Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

chương 52: 52: phồn hoa thực lực tuyệt đối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết Tử Dung không đưa Ly Tương về viện mà đi thẳng đến chỗ Lục sư huynh mình.

Sau khi nghe Tô Mộc nói sơ lược về loại đan dược mới, sắc mặt y xấu vô cùng.

Hai vị sư huynh nhìn mặt mũi của Tiết Tử Dung mà nín khe.

Ba năm trước khi y bế quan, đại sư huynh hãy còn vui vẻ nhảy nhót ở Yêu Châu.

Bây giờ Ly Tương so với người thường thì chẳng khác gì, nhưng so với tu sĩ hắn có khác gì kẻ điếc hay mù đâu?

Nhưng những câu nói như lẽ ra mình không nên bế quan Tiết Tử Dung cũng không nói được.

Vì y biết Lục sư huynh đã gắng hết sức rồi.

Không có lông thú Tâm Tương, Ly Tương của hiện tại đã là kết quả tốt nhất.

Mà cơn giận vẫn chưa kịp dịu đi, trong lúc Tiết Tử Dung thuận miệng hỏi thăm Tứ sư huynh mình thì hay tin tiểu sư huynh mà Ly Tương vất vả đau khổ tìm về đã chạy sang đỉnh Hoài Phong suốt ba năm nay, thậm chí còn có chút xa cách với Ly Tương.

Hay lắm!

Y không phát giận với Ly Tương được, không có lý do phát giận với Tô Mộc nhưng chẳng phải vị tiểu sư huynh kia cho y lý do tốt hay sao?

Vì vậy vừa xuất quan, việc đầu tiên Tiết Tử Dung làm để gây tiếng vang là đạp thẳng lên đ ỉnh Hoài Phong "mời" tiểu sư huynh về.

Tô Mộc nhìn sư đệ mình hùng hổ xông ra ngoài, hắn quay sang nói với Ly Tương: "Đệ dám chắc là huynh chọc giận đệ ấy nên đệ ấy mới tìm kẻ trút giận."

Về việc này, Ly Tương từ chối đội nồi, hắn quả quyết: "Vừa xuất quan nên đệ ấy mới muốn vận động một chút thôi."

Hai khắc sau, Tiết Tử Dung tha tiểu sư huynh đang khóc bù lu bù loa của mình về, ném vào viện của nó rồi nói: "Sư huynh đi lâu quá, viện bám bụi cả rồi.

Sư huynh cứ từ từ dọn dẹp."

Nói xong, y bấm quyết dựng lên kết giới bao lấy sân viện và Bùi Chi An còn khóc ở trong đó.

Ly Tương với Tô Mộc đứng trong Diệu Thủ Hồi Xuân nhô đầu ra nhìn, không dám bước ra.

Ngay khi kết giới vừa hoàn thành, Bùi Nhu cũng đuổi theo tới nơi, nàng ta tuốt kiếm ra, chỉ thẳng vào người Tiết Tử Dung mà quát lớn: "Ngươi làm vậy là có ý gì?"

Ly Tương với Tô Mộc thấy tình hình không ổn bèn bước ra.

Vừa trông thấy Ly Tương, Bùi Nhu lập tức quét mũi kiếm về phía hắn, nàng nói: "Ly Tương! Trả Bùi Nhiên cho ta!"

Bùi Nhu thuộc đỉnh Hoài Phong, bối phận có lớn thì cũng không phải đại sư tỷ bên đó, hoàn toàn không có tư cách gọi thẳng tên đại sư huynh của đỉnh khác.

Bây giờ nàng ta chạy sang đỉnh Túc Phong quát tháo, chỉ kiếm vào người này người kia thì chỉ có hai khả năng, một là quá sức vô phép tắc, coi thường đại sư huynh đỉnh khác, hai là nàng ta mất khống chế.

Tiết Tử Dung và Tô Mộc nghĩ là cái sau nhưng Ly Tương biết là một phần của cái đầu.

Thường thì Tiết Tử Dung không thích hơn thua mồm mép với người ngoài, nhưng nhìn thái độ của Bùi Nhu quá vô lý và xấc xược, y không nhịn nữa mà nói thẳng với nàng ta: "Ở đây không có Bùi Nhiên nào hết.

Bùi sư tỷ tìm lầm chỗ rồi."

"Ngươi!" Bùi Nhu tức giận, nàng ta quay sang nhìn thẳng vào mắt Ly Tương: "Ly đại sư huynh, huynh cũng biết Bùi Nhiên không thích huynh, huynh còn ép người về đây làm gì?"

Tiết Tử Dung nghe vậy thì thấy khó chịu.

Ba năm trước, trước khi rời khỏi núi Thúy Vi, Tiết Tử Dung đã cảm nhận được ác ý Bùi Nhu dành cho Ly Tương.

Những ân oán tình thù của bọn họ y không rõ, nhưng y biết tìm về Tứ sư huynh là điều đại sư huynh luôn trăn trở.

Mà lúc đó, Bùi Chi An cũng không quá thân cận với Bùi Nhu, trong số các sư huynh, sư tỷ ở đỉnh Túc Phong, Bùi Chi An thân nhất là với đại sư huynh.

Hẳn là trong bảy ngày rời đi đó, đã có thứ gì đó xảy ra khiến bản thân Tứ sư huynh không muốn về đỉnh Túc Phong, thậm chí là xa cách với đại sư huynh bởi vì nếu chỉ đơn thuần là Bùi Nhu không đồng ý trả người, Ly Tương cũng sẽ có cách đưa người đi.

Chỉ có chính ý nguyện của Bùi Chi An mới khiến hắn chùng bước.

Bây giờ Bùi Nhu còn đem chuyện đó ra để công kích đại sư huynh của y.

Nghĩ vậy, y bước đến chắn trước Ly Tương và Tô Mộc: "Bùi sư tỷ, ta đã nói ở đây không có ai là Bùi Nhiên hết.

Còn nếu tỷ muốn nói đến Tứ sư huynh thì tỷ đừng quên, Bùi sư huynh là đệ tử thứ tư của đỉnh Túc Phong ta.

Đệ tử Túc Phong tất phải ở đỉnh Túc Phong."

"Tử Dung…" Ly Tương khẽ gọi.

Quả thật hắn không nỡ nhìn thấy tứ sư đệ mình gào khóc đến vậy.

Không thích ở đỉnh Túc Phong thì thôi, cũng chỉ là chỗ ở.

Hắn cũng không quá quan trọng điều này.

Dường như Tiết Tử Dung đoán được Ly Tương sẽ nói gì, y ra dấu với sư huynh mình rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Bùi Nhu, bày ra tư thế tùy thời tiếp chiêu.

Bùi Nhu Trúc Cơ đã nhiều năm, bây giờ ở đây có Tô Mộc chẳng đáng kể, Ly Tương sẽ không ra tay với mình.

Chỉ cần giải quyết xong Tiết Tử Dung vừa Trúc Cơ ba ngày là hoàn toàn có thể giành lại Bùi Nhiên.

Nghĩ vậy, nàng ta hỏi Ly Tương: "Ly sư huynh quyết không trả người hay sao?"

Lời này nói với Ly Tương nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Tiết Tử Dung.

Y chưa rút kiếm, nhưng Bùi Nhiên dư sức biết y sẽ rút kiếm nhanh đến mức nào.

Nhưng rõ ràng Bùi Nhu đánh giá sai lầm.

Nếu chỉ có một mình Ly Tương, quả thật hắn sẽ không ra tay với nàng ta.

Nhưng bây giờ sau lưng hắn có Thập Nhất và lão Lục, nếu quả thật xảy ra bất ngờ, phản ứng của hắn mãi mãi vẫn là đứng về phía người nhà.

Trong lúc Ly Tương đang suy nghĩ cách giải quyết cho ấm êm thì Tiết Tử Dung lại nói tiếp: "Sư tỷ nghe không hiểu à? Người của đỉnh Túc Phong thì phải ở lại đỉnh Túc Phong."

Tiết Tử Dung vừa nói vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Trong thoáng chốc, tu sĩ vừa Trúc Cơ như y bỗng dọa cho Bùi Nhu Trúc Cơ đã nhiều năm phải lùi bước.

Nhưng nàng ta chỉ lùi nửa bước đã nhanh chóng đứng vững lại, cũng không coi lời Tiết Tử Dung nói ra gì, rõ ý ép Ly Tương quyết định.

Quả thật đầu Ly Tương đau lắm rồi, Tô Mộc cũng toát cả mồ hôi.

Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tử Dung càng muốn đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần Bùi Nhu động thủ trước là y có đầy đủ lý lẽ để ra tay.

Ly Tương không thể để mặc cho hai người đánh nhau ở đây, cuối cùng hắn chọn cách êm thấm nhất, đó là nói Tiết Tử Dung vừa xuất quan, sư huynh đệ muốn ôn chuyện xưa.

"Ha.

Ôn chuyện xưa? Bọn họ có chuyện xưa gì để ôn?" Bùi Nhu cười mỉa hỏi lại.

Nhưng bây giờ một đã thành hai, nếu thật sự đánh nhau, nàng ta không phải đối thủ của hai người.

Nhìn vẻ do dự trong mắt Bùi Nhu, Ly Tương quyết định tung ra đòn cuối: "Sư muội về trước đi, ở đây ồn ào e là chỉ phiền đến sư trưởng.

Khi nào ôn chuyện xong, Chi An muốn đi đâu thì đi."

Mấy năm qua, chuyện Bùi Nhu đưa đệ tử thứ tư đỉnh Túc Phong về đỉnh Hoài Phong nuôi dạy gây ra không ít tranh cãi nhưng nàng ta vẫn một lòng chống đỡ, đơn giản vì phía Túc Phong cũng không thật sự có ý kiến gì.

Bây giờ nếu bọn họ trở mặt, người chịu thiệt chỉ có thể là nàng.

"Coi như ta tin Ly sư huynh lần nữa." Nàng ta thu kiếm lại.

Tô Mộc đứng sau Tiết Tử Dung và Ly Tương nên gan to hơn hẳn, y cười khẩy nói thầm: "Không tin thì làm được gì?"

Bùi Nhu tai thính, nàng ta nghe vậy thì trừng mắt nhìn Tô Mộc, y vội rụt lại phía sau.

Tiết Tử Dung thấy hành vi đáng hận đó của Bùi Nhu thì trừng lại.

Tư thế hòa hoãn bày ra chưa được một cái chớp mắt bỗng dưng có xu thế căng thẳng trở lại.

Ly Tương quay lại trừng Tô Mộc một cái.

Bị hai ánh mắt căm phẫn nhìn, y bèn quyết đoán rụt sát vào Tiết Tử Dung.

"Bùi sư muội không cần lo lắng, Chi An ở đây thì vẫn ở đây thôi."

Bùi Nhu suy tính thiệt hơn đành miễn cưỡng nhượng bộ nhưng ngày nào nàng ta cũng chạy đến đây đòi người.

Thậm chí nàng ta ngồi ngoài viện, nhìn cổng viện được Bùi Chi An mở rộng ra còn người thì ở bên trong thật sự quét tước lại sân viện.

Mỗi ngày người của đỉnh Túc Phong đi lại trong đây đều có chút mất tự nhiên.

Vốn dĩ Ly Tương không muốn Tiết Tử Dung mất mặt, hắn cũng không muốn làm Bùi Chi An không vui nên nghĩ ra cách hoãn binh này.

Ai ngờ hoãn một hơi đã đến ngày xuất phát đi bí cảnh Lạc Nguyệt.

Hắn vất vả đi theo Tiết Tử Dung lo lắng, sợ lần đầu sư đệ mình đảm nhận vị trí quan trọng dễ có chỗ chưa chu toàn.

Kiều Trác Việt đi theo chỉ trợ uy, ngồi đấy làm biểu tượng chứ sự vụ chín phần mười đều phải qua tay Tiết Tử Dung.

Ở đây hắn sắp xếp được gì thì sắp xếp cho, tránh cho đến lúc ấy lại luống cuống.

Tiết Tử Dung sợ sư huynh mình vất vả quá sức nên cũng cố làm tốt mọi việc.

Dường như ai nấy cũng quên bén mất còn có một Bùi Nhu ngồi đó nhìn chằm chằm.

Sau khi mọi thứ gần như được an bài ổn thỏa, Ly Nguyên Huyền cũng xuất quan.

Mà việc đầu tiên y làm khi xuất quan là đến Phù Uyển Cư, khuyên Bùi Nhu quay về.

Y nhập đạo Vô Tình, người quanh năm ở đỉnh núi tuyết khiến cho linh khí quanh người vô thức lạnh lẽo, chỉ là không có cái vẻ trì độn như Kiều Trác Việt lúc mới xuất quan.

Xưa nay, trong tiềm thức tu sĩ đều tránh né người nhập đạo Vô Tình, huống chi Ly Nguyên Huyền còn là bậc trưởng bối nên Bùi Nhiên không dám phản kháng, nàng ta chỉ đành quay về đỉnh Hoài Phong trong sự ấm ức.

Mà Ly Nguyên Huyền cũng buộc Tiết Tử Dung giải kết giới, nhận lỗi với tiểu sư huynh nhà mình.

Tiết Tử Dung không cam lòng cách mấy cũng phải quy phục trước sư thúc, y miễn cưỡng nhận lỗi.

Bùi Chi An thấy vậy thì toan trốn về đỉnh Hoài Phong lại bị Ly Nguyên Huyền chặn lại, bị khí tràng lạnh lẽo của sư thúc làm cho sợ hãi, nó không dám quấy khóc mà đi theo bên cạnh sư thúc tu hành theo ý người.

Quả nhiên, vẫn là thực lực tuyệt đối giải quyết được chuyện lông gà vỏ tỏi.

Chuyện vặt vãnh giải quyết xong thì đến chuyện trọng đại, vào đêm trước ngày khởi hành, Kiều Trác Việt nói không kịp đến bí cảnh Lạc Nguyệt.

Hắn nói Tiết Tử Dung đến đó trước, mình sẽ theo sau.

Vấn đề là cần người đến trước khi bí cảnh mở ra.

Bí cảnh mở ra còn cần người đến làm gì kia chứ?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio