Phần : Chương -
_______
.
"Xin chào mọi người, tôi là bạn gái cũ của anh Hứa Gia Nhan."
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người một lần nữa, lần này tôi muốn trả lời và làm rõ những tin đồn trước đó."
"Anh Hứa Gia Nhan và tôi đã chia tay trong hòa bình."
"Vì là hàng xóm từ trước nên sau khi gia đình tôi phá sản, anh Hứa Gia Nhan đã luôn giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tôi luôn biết ơn anh ấy."
"Anh Hứa Gia Nhan rất có thiên phú diễn xuất. Tôi xin lỗi vì mối quan hệ của tôi đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy."
"Đối với những tin đồn về phẩm hạnh bất chính của tôi lan truyền trên Internet, đều là bịa đặt. Xin đừng tin vào những tin đồn thất thiệt đó. Đối với những tin đồn sai sự thật đó, tôi sẽ sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình."
"Cuối cùng, xin lỗi vì đã lãng phí thời gian và tài nguyên công cộng của mọi người."
.
Tôi thừa nhận rằng tôi đã ích kỷ đưa ra quyết định mà không có sự đồng ý của anh ấy dưới cái mác là muốn tốt cho anh ấy.
Nhưng tôi vốn là con bướm gãy cánh, bông hoa héo tàn, anh thì khác, cánh chưa gãy còn có thể bay xa hơn.
Sau khi rời xa anh, tôi tự do hơn rất nhiều.
Ngay cả khi không thể nhìn thấy tương lai, ngay cả khi bị tổn thương rất nhiều, cũng có thể cảm thấy không sao cả.
Như vậy khá tốt.
Tôi không cần tường vi, không phải lo lắng về việc những chiếc gai của tường vi có làm xước lòng bàn tay tôi, để lại một vết máu hay không.
Ngay cả khi trời mưa cũng không cần đến ô, cũng không cần lo lắng bùn và nước bẩn có bắn lên ống quần hay không.
Thế giới của anh ấy nở hoa là được rồi.
Nếu giá cái giá phải trả là thế giới của tôi bị lấp đầy bởi tiếp trắng.
.
Chọn ngành truyền thông, không phải chỉ vì kiếm tiền nhanh.
Cuộc chiến dư luận, những bài báo sai lệch nhằm gây sự chú ý, quảng cáo sai sự thật tràn lan để khán giả xem, những tưởng được kiếm lời nhưng kết quả lại bị coi là báo lá cải.
Đằng sau sự hỗn loạn ẩn chứa một mối quan hệ phức tạp về lợi ích.
Dư luận là một con dao, khi con dao cứa vào tim tôi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn là như thế nào.
Tôi không phải là một kẻ hành hạ chính mình, cũng không phải là một người thấp cổ bé họng, tôi phải báo cáo một số chuyện.
Trải qua vô vàn khó khăn trong công ty truyền thông.
Không ngừng nhảy việc, không ngừng học hỏi các ngưỡng cửa.
Đi làm đến tận tờ mờ sáng, tôi chọn ở khu tập thể đông đúc cạnh công ty cho tiện và rẻ, khi tan sở về, lần nào tôi cũng chỉ có một mình.
Hay đi bộ một mình vào ban đêm, vì sợ nên tôi luôn để trong người một cây gậy gỗ để phòng thân.
Thời gian dài làm việc với máy tính, cho dù hoa mắt đến nỗi chảy cả nước mắt, tôi vẫn nhất quyết thay đổi bản thảo trong tay.
Sau khi bị sếp mắng vẫn có thể ngẩng cao đầu cười hết cỡ, cam đoan sẽ không bao giờ tái phạm lần nữa.
Những ngày tháng của tôi cứ thể đã trải qua như vậy.
.
Cũng không phải là chưa từng gặp lại Hứa Gia Nhan.
Sau khi bạn cùng lớp đại học Lucy trở về nước, đã kích động gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng Hứa Gia Nhan đã thực sự trở thành một đại minh tinh, điều này không nằm ngoài dự kiến.
Cô ấy nói với tôi rằng Hứa Gia Nhan gần đây đã có rất nhiều cuộc họp báo để quảng bá cho bộ phim mới.
Tôi trả lời cô ấy rằng tôi xin lỗi, tôi và anh ấy đã chia tay, nhưng sau đó tay tôi vẫn không kiềm chế được mà tìm kiếm tin tức của anh ấy, hóa ra ở thành phố tôi đang ở cũng mở một cuộc họp báo của anh ấy.
May mà hôm đó trời mưa nhẹ, cứ tí ta tí tách, giống như tình ý không thể dứt.
Anh xuống xe, còn trợ lý cầm ô đen cho anh, tôi đang đứng trên ban công toà nhà cao tầng đối diện, mặc cho đám đông đang di chuyển, tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy góc mặt của anh.
Đây là khoảng cách của chúng tôi gần nhất trong nhiều năm nay.
Xung quanh toàn là sương mù và sương mù, còn tôi đang đợi anh ấy đi ra.
Rồi từ từ nhìn anh ấy đi xa, cho dù chúng tôi đang ở rất gần nhau.
.
Hứa Gia Nhan đã giành được vương miện nam diễn viên xuất sắc nhất và trở thành một ngôi sao lớn được nhiều người săn đón.
Còn bây giờ, tôi đã từ chức và đầu tư vào một công ty truyền thông mới cùng với Lucy. Tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm và giờ đã nổi tiếng trong ngành.
Bố mẹ tôi cũng đã trở lại, nợ nần của gia đình tôi đã trả hết.
Gặp lại Hứa Gia Nhan, là trong một buổi dạ tiệc, tôi và Lucy đều được mời.
Anh ấy đang mặc bộ âu phục, trông đã trở nên trưởng thành hơn, một nhóm người vây quanh anh ấy, điều này làm cho anh ấy trông vô cùng khoan thai.
Còn tôi, ngoại trừ những lời chào hỏi cần thiết, đều thu mình trong khu vực an toàn của riêng mình trong suốt bữa tiệc, nhưng cuối cùng lại vô tình bắt gặp Hứa Gia Nhan trong nhà vệ sinh.
Anh ấy đứng trước mặt tôi, chặn con đường mà tôi muốn rời đi, tôi ngước lên nhìn anh.
“Có băng keo cá nhân không?” Anh ấy phớt lờ sự nghi ngờ của tôi, giọng điệu thản nhiên như thể anh ấy hỏi “Hôm nay em đã ăn gì chưa?”.
Như để tôi tin lời nói của mình, anh ấy đưa tay ra để tôi có thể nhìn thấy những vết xước trên cánh tay của anh ấy.
Tôi bất giác tìm kiếm trong túi.
Tôi có thói quen để sẵn băng keo cá nhân trong túi, trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên đưa cho anh ấy hay không, thì anh ấy đã nhanh hơn tôi một bước, kéo tôi vào lòng.
Sau đó, tôi đưa tay ra và nắm lấy bàn tay đang cầm băng keo cá nhân trong túi của tôi.
“Tôi rất nhớ em.” anh nói.
.
Là vào đêm, tôi đang nằm trên chiếc giường trong căn biệt thự nhỏ của mình, suy nghĩ lung tung đến mức không thể ngủ được, đầu óc tôi chỉ toàn là Hứa Gia Nhan.
Anh ấy nói rằng anh ấy rất nhớ tôi.
Nhưng tôi không dám nghĩ đến, cũng không dám động lòng.
Sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ đã tiêu hao những năm tháng đầy nhiệt huyết của tôi.
Trong những năm qua, tâm lý của tôi đã thay đổi rất nhiều.
Lucy nói rằng Hứa Gia Nhan sắp tới sẽ đến công ty của chúng tôi để chụp áp poster, khi nói với tôi còn không quên huých nhẹ vào vai tôi một cái.
Ám thị rõ ràng.
Hôm anh đến, tôi đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty, cà phê trên bàn đã nguội lạnh.
Vẫn là không dám đi gặp anh.
Nhìn vào cửa công ty và thấy anh ấy bước ra sau khi chụp poster, cả đám náo loạn, một lúc nào đó người hâm mộ đã tập trung ở cửa và bật loa tỏ tình với anh ấy.
Hình như là fan cuồng.
Anh ấy cũng không lên xe dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mà chạy về hướng của tôi.
Đám đông sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng tập trung về hướng tôi.
Anh ấy vậy mà lại biết rằng tôi ở đây, lại còn biết chính xác tôi đang ở đâu.
Tôi chưa kịp phản ứng thì người đã đứng trước mặt tôi, đeo khẩu trang và hỏi tôi.
"Ba giây, Khương Chỉ Dư, tôi chỉ hỏi em một lần thôi, có dám đưa tôi đi không?"
.
"Ba giây, Hứa Gia Nhan, em chỉ hỏi anh một lần, anh có dám yêu em không?"
Lúc đó, sau khi uống cạn vài chai Giang Tiểu Bạch, liền trực tiếp tỏ tình với anh ấy.
Hứa Gia Nhan không nghĩ ngợi lâu, sau khi chớp mắt vài lần, anh ấy đồng ý, yết hầu động đậy, tôi rõ ràng nghe thấy anh ấy phát ra tiếng
"Ừm".
"Ba giây, Khương Chỉ Dư, tôi chỉ hỏi em một lần thôi, có dám đưa tôi đi không?"
Bây giờ anh ấy đang đứng trước mặt tôi, hỏi tôi có dám đưa anh ấy đi không.
Tôi không trả lời anh ấy ngay lập tức, mà để mắt đến những người hâm mộ đang theo sát anh ấy, tại thời điểm họ sắp đuổi kịp, cuối cùng tôi nắm tay Hứa Gia Nhan và chạy nhanh về phía cửa sau của quán cà phê.
Chạy ra khỏi quán cà phê, chạy vào phố, qua con ngõ nhỏ, tôi nắm tay anh, như trở về quá khứ.
Chúng tôi đã thay đổi, nhưng dường như không thay đổi.
Tiết mục biểu diễn hồi cấp ba quên lời trên sân khấu, rơi lệ sau khi rời sân khấu.
Chính Hứa Gia Nhan đã nắm tay tôi, trèo qua bức tường của trường, chạy trốn khỏi thế giới này.
Dừng lại ở một ngã tư vô định, tôi đang thở hổn hển, anh ôm tôi vào lòng và lén hôn lên trán tôi.
Những ký ức như đang tung bay trong làn gió, cảnh tưởng trước mắt chúng tôi như đang trở về một lần nữa.
.
"Tôi tự hỏi liệu bao năm qua cô gái của tôi có còn lén tự lau mắt trong đêm hay không."
"Có khi nào sẽ không có ai an ủi cô ấy và không có ai lau nước mắt cho cô ấy."
"Liệu cô ấy có còn vì cuộc sống mà ăn món mì gói ít yêu thích nhất của mình không?"
"Liệu tôi có thể chống lại việc lén lút đọc tin tức chửi rủa cô ấy trên mạng không?"
"Sau nhiều năm như vậy, cô ấy đã giải quyết được nút thắt trong lòng mình chưa? Liệu cô ấy có thể chấp nhận tôi một lần nữa hay không?"
"Cô ấy đẩy tôi ra và chịu đựng mọi thứ một mình. Tôi chỉ có thể im lặng bảo vệ cô ấy ở nơi cô ấy không thể nhìn thấy, chỉ dám bước vào thế giới của cô ấy một lần nữa sau khi tôi đã chuẩn bị hết lần này đến lần khác."
Tôi bị Hứa Gia Nhan ôm chặt trong vòng tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ấy không hề nhúc nhích, những lời anh ấy nói với tôi rơi vào tai tôi từng chữ từng chữ.
"Này, Khương Chỉ Dư, thật may mắn, lần này em đã chọn đưa tôi đi."
"Ba giây, Khương Chỉ Dư, tôi hỏi em, em có dám yêu tôi một lần nữa không?"
- Còn nữa -