Đợi mọi người tản ra hết, thầy Hà mới bước về phía hai đương sự. Tô Ngọc An và Tiêu Thanh Lộ thấy vậy liền cúi đầu, đồng thanh chào thầy:" Chào thầy hiệu trưởng." Thầy Hà cũng gật đầu đáp lễ, rồi ông nhìn sang Ninh Hạo Vũ. Ông lập tức nhận ra anh...Cuộc nói chuyện tối qua với một người như một cuốn băng được tua lại trong trí óc vị hiệu trưởng này.
Reng...reng...reng
Chiếc điện thoại bàn đặt trên bàn làm việc của Hà Địch Nhiên reo lên, phá tan không khí tĩnh lặng buổi tối. Thầy Hà nhấc máy.
"Alo, tôi là Hà Địch Nhiên."
"Chào hiệu trưởng Hà. Đã lâu không được ông tiếp chuyện. Gọi vào giờ này không biết có làm phiền đến ông không?"
Giọng nói này nghe rất quen, thoạt nghe rất trầm ấm, gần gũi nhưng cách luyến láy, dùng từ rất có chủ ý. Phải mất mấy giây định thần, thầy Hà mới nhận ra đầu dây bên kia là Ninh Tử Thông, chủ tịch tối cao của tập đoàn Ninh Giang, là người đã cho ông vị trí hiệu trưởng cao quý này.
"Chủ tịch Ninh, không dám không dám. Không biết tôi có thể giúp gì cho ông?"
"Hạo Vũ nhà chúng tôi đã về nước, từ mai sẽ bắt đầu đi học."
Giọng nói từ đầu bên kia vang lên, ngữ điệu như cũ, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề. Chủ tịch Ninh này vốn dĩ là một người cực kỳ thẳng thắn, không ưa vòng vo, xu nịnh.
Hà Địch Nhiên vốn là một người nhạy bén, rất biết cách nắm bắt tình hình, một kẻ thức thời đúng nghĩa. Theo ông được biết thì chủ tịch tập đoàn Ninh Giang có một người con trai duy nhất, từ nhỏ đã được gửi sang Mỹ du học, hiện giờ lại đột nhiên trở về, không biết là đã có biến cố gì. Nhưng thầy Hà không dám nhiều lời lập tức trả lời.
"Tôi hiểu. Tôi sẽ sắp xếp."
"Tốt." Chủ tịch Ninh chỉ đơn giản nói một câu, coi như cuộc nói chuyện đã xong, lập tức cúp máy. Ông ta xưa nay vẫn vậy, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu lâu đã tôi luyện cho ông một đức tính hay chính xác hơn là một điểm mạnh khó ai có được, đó là giải quyết mọi việc dù to hay nhỏ đều rất nhanh và chuẩn xác. Cũng nhờ vậy mà,tập đoàn Ninh Giang của ông ngày càng phát triển như diều gặp gió.
Hiệu trưởng Hà đặt ống nghe xuống, trầm mặc nghĩ về cái tên Ninh Hạo Vũ mà chủ tịch Ninh nhắc đến. Đang đuổi theo dòng suy nghĩ miên man, điện thoại một lần nữa vang lên. Hiệu trưởng Hà nhấc máy, chưa kịp cất tiếng thì đầu dây bên kia đã lên tiếng, vẫn là giọng nói trầm trầm của Ninh Tử Thông đi thẳng vào vấn đề.
"Thân thế của con trai tôi, không ai được biết."
"Tôi hiểu." Hà hiệu trưởng cũng không tìm được câu nào phù hợp hơn để nói. Chủ tịch Ninh cũng không dây dưa, liền cúp máy.
Quay về thực tại, thầy Hà nhìn Ninh Hạo Vũ dò xét. Nếu để nhận xét về anh thì ông sẽ dùng bốn từ " cha nào con nấy". Ninh Hạo Vũ dường như là bản sao của Ninh Tử Thông hay chính xác hơn, anh là phiên bản "học sinh cao trung" của cha anh. Quả thật là Ninh Hạo Vũ rất giống cha mình, từ ngoại hình đến khí chất, đến nỗi mới gặp lần đầu ông đã nhận ra anh là con trai của chủ tịch tập đoàn Ninh Giang.
Cảm thấy ánh mắt của người mới xuất hiện đang cố nhìn thấu mình, Ninh Hạo Vũ nhìn sang thầy hiệu trưởng, gật đầu thay cho lời chào. Nhận ra sự khiếm nhã của bản thân, ông liền đẩy gọng kính lên cao một chút rồi cất lời, ôn tồn hỏi chuyện:" Có chuyện gì vậy?"