Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

chương 87: ★ có được không ★

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thiết tưởng của Địch Kỳ Dã, tối nay kết quả tốt nhất, là tan cuộc trong không vui, kết quả tệ nhất, có lẽ về sau hắn cũng cần nói chuyện nữa.

Nhưng mà ra ngoài dự đoán của Địch Kỳ Dã, nghe xong một tràng những ngôn từ đại nghịch bất đạo này của hắn, Cố Liệt vậy mà chỉ khẽ gật đầu, hỏi hắn: “Những điều ngươi muốn nói, chỉ có vậy thôi?”

Chỉ có vậy thôi?!

Địch Kỳ Dã kinh dị nhìn Cố Liệt: “Là ngươi căn bản không nghe ta nói, hay do ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng?”

Hắn cố ý nhấn mạnh: “Trước không nói tới thân phận công thần của ta, không diệt trừ ta, tất sẽ ảnh hưởng quyền khống chế của ngươi đối với triều đình.

Có một thần tử luôn đối nghịch với ngươi như ta ở trên triều, trong mắt người khác, chính là chứng cứ rõ ràng cho việc Cố Liệt ngươi không có biện pháp nắm giữ vương quyền chuyên chế.

Sẽ luôn có một ngày ngươi coi ta là cái đinh trong mắt.”

Địch Kỳ Dã tạm dừng xong, giống như nhất định phải khiêu khích lửa giận của Cố Liệt, càng bắn tiếng đe doạ mà nói: “Vạn nhất ta lỡ lời nói ra ngôn luận ảnh hưởng đến người khác, thậm chí truyền lại cho đời sau, đến thời điểm đế vương đời sau của Đại Sở không còn sức lực không chế triều cục, có lẽ nó còn sẽ trở thành khả năng diệt vong của Đại Sở ngươi!”

Cố Liệt lại vẫn cứ không hề tức giận.

Hoàn toàn tương phản, Cố Liệt thậm chí còn thấp giọng nở nụ cười, hỏi ngược lại Địch Kỳ Dã: “Nếu ngươi nói ngươi phản đối vương quyền, sao còn bắt đầu nhọc lòng chuyện đế vương đời sau của Đại Sở làm gì?”

“Ta chỉ đang diễn giải một sự thật,” Địch Kỳ Dã dùng một loại thái độ sao cũng được đầy cố tình để đáp lại, “Hưng vong của Đại Sở đời sau, ta không thèm quan tâm.

Ngươi cũng không thèm quan tâm à?”

Cố Liệt nhìn người đẩy người khác ra xa theo thói quen này, bình tĩnh đáp: “Nếu đế vương đời sau không bảo vệ được giang sơn Đại Sở, làm vong quốc chi quân, thì liên quan gì tới quả nhân? Quả nhân còn có thể bò từ trong mồ ra xử lý chính sự hộ cho chúng nó hay sao?”

Vẻ mặt của Địch Kỳ Dã như là người sống thấy quỷ.

Cố Liệt bị hắn chọc cười, trêu đùa nói: “Mềm cứng không ăn, bướng như con lừa, lại bằng lòng nhượng bộ thoả hiệp vì quả nhân, lời nói đáng đáng thương thương như thế, quả nhân nghe rồi làm sao tức giận được đây?”

Địch Kỳ Dã nghiến răng nói: “Ta không phải đang nói đùa với ngươi.”

“Ta càng không phải,” Cố Liệt tức khắc trầm giọng trả lời.

Địch Kỳ Dã nghĩ trăm lần vẫn không ra: “Ngươi…… Vì sao?”

Đói.

Cố Liệt nhẹ giọng nói với Địch Kỳ Dã: “Lên đây.”

Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Đó chính là long ỷ đấy.”

Cố Liệt nhướng mày theo hắn: “Đối với cái ghế này, đối với quả nhân, ngươi đã bao giờ có nửa phân kính sợ chưa? Giờ còn giả vờ ngoan ngoãn gì nữa?”

Lúc thì đáng đáng thương thương, lúc thì giả vờ ngoan ngoãn, Địch Kỳ Dã nhíu mày: “Ngươi đừng coi ta là”

Cố Liệt ngắt lời hắn: “Ta trừ coi ngươi là ngươi, cũng chưa coi là cái gì hết.

Lên đây.”

Địch Kỳ Dã đứng dậy, dường như dẫn theo bực bội, đi vài bước đến trước mặt Cố Liệt: “Làm sao?”

Nhân lúc hắn không đề phòng, Cố Liệt kéo một cái vòng một cái, liền khoá Địch Kỳ Dã vào lòng ngực mình.

Địch Kỳ Dã không hề có chuẩn bị mà ngồi nghiêng trên đùi Cố Liệt, hắn cũng không có biểu hiện kinh hoảng thất thố gì đó, chỉ là một tay chống lên ngực Cố Liệt, tận lực kéo giãn khoảng cách giữa thân trên của hai người, nhưng eo hắn bị Cố Liệt giữ chặt, khoảng cách có thể kéo ra được thật sự có hạn.

Địch Kỳ Dã vui đùa chế nhạo: “Đường đường một đế vương Đại Sở, sao còn chơi lưu manh thế chứ?”

Ấm áp, thân thể, kêu gọi cảm giác đói khát xa xăm đến lạ lẫm.

Đối với Cố Liệt, đồ ăn bình thường như cũ là ngon hay không cũng không quan trọng.

Từ khi bị Địch Kỳ Dã gợi lên cơn đói, mấy ngày qua, Cố Liệt đã xác nhận điểm này.

Hắn vẫn không có hứng thú nào khác với đồ ăn ngoài duy trì sự sống.

Loại cảm giác đói khát này, không có cách nào dùng đồ ăn để thoả mãn.

Nhưng đơn giản là ôm Địch Kỳ Dã như vậy thôi, dường như đã dịu đi một chút.

Địch Kỳ Dã có thể ăn được không?

Chiếc mũi cao thẳng của Cố Liệt nhẹ nhàng cọ qua vải dệt trên cánh tay phải của Địch Kỳ Dã, vải dệt từ tơ lụa thượng hạng, tựa hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ tuyệt đối không ôn hoà, như tính cách của người trong lòng ngực.

Giống như dùng lửa lớn để nấu cao lương mĩ vị, chỉ là cảm nhận được sức nóng của bếp lửa, đã khiến người ta theo bản năng cảm thấy ngon miệng.

Địch Kỳ Dã chưa bao giờ trải qua thời khắc ái muội mông lung như vậy, ngay lúc hắn không nhịn được muốn lên tiếng lần nữa, Cố Liệt lại mở miệng.

Cố Liệt ôm hắn càng chặt hơn một chút, như một con hổ đói vồ lấy con mồi.

“Vì sao ta phải tức giận với ngươi,” Cố Liệt như thở dài nói, “Nếu không phải ngươi lo nghĩ cho ta có thể ngồi vững trên vương vị, nếu không phải ngươi lo nghĩ cho chúng ta có thể chung sống hài hoà, nào sẽ tới nói với ta những điều này?”

Cố Liệt vươn tay nắm lấy bàn tay vẫn chống ở ngực hắn của Địch Kỳ Dã, thành khẩn thừa nhận: “Ta cũng không có cách nào bảo đảm, tương lai của chúng ta đến cùng sẽ ra sao.”

Đây cũng không phải lời nói dối, bắt đầu từ thời điểm Địch Kỳ Dã bị Mục Liêm đánh thức, hiểu rung động là gì, bọn họ đã cùng bước lên một con đường hoàn toàn bất đồng với kiếp trước.

Kiếp trước, dù là Khương Dương, Cố Liệt cũng đã từng răn dạy đã từng biếm trích, nhưng điều này không có nghĩa Khương Dương không hề trung tâm, mà chỉ là thân ở cái vị trí ấy, có một số việc không thể không làm như thế.

Đó cũng chính là hoàn toàn biến chất mà Địch Kỳ Dã lo lắng.

“Ngươi sợ hãi quan hệ của chúng ta sẽ hoàn toàn biến chất,” Địch Kỳ Dã vừa định phản đối cái từ sợ hãi, Cố Liệt đã ôm chặt hơn một chút, tiếp tục nói: “Ta sao lại không sợ?”

Vì yêu mà sinh ưu sầu.

Vì yêu mà sinh sợ hãi.

Địch Kỳ Dã nghe vậy an tĩnh lại, không quá tin tưởng mà nhìn hắn.

Cố Liệt buồn cười nói: “Sao? Ngươi cho rằng quả nhân bị đăng cơ mụ mị đầu óc, biến thành hôn quân tự cho không gì không làm được rồi à?”

Địch Kỳ Dã nghiêm trang nói: “Đại thù đã báo, đăng cơ xưng đế, nếu sướng như trên mây, thì mới là chuyện thường tình.

Ngươi bình tĩnh khắc kỷ như vậy, trái lại là không bình thường đấy.

Bệ hạ, ngươi rất kỳ quái, ngươi có biết không?”

Nói đến đó, Địch Kỳ Dã đã vậy còn cười rộ lên: “Ngươi thật sự là người thật sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ? Ta nhớ rõ ràng ta đã nổ nát vụn rồi mà, sao còn nằm mơ được.”

Hắn thuận miệng lỡ lời, Cố Liệt trầm mặt xuống, dùng sức nắm chặt tay hắn, thậm chí làm hắn cảm thấy đau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nát vụn?”

Địch Kỳ Dã thầm nói không xong, giải thích nói: “Không phải cái kiểu cả miếng to đùng đặc biệt máu me mà ngươi tưởng đâu, là nhỏ bé hơn cả tro bụi, cùng với nói là nát vụn, không bằng nói là phân giải, căn bản không có cảm giác.”

Câu cuối cùng thuần tuý là đang nói bừa.

Thấy Cố Liệt vẫn trầm mặt, Địch Kỳ Dã lại còn nở nụ cười, an ủi nói: “Ta tồn tại khắp chốn ngân hà, cũng coi như một loại vĩnh sinh.”

Bạch hạc bị hổ đói vồ không chỉ không sợ hãi, còn dùng cánh vỗ đầu hổ đói.

Cố Liệt tạm thời nhịn xuống cơn khó chịu này, tiếp tục nói: “Ngươi có nguyên tắc, chẳng lẽ quả nhân thì không có? Nếu ngôn luận của ngươi không thích hợp với tình trạng quốc gia, vậy quả nhân không tiếp thu là được, sao quả nhân nhất định phải trở mặt thành thù với ngươi?”

“Tuy rằng quả nhân không hiểu rõ tư tưởng thời đại như lời ngươi nói, nhưng ít nhất quả nhân minh bạch một điều, đó là bất kỳ một học thuật một học thuyết nào, cũng đều không phải nước không có nguồn, cây không có gốc.”

“Cho dù là tà giáo dị đạo, cũng dựa vào nắm bắt dục vọng của ngu dân, mới có thể lan truyền phổ biến.

Nếu ngôn luận vô tâm của ngươi đủ để ảnh hưởng đời sau, vậy chỉ nói lên tình đời khi ấy vừa lúc cần đến loại ngôn luận này, trùng hợp mà thôi.

Nếu như thế, nào có liên quan gì đến ngươi đâu?”

Địch Kỳ Dã nghe sửng sốt.

Sau đó, Cố Liệt lại mềm giọng, bất đắc dĩ nói: “Những chuyện đó đều không đáng lo.

Nhưng ngươi có biết, điều quả nhân sợ nhất là gì không?”

Địch Kỳ Dã sợ ánh mắt bất lực này của Cố Liệt, như thể hắn đã khiến Cố Liệt phải chịu rất nhiều đau khổ.

Nó cơ hồ làm hắn muốn chạy trốn, nhưng rõ ràng hắn chưa làm bất cứ chuyện gì.

“Điều gì?” Địch Kỳ Dã cố ý giương giọng nói như đang khó chịu.

“Ta sợ nhất ngươi không nói một lời.

Cho dù ngươi cảm thấy sai, cũng có thể âm thầm nói với ta, cho dù chúng ta có tranh chấp, ngươi cũng không thể không nói một lời.”

“Bất luận chúng ta đang ở trong hoàn cảnh như thế nào, chỉ cần ngươi bằng lòng nói ra, ta sẽ vui lòng lắng nghe.

Cho dù ngươi không muốn nói, ta cũng phải hỏi.”

“Ngươi phải nhớ kỹ nói chuyện với ta, được không?”

Cố Liệt nói xong lời cuối cùng, giọng nói ấy dịu dàng đến như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Địch Kỳ Dã vừa nhíu mày, vừa buồn cười, hắn không rõ vì sao Cố Liệt lại nói chuyện giống như một ông ba đang lo lắng sốt ruột như thế, nhưng sự chân thành trong giọng nói của Cố Liệt, là điều mà dù Địch Kỳ Dã có biệt nữu hơn cũng không thể không thừa nhận.

Hơn nữa sự chân thành này dường như còn mang theo một chút nỗi sợ ám ảnh, dường như Địch Kỳ Dã thật sự đã từng làm ra việc nghiêm trọng doạ tới Cố Liệt.

“Ngươi,” Địch Kỳ Dã cúi đầu nhìn người đang ôm mình gắt gao, không nhịn được có chút đắc ý, cong môi cười nói, “Bệ hạ, ngươi có phải siêu siêu thích ta rồi không?”

Bằng không, sao còn chưa xảy ra chuyện gì, mà đã lo lắng đến mức này?

Người hỏi ra câu này, cứ như trước đó mình chưa từng lo lắng.

Bạch hạc bị hổ đói vồ lấy không những lấy cánh phành phạch đầu hổ đói, mà nó còn đắc ý kêu vang lảnh lót.

Cố Liệt đưa lưỡi liếm qua răng trên, sau đó cũng cười rộ lên: “Thích?”

Địch Kỳ Dã có tí không vui: “Sao? Ngươi còn định phủ nhận?”

Cố Liệt vùi đầu vào quần áo Địch Kỳ Dã, giữa hô hấp quanh quẩn hương bồ kết thơm mát như có như không, người này yêu sạch quá mức, nửa chừng rời khỏi yến tiệc, chắc chắn đã về điện tắm rửa đi mùi rượu.

Thật đói.

“Nào phải là thích,” Cố Liệt hơi buông Địch Kỳ Dã ra, lùi về phía sau một chút, đối diện với tầm mắt Địch Kỳ Dã.

“Rõ ràng là sinh tử tương hứa, khắc cốt tương tư.”

Lời này Cố Liệt nói thật sự trịnh trọng.

Địch Kỳ Dã nhìn thâm tình gần như bướng bỉnh trong đôi mắt Cố Liệt, nhớ tới xương trắng trong mộng ngày ấy, một thoáng trái tim loạn nhịp, không biết nên tiếp lời như thế nào.

Thậm chí, trái tim hắn còn bỗng thắt lại, hốc mắt cay cay.

Địch Kỳ Dã chớp chớp mắt, ép mình nhịn xuống cảm giác muốn khóc kỳ quái không biết đến từ đâu này, duỗi tay chọt chọt mặt Cố Liệt nói giỡn: “Bệ hạ, ngươi có thật sự là thật không đó?”

Cố Liệt bắt lấy tay hắn, chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn biết?”

“Hửm?”

Địch Kỳ Dã không hiểu ý.

Cố Liệt dựa người về phía sau, dẫn theo Địch Kỳ Dã dựa vào trước ngực mình,

Sau đó buông tay hắn ra, chuyển sang xoa nhẹ lên gáy, kéo Địch Kỳ Dã cúi đầu về phía mình.

Trước mắt Cố Liệt là chiếc gáy xinh đẹp của Địch Kỳ Dã.

Da thịt ấm áp mịn màng, chóp mũi dán lên, trơn mượt hơn cả tơ lụa thượng đẳng, mơ hồ ngửi thấy hương bồ kết thơm mát.

Hổ đói hé miệng, cắn lên gáy bạch hạc, gắt gao siết chặt khớp hàm.

“A,”

Địch Kỳ Dã không hề phòng bị, nhưng chưa kịp chống cự, đã bị Cố Liệt ốm lấy càng chặt hơn, ngay cả động cũng không cách nào động.

Hương thơm bồ kết tiêu tán, thay thế, là dạ tức hương thoang thoảng.

Không chỉ có Cố Liệt nếm tới hương vị của dạ tức hương, mà Địch Kỳ Dã cũng ngửi thấy một mùi hương tươi mát nâng cao tinh thần.

Hắn hậu tri hậu giác ý thức được, đó là mùi hương bạc hà mang trong máu của hắn kiếp trước.

Mùi hương lạ lùng tồn tại đơn độc giữa hai người bọn họ này, phảng phất cấu tạo nên một thế giới ngăn cách với thế gian, chỉ có bọn họ tồn tại.

—————————————————————–

Muốn bật bài ghê luôn….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio