Số nói nhẹ nhàng, nhưng Diệp Lăng Thiên thực sự biết giá trị của vật này, càng biết ý nghĩa của vật này đối với Số , nhanh chóng nói: "Thứ này quá quý giá, tôi không thể lấy được."
"Sao hả? Tôi còn không thể tặng đi hay sao? Cậu định để vật gia truyền nhà chúng tôi đến đời tôi thì đứt, để tôi mang theo vật này vào quan tài sao? Tôi coi cậu như con trai của mình mới tặng vật này cho cậu.
Sao đây? Không muốn làm con trai của tôi sao?"
"Tôi vẫn luôn coi ông như bậc cha chú của mình.
Nếu không có ông, sẽ không có tôi của ngày hôm nay.
Chính ông đã dạy tôi từng chút một về đạo lý làm người và những bản lĩnh tôi đang có." Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.
"Vậy không phải được rồi.
Cái này cũng đâu phải cho cậu, mà là cho con gái nhà Lý Đông Sinh, cậu không có quyền nói không lấy.
Việc tôi muốn cậu làm là đem vật này về đưa cho con bé.
Được rồi, cất đi, đừng làm mất nó.” Số nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó gật đầu, và nhận lấy chiếc hộp.
"Hôm nay tìm cậu đến, thực ra không phải là tôi tìm cậu, mà là lão Dư tìm cậu, chỉ là ông ta không tiện mở lời với cậu, nên bèn kêu tôi mở lời gọi cậu tới đây.
Trước đó tôi đã gọi điện cho ông ta, ông ta nói có chút việc, đoán là phải một lát nữa mới tới, cậu hãy đợi thêm một lát nữa.” Số cười nói.
“Lão Dư?” Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó gật đầu.
Quả nhiên, không lâu sau lão Dư đã đến, và không có gì ngạc nhiên khi thấy Diệp Lăng Thiên ở đây.
Trái lại, Diệp Lăng Thiên cung kính đứng lên.
“Ngồi đi, đã để cậu đợi lâu rồi.” Lão Dư mỉm cười, cũng ngồi xuống ghế sô pha.
"Không có, chỉ mới một lát."
“Ông đã nói là chuyện gì rồi sao?” Lão Dư hỏi Số .
"Vấn đề này là chuyện ở bên đó của hai người, tất nhiên là để ông nói.
Nếu tôi nói không phải là tôi nợ cậu ta một ân huệ sao, món nợ ân huệ này vẫn nên để lại cho ông thì hơn." Số cười haha nói.
"Cái lão già ông, tính toán thì tinh ranh hơn ai hết.
Được rồi, tôi nói để tôi nói, ân huệ tôi nợ cậu Diệp cũng không chỉ một hai món, thêm một món cũng không nhiều."
“Lão Dư, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?” Diệp Lăng Thiên có hơi khó hiểu hỏi.
"Là nhiệm vụ, nhưng cũng không phải là nhiệm vụ như cậu tưởng.
Lần này thực ra là một nhiệm vụ mang tính thương mại."
“Mang tính thương mại?” Diệp Lăng Thiên trợn to mắt.
"Đúng vậy, mang tính chất thương mại.
Để tôi từ từ với cậu.
Mang bản đồ ra đây đi." Lão Dư đột nhiên nói với lính cần vụ.
Lính cần vụ lấy một tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra và ném nó lên bàn.
Lão Dư chỉ thẳng vào một hòn đảo theo hướng Kim Hải, trên bản đồ cũng chỉ là một điểm, hỏi Diệp Lăng Thiên: "Cậu có biết hòn đảo này không?"
"Đảo Thanh? Điều này sao có thể không biết được." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.
Không một người dân nào là không biết hòn đảo này, chỉ cần xem tin tức và đọc báo là biết.
"Ừm, biết là một chuyện, nhưng có rất ít người có thể nói chính xác vị trí của hòn đảo này.
Điều này cho thấy thường ngày cậu cũng rất quan tâm đến chuyện nước nhà." Số cười haha nói.
"Hòn đảo này có diện tích không lớn và giá trị kinh tế cũng không đáng bao nhiêu, nhưng vẫn luôn có người đang tranh chấp với chúng ta.
Thành thật mà nói, đối với một quốc gia, thì hòn đảo này thực sự không có giá trị gì, nhưng giá trị không nằm ở đây, giá trị ở chỗ đây là đất đai tổ tiên để lại cho chúng ta.
Nếu chúng ta muốn có hòn đảo này, mà cũng không muốn giao tranh, thì chúng ta phải nghĩ ra một chiến lược.
Đây cũng chính là nguyên nhân hôm nay tôi gọi cậu tới đây." Lão Dư nói sơ lược đầu đuôi sự việc.
Nghe đến đây, Diệp Lăng Thiên vẫn không hiểu rõ rốt cuộc lão Dư muốn mình làm gì.
“Tôi có thể làm gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Chúng tôi cần một công ty, thu mua lại tất cả những hòn đảo này để phát triển.” Lão Dư chỉ thẳng vào mấy hòn đảo cách Đảo Thanh không xa và nói.
Nghe thấy điều này, Diệp Lăng Thiên trợn to hai mắt, sau đó nhíu mày, bây giờ anh đã đoán được sơ sơ là lão Dư muốn mình làm gì.
"Những hòn đảo này là đảo gần với Đảo Thanh nhất.
Tuy khoảng cách thực tế còn cách xa cả trăm hải lý, nhưng như vậy đã là vô cùng gần.
Chúng tôi đã suy tính kỹ, thứ nhất về mặt chủ quyền thì ba hòn đảo này không có bất kỳ vấn đề gì.
Đảo này có tên là đảo Tam Tùng, đảo chính được gọi là đảo Nhất Tùng, hai đảo phụ được gọi là đảo Nhị Tùng và đảo Tam Tùng.
Ba hòn đảo này đã thành lập huyện có tên là huyện Tam Tùng.
Tuy bây giờ vẫn chưa thành lập chính quyền huyện, nhưng đã nằm trong thể chế hành chính nước ta, vì vậy sẽ không có quá nhiều vấn đề về an ninh và không có bất kỳ tranh chấp về chủ quyền đảo.
Thứ hai, diện tích của đảo Tam Tùng rất lớn, lớn nhất trong một nhóm các đảo gần nước ta.
Tổng diện tích của đảo chính Nhất Hoàng là ,km vuông, hai đảo phụ là ,km vuông và ,km vuông.
Hơn nữa, ba hòn đảo này nằm rất gần nhau.
Do đó, ba hòn đảo này có giá trị khai thác rất lớn.
Thứ ba, điều kiện thủy văn gần đó rất tốt, điều kiện thời tiết càng thích hợp cho việc sinh sống.
Ngoài ra, gần đó có nguồn tài nguyên thủy hải sản rất phong phú, cho dù là đánh bắt hay chăn nuôi đều vô cùng tốt.
Chính bởi vì ba điều kiện này, chúng tôi mới có ý tưởng này, mới chọn đảo Tam Tùng này.” Lão Dư chậm rãi nói một cách khúc chiết.
“Ý của ông là kêu tôi đi phát triển ba hòn đảo này?” Diệp Lăng Thiên vẫn cau mày, nói.
"Đúng vậy, chính là kêu cậu đi phát triển ba hòn đảo này.
Đề tài này đã bày ra đó lâu rồi, cũng đã nghiên cứu thảo luận rất nhiều.
Cuối cùng tôi quyết định chọn cậu, bởi vì chỉ có cậu phù hợp với điều kiện của chúng tôi nhất.” Lão Dư gật đầu nói..