Cái gọi là Kỷ Nam nhận tông, đến đây hoàn toàn xoá sổ. ()
Trên đời không còn Trung Châu Cố.
Qua một thời gian nữa, danh phiệt Liễu gia cũng sẽ biến mất trên thế gian này.
Trên gia phả của Sở Cố, chỉ còn lại hai cái tên sạch sẽ, một là Cố Liệt, hai là Cố Chiêu.
———————————————————————-
Chú thích:
() Kim giai: bậc thang vàng dẫn lên long ỷ trong cung điện đế vương hoặc trên triều đình
() Châu chấu sau thu: qua thu sang đông, châu chấu sẽ chết rất nhanh vì trời lạnh và thiếu thức ăn, không còn sống được bao lâu.
Cụm từ này để hình dung người không còn nhiều thời gian thoải mái, đắc ý, rất nhanh sẽ gặp phải biến hoá không tốt
() Nhất bút câu tiêu: một bút xoá sổ, xoá bỏ toàn bộ quá khứ.