Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

chương 37: 37: phồn hoa trong suốt hành trình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc chia các tầng trên linh thuyền có khá nhiều nguyên nhân, một trong các nguyên nhân là để phòng ngừa "kẻ có lòng" cướp đoạt linh khí của phàm nhân ở phàm gian.

Hơn nữa tu sĩ không thích lẫn mình với phàm nhân, phàm nhân cũng e ngại tu sĩ nên việc phân chia này vô tình lại hợp ý cả hai cánh.

Bây giờ Ly Tương dẫn Tiết Tử Dung lẫn vào hàng phàm nhân.

Đầu óc Tiết Tử Dung không tệ, y đoán ra phần nào suy tính của Ly Tương nên cũng cẩn thận thu lại khí tức quanh mình.

Ly Tương thấy y thông minh vậy thì cũng đỡ phải dặn dò.

Trước linh thuyền là hai lối đi: Lối của phàm nhân và lối của tu sĩ.

Ly Tương ngoái đầu nhìn sang lối dành cho tu sĩ, bọn họ lên linh thuyền chỉ xuất ra tia linh lực để pháp trận kiểm tra một lượt, bên hàng của người phàm, bọn họ trình lên tờ phiếu đã mua từ trước để lên linh thuyền.

Hàng người dài là thế nhưng chẳng chút xào xáo, ai nấy đều đi lên theo đúng trình tự của mình.

Bên trong linh thuyền rộng rãi vô cùng, hai gian phòng được chia ra bởi hành lang dài, trên hành lang còn bài trí trận pháp tụ khí dưới sàn, mỗi bước chân giẫm lên đều sẽ phát ra xung động không thể thấy bằng mắt thường, hẳn là để khi đạt đến độ cao nhất định người phàm vẫn có thể hít thở bình thường.

Sau khi lên linh thuyền, Ly Tương kéo Tiết Tử Dung vào một gian phòng ở góc cuối hành lang.

Dựa vào kết cấu của con thuyền, Tiết Tử Dung nhận ra ngay đó là gian phòng ở đầu thuyền, là gian phòng hứng toàn bộ gió lạnh khi linh thuyền lao đi giữa bầu trời, hơn nữa không gian sẽ khá chật chội và bày trí đơn giản đến đơn sơ.

Tiết Tử Dung: "..."

Mặc dù hắn cảm nhận được kết giới che mưa chắn gió trên linh thuyền nhưng vào căn phòng đó y cũng không thoải mái gì cho cam.

Rốt cuộc đại sư huynh thiếu tiền lắm hay sao mà lại chọn gian phòng chó chê mèo hờn ấy kia chứ.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi nhân sinh của tiểu sư đệ mình, Ly Tương có hơi áy náy, hắn kéo Tiết Tử Dung vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: "Xin lỗi đệ, linh thuyền khởi hành sớm nhất tầng dành cho tu sĩ cũng đã kín người, chỉ còn lại gian phòng này, đệ chịu khó ở đây đi."

Tiết Tử Dung đặt chiếc ô Ngọc Tán lên bàn, y nhìn gian phòng bày biện đơn sơ vì không gian nhỏ hẹp thì quay đầu lại, nói với Ly Tương: "Sư huynh, chúng ta cũng đâu vội tới mức phải lên linh thuyền này?"

"À, ờ chỗ có hơi chật hẹp…"

"Đệ không nói chật hẹp.

Đệ chỉ muốn biết sao huynh lại vội đến vậy?" Tiết Tử Dung nhìn thẳng vào sư huynh mình mà chất vấn.

Thuyền cũng đã lên rồi, Ly Tương cũng không còn gì để giấu nữa, hắn nói: "Lần này huynh xin lệnh xuống núi, trừ thời gian đi lại thì chỉ còn bảy ngày.

Huynh phải tranh thủ chút thời gian đưa đệ đến Cô Châu rồi mới vòng sang Yêu Châu, đi lại cũng mất hơn ba ngày nên phải tính kỹ thời gian."

Nói xong, Ly Tương còn nhìn sư đệ mình.

Tiết Tử Dung ngạc nhìn vào ánh mắt sư huynh mình, chẳng nói được gì.

"Là huynh tự ý quyết định, huynh xin lỗi.

Nhưng dù sao huynh cũng thấy đệ nên đến nhà ngoại mình một lần…"

"Cám ơn sư huynh." Tiết Tử Dung khẽ nói.

Từ sau khi hành động của Tiết Văn Kỳ bại lộ, Tiết gia bắt đầu nhớ đến đứa con côi của gia chủ trước đang tu hành ở núi Thúy Vi, hàng năm vẫn có chút quà cáp qua lại, nhưng người thân ở Cô Châu của Tiết Tử Dung chưa một lần hỏi đến.

Điều này đã trở thành vướng mắc lớn nhất trong lòng đứa trẻ sớm sống cảnh côi cút.

Y không dám hỏi đến.

Tu hành kị nhất là vướng bận phàm thế.

Nhưng càng không hỏi rõ, vướng mắc càng thêm sâu.

Hai sư huynh đệ cứ thế im lặng, người ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ ngồi bên ghế mân mê tán ô, mãi đến khi cảm giác dưới chân có phần chuyển động, Tiết Tử Dung mới buông chiếc ô ra rồi nhìn theo ra ngoài cửa sổ.

Linh thuyền to lớn, để bay đến được độ cao cụ thể cần một quãng đường lấy đà để tránh cho người ngồi trên thuyền gặp choáng váng.

Bấy giờ đoàn người hẳn đã ổn định trong phòng cả rồi, đó đây vang lên tiếng nhắc nhở hai khắc sắp tới mọi người nên ở yên trong phòng mình, hẳn là đã dùng phù chú khuếch âm giọng nói nên âm thanh mới vang vọng đến vậy.

Ly Tương nhìn khung cảnh bên ngoài cửa số thay đổi dần, mãi đến khi mây trắng như lao vào khung cửa sổ, một giây trước khi chạm đến thì bị kết giới cản lại, lùa sang mạn thuyền, trả lại tầm nhìn thoáng đãng cho người trong phòng hắn mới xác định linh thuyền đã bay ổn định.

"Bát sư huynh của đệ là số một." Hắn cong mắt cười, phá vỡ không khí nặng nề quanh hai người.

Tiết Tử Dung cũng chiều theo: "Đệ còn chưa gặp huynh ấy nữa." Nói xong, Tiết Tử Dung cũng đứng dậy bước đến bên giường rồi ngồi xuống, "Linh thuyền bay ổn định như thế này đúng là phải hao tổn tâm trí."

Ly Tương gật đầu đáp: "Đúng vậy, đệ ấy bỏ ra mấy mươi năm để làm mấy thứ này, lần này đi thử cũng coi như chúng ta mở mang tầm mắt.

Quay về phải đưa tin khen ngợi lão Bát nữa."

Tiết Tử Dung bắt đầu cởi giày, co hai chân lên giường, y nhìn ra khung cửa sổ, nhìn xuống khoảng trời mây bên dưới, nhìn xuống cánh đồng với dòng sông bao la thoắt ẩn thoắt hiện rồi hỏi: "Đệ chỉ nghe mọi người nhắc đến Bát sư huynh, còn Ngũ sư huynh thì sao?" Y ngẫm nghĩ rồi nói: "Đệ lên núi nhiều năm rồi còn chưa nghe ai nhắc đến."

Ly Tương vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ lơ đễnh trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên, hắn nói: "Chết rồi, không có gì đáng nói cả."

Nhìn vẻ mặt đó của sư huynh mình, Tiết Tử Dung rất thức thời mà yên lặng không truy hỏi thêm.

Linh thuyền vẫn lao vun vút, xé mây rẽ gió đến Cô Châu.

Sau khi ở trong phòng chán chê cả ngày, buổi tối Tiết Tử Dung kéo Ly Tương lên boong tàu trên tầng của người phàm.

Ở đây đông người lại thêm đèn đuốc sáng trưng nên Ly Tương không hề từ chối.

Trên boong tàu có thật nhiều người, có đứng, có ngồi ở bên mạn thuyền, bọn họ trò chuyện rôm rả, kể cho nhau nghe mình lần đầu ngồi linh thuyền thế nào.

Ly Tương đứng tựa vào lan can trên thuyền, một chân vắt chéo thoải mái vô cùng.

Tiết Tử Dung cũng dựa theo đó.

Gió đêm bị kết giới trên con thuyền ngăn lại, khí trời không lạnh lắm mà ngược lại còn ấm áp vô cùng.

Đã lâu rồi hai sư huynh đệ không được tận hưởng khí trời tự nhiên theo mùa nên ra sức hít thở, mãi lúc lâu sau, Tiết Tử Dung mới nói: "Nếu năm đó có thể đi lại bằng linh thuyền như bây giờ thì tốt biết mấy."

Tiết Tử Dung cũng không nhìn về phía sư huynh mình, tầm mắt vẫn phóng đến nơi những vì sao xa xôi kia.

Nếu năm đó có linh thuyền, Tiết Tử Dung năm tuổi có thể theo mấy người vú già lên đây, ngồi nhiều lắm là hai ngày hai đêm thì tới Cô Châu, y sẽ tiếp tục làm tiểu thiếu gia vô lo.

Cuộc đời y sẽ rẽ sang một trang bình thường khác, sẽ không vì đôi giày mới với tấm áo cùng bữa ăn mà theo Ly Tương lên núi.

Tiết Tử Dung không hối hận vì theo Ly Tương, y chỉ tiếc cho những mạng người đã mãi mãi nằm lại trấn Kiều năm xưa.

"Tử Dung à…" Ly Tương kêu khẽ.

Hắn cũng không biết nói gì nữa.

"Hì hì, đệ không có ý gì đâu." Tiết Tử Dung thong thả nói, "Đệ đi theo Cửu sư huynh, huynh ấy nói vận mệnh là thứ khó chống nhất mà cũng là thứ con người ta muốn chống lại nhất.

Đệ thì không như vậy, đệ quả thật không muốn chống lại số mệnh.

Cứ thuận theo tự nhiên, rồi sẽ có con đường mình có thể đi tiếp."

Ly Tương ngẩng mặt đón gió đêm, hắn không nói gì thêm.

Từ lúc sinh ra Ly Tương đã không ngừng chống lại vận mệnh, giành giật từng hơi thở trong tay số mệnh.

Nhưng có người chống lại, có kẻ sẽ thuận theo, người này không có quyền bắt người kia phải làm theo ý mình.

Đang suy nghĩ miên man, Ly Tương bỗng khẽ rùng mình, Tiết Tử Dung thấy vậy thì nói: "Sư huynh lạnh à? Chúng ta về phòng đi."

Ly Tương không phủ nhận, hắn rề rà theo Tiết Tử Dung về phòng.

Chỉ là hắn rùng mình bởi nguyên do khác.

Ban nãy trên boong tàu, Ly Tương cảm nhận được sát khí nồng đậm, nhưng lạ là nó không nhắm vào bất kỳ ai ở đó, thậm chí là trên cả linh thuyền này.

Người khác thì có thể không nhận ra nhưng hắn có ưu thế về linh cảm nên chẳng sót chút động tĩnh nào.

Hắn vừa theo sư đệ về phòng vừa lén lút phóng thần thức quay lại boong tàu thăm dò.

Quả nhiên, hai tu sĩ đã kết đan ở góc boong tàu nhanh chóng bắt được tia thần thức của Ly Tương nhưng lại không đề phòng, vì một là tu vi Ly Tương kém bọn họ, hai là trên linh thuyền tu sĩ không hiếm lạ, bọn họ với thần thức ra khắp nơi cũng là bình thường.

Ly Tương nhanh chóng rút thần thức về, hắn quay sang nói với sư đệ mình: "Huynh đánh rơi đồ trên boong tàu rồi.

Đệ về phòng trước đi, huynh quay lên tìm."

"Huynh định đi một mình sao?" Tiết Tử Dung ngờ vực hỏi hắn.

"Có đèn mà, còn có nhiều người lắm." Hắn đáp qua quýt.

Nhìn vẻ sốt ruột của Ly Tương, Tiết Tử Dung dứt khoát nói: "Đệ đi với huynh."

Nói xong cũng không cần người ta đồng ý, Tiết Tử Dung đã kéo người lên boong tàu.

Rõ ràng ban nãy bọn họ đứng ở nơi rộng rãi nhất trên boong tàu như Ly Tương cứ lần mò trong góc tối để tìm thứ gì đó.

Tiết Tử Dung đánh hơi ra mùi gian xảo trên khuôn mặt đại sư huynh mình bèn phối hợp tìm kiếm.

Hắn đi dọc mạn thuyền suốt, mãi tới khi đến gần hai tu sĩ kia, Ly Tương mới khẽ né khỏi góc hai kẻ đó đang ngồi, thậm chí hắn còn không nhìn đến họ.

Tiết Tử Dung và đại sư huynh mình hành động ăn ý đã nhiều năm, bằng vào cử chỉ ngó lơ ấy, y nhanh chóng khóa chặt được mục tiêu sư huynh đang chú ý nhưng cũng không tỏ ra thái độ gì khác lạ.

"Tu vi kết đan rồi, thảo nào huynh ấy không nói ra." Tiết Tử Dung nghĩ thầm.

Lúc Ly Tương được Tiết Tử Dung đỡ ngang qua hai người bọn họ, hắn còn níu tay áo sư đệ mình, tự nhiên nói: "Người ta làm mất trâm ngọc rồi."

Giọng điệu phát ói.

Tiết Tử Dung rùng mình, may mà bóng tối và góc độ che khuất khuôn mặt đang vặn vẹo của y, tiểu sư đệ cố kìm nén không ói ra mà còn tỏ vẻ ung dung nói: "Sớm mai đáp xuống ta sẽ mua cái mới cho ngươi.

Ngoan, về phòng nào."

Vừa nói hắn còn đưa tay vuốt mái tóc của Ly Tương.

Ly Tương cũng muốn ói ra tại chỗ nhưng cố kìm lại, xiêu vẹo đi theo sư đệ mình.

Hai gã tu sĩ thấy cảnh đó còn cười khẩy, một trong số đó nói tiếp: "Ngươi cứ sợ bóng sợ gió… Sẽ không ai… Thánh Thủ không thoát khỏi… lần này… Ngạo mạn..."

Ly Tương đi chưa đủ xa nhưng gió quét đến cũng đủ thổi âm thanh của hai người kia tiếng được tiếng mất.

Mãi đến khi hắn nghe đến hai tiếng "thánh thủ" thì mặt tái xanh.

Hắn vô thức bấu vào tay Tiết Tử Dung.

Thánh thủ, đó là ngoại hiệu của sư đệ thứ tám của hắn từ khi xuống núi, Thánh Thủ - kẻ kéo huyền môn đến gần phàm gian..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio