Quý Chính Tác đúng là tng trùng thượng não, trong đầu chỉ có đi nhà nghỉ mướn phòng, nhất là gần sát đến Quốc Khánh, bốn ngày nghỉ, kế hoạch của hắn cơ bản đều ở trên giường, "Vậy, hai hôm trước bọn mình đi mướn phòng, hai hôm sau anh qua nhà em, ở trong phòng em được không? Hay đến phòng anh cũng được, em muốn đi đâu đều ok, được không?"
Phương Yểu An liếc xéo hắn, trong lòng nói, tại sao cậu muốn thế nào là được thế đấy chắc!? Nhưng nhìn hai mắt Quý Chính Tác phát sáng, dáng vẻ không kịp chờ đợi, kìm nén lời từ chối nửa ngày, quay đầu chỗ khác nói không rõ ràng, "Đến lúc ấy rồi tính."
Ngày đầu tiên thực sự đi mướn phòng, vẫn là nhà nghỉ nhỏ xíu kia, chỉ đổi một gian phòng tốt hơn một chút.
Mới vừa vào cửa, cậu đã bị ép lên cửa, trước bị liếm bắn một lần, lại bị Quý Chính Tác hăng hái kéo lên tường làm. Trong đầu loạn muốn nổ tung, quá kịch liệt cũng quá mạnh, khoái cảm khí thế hung hãn, nhưng núi lửa đột nhiên bộc phát, phút chốc hủy diệt cậu.
Cậu ngã xuống giường, dang rộng hai chân, bị đỉnh đến muốn tan thành mảnh nhỏ, hai chân trắng mềm theo động tác đỉnh vào không ngừng run run, giữa đùi vết xanh vết đỏ rậm rạp, bị người bóp cổ, khóc không ra tiếng, mắt như sắp nứt.
Cậu cao triều nhiều lần, nước mắt, nước bọt, mồ hôi cùng nhau chảy xuống, hơi nước trong thân thể như bị ép khô, ván giường bị đụng đến xèo xèo rung động. Ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, toàn thân cậu mềm nhũn, yết hầu khô héo, móng tay nghiêm khắc cào phía sau lưng gầy gò của Quý Chính Tác, khóc như muốn chết rồi.
Lúc dừng lại là bốn giờ chiều, hai người đều ướt mồ hôi, chảy đầy nước mà ôm nhau, mút hôn lẫn nhau. Cậu ôm cổ Quý Chính Tác, một bên hôn hắn, một bên nhỏ giọng khóc hừ, chóp mũi đỏ lên.
Hai cánh thịt đều bị làm hỏng, mềm lõm rơi ra ngoài, ma sát quá độ khiến chúng nó vừa tê dại vừa nóng, miệng huyệt bị vạch ra tạm thời không khép được, chảy ra chút dương tinh trắng đục, theo khe mông, chảy xuống giường. Cậu mở rộng hai đùi, co quắp trên giường, như bị quăng đến Sao Hỏa, cậu sảng khoái mà sợ run, như rơi xuống một bãi bùn nhão.
Tính khí cứng rắn một lần nữa đâm trên đùi cậu, chậm rãi cắm đầy tinh thủy vào trong nhục huyệt. Cậu theo dị vật thẳng tiến, trên thân thể cong lên, như một cây cầu, ngón tay gắt gao bóp cánh tay Quý Chính Tác, kêu khóc cuồng loạn, "Đừng, đừng làm nữa, muốn hỏng."
Quý Chính Tác liều mạng chuyển động, âm đo bị cường độ cao đị vào, bộ phận sinh dục ê ẩm sưng, cực nóng, sung huyết đến sắp nổ tung, cậu khó có thể chống lại cảm giác thô bạo mà dằn vặt này, vừa khóc vừa cười, toàn thân đỏ bừng, bụng dưới phồng lên tinh dịch khiến cậu có một hư ảo được ăn no bụng.
Nước mắt như chảy khô, từ đầu giường bị đị đến cuối giường, trong đầu như có người thả pháo hoa, trong cổ họng đè ép một vạn câu từ, lại bị chọc đến một chữ cũng không nói ra thành lời.
Quý Chính Tác nổi điên, cậu muốn chết.
Khi về đến nhà, mẹ cầu ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, một bên trả lời lại tin nhắn chúc phúc, ngước mắt lên liếc cậu một cái, "Sao không nghe điện thoại, đi đâu chơi?"
Cậu run chân, như hai trái dưa leo mệt nhừ, chột dạ né tránh ánh mắt của bà, "À, điện thoại hết pin."
"Cháu trai nhà cậu con ngày mai kết hôn, có muốn cùng ba mẹ về xem một chuyến không? Ở một ngày rồi về." Mẹ cậu chuyển kênh khác, "Chỉ có mấy tháng nữa là con thi, con muốn ở nhà ôn tập cũng được." Lại dừng lại một chút, "Nhưng mà, nói con còn biết học hành mẹ còn không tin nổi."
"Con đi!"
Cậu trả lời không chút do dự, không thể chờ đợi ở nhà được, ngày ngày cùng Quý Chính Tác làm mấy chuyện như vậy, may cậu còn chưa phế đi.
Cả nhà đều đi, đi mất hơn ba tiếng xe, thành phố X là nông thôn, sau khi đến nơi đã mở tiệc, không có gì thì bốn người một bàn rồi, cậu cùng ông ngoại còn một đám trẻ con ngồi chung một chỗ.
Trẻ con rất thích ăn cỗ, lại không gắp được, rơi xuống một bàn đầy đồ ăn, ông ngoại cậu đã lớn tuổi, tuy vẫn khỏe mạnh, nhưng dù sao ông vẫn là người bề trên, gắp đồ ăn cho ông ngoại trước.
Lúc ba cậu vào bàn, từ họ hàng đến người ngồi cùng bàn đều khen cậu chịu khó lại hiếu thảo, ông ngoại nghe tiếng, cười đến híp mắt hãnh diện, "Tiểu An nhà chúng ta điều kiện tốt, sau này tìm một đối tượng tốt, lần sau ông ngoại sẽ được ăn tiệc cưới của Tiểu An nha ~~"
Cậu đột nhiên cứng đờ, bị đâm trúng chỗ đau, tầm mắt tẻ ngắt rũ xuống, không đáp lại, che giấu chơi ngón tay.
Chuyện cơ thể cậu, ba mẹ không nói cho ai biết, bao gồm những người nhà khác, cũng bao gồm cả Phương Yến Yến sau này được sinh ra, rút lại thành phạm vi nhỏ nhất, hai người họ lần đầu tiên làm cha mẹ, cũng đã quyết định phải bảo hộ thật tốt quả táo mẻ bị Thượng Đế cắn phía trên một miếng này.
Phương Chí Thanh cười cười, "Vẫn còn sớm đâu ba." Tay hắn xoa xoa sau gáy Phương Yểu An, đối diện tầm mắt của cậu, sóng mắt dịu dàng, "Tiểu An chọn được người mình thích là tốt rồi."
Lúc Quý Chính Tác gọi điện tới, cậu đang ăn cá phấn, sợ cậu ăn không quen cỗ ở quê, ông ngoại đặc biệt vào bếp làm cho cậu, nước canh màu trắng ấm áp thơm ngon, bột cá thơm mát ăn rất sướng miệng, nóng hôi hổi, nếm thử một cái đã thấy toàn thân thỏa mãn vô cùng.
Cậu vừa ăn vừa sụt sịt mà nghĩ, mẹ cậu đúng là một người phụ nữ tốt số, ông ngoại đã là một tay nấu thức ăn ngon, gả cho ba cậu vừa vặn lại đúng chuẩn gia vụ toàn năng, sinh con trai cũng để hầu hạ bà, sống sướng y một bà hoàng hậu.
"Tiểu An, em đi đâu rồi?"
Cậu hút một cái phần, mập mờ không rõ nói, "Ừm, ở nhà ông ngoại tôi."
Quý Chính Tác mất hứng ồn ào, "Không phải em đồng ý anh nói muốn..."
"Chờ đã!" Cậu gấp gáp vội vàng cắt đứt lời Quý Chính Tác, "Tôi cũng không đồng ý với cậu, tôi bảo để xem thế nào đã." Nói xong lại yên tâm thoải mái ăn tiếp.
Quý Chính Tác tâm tình tiêu cực, trong giọng nói nồng nặc bất mãn, "Anh đều cứng rắn cả đêm, sao em không nói một lời mà đi?"
"Đồ da mặt dày! Cậu!" Cậu tức giận quát lên, sợ quấy rầy đến Phương Yến Yến xem phim bên ngoài, lại đè giọng xuống, hung tợn, "Kể cả hôm nay tôi ở nhà cũng sẽ không có khả năng làm loạn cùng cậu!"
Phía dưới bị cắm phá hỏng, vừa xót vừa sưng, bên trong nóng kinh người, luôn có cảm giác còn ngậm một cây gậy thô to, nóng như lửa cháy, ăn phấn cũng không dám thả ớt.
"Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, làm nhiều mấy trò người lớn đồi bại kia, khụ khụ, sẽ không cao được nữa, ảnh hưởng đến dậy thì."
"Nhưng anh cũng cao cm rồi nha." Quý Chính Tác ở bên kia phản bác cậu.
cm? Từ lúc nào đã được cm rồi? Cậu quá bất ngờ, sao không nghĩ đến Quý Chính Tác lớn nhanh như vậy được?
Kinh ngạc phút chốc, lại cố làm ra vẻ ông cụ non cưỡng chế, "À ha, cm rất cao đúng không? Còn chưa đến cm, tôi chướng mắt xem thường kiểu thân cao này, nếu như cậu không cao nữa, tôi sẽ đi tìm ngay..."
"Ôi trời ôi trời!" Quý Chính Tác luống cuống cắt đứt lời cậu, rất sợ cậu không nghe được kêu lên, "Anh có thể cao hơn! Anh có thể cao hơn!" Lời thề son sắt, như sau này sẽ cao hơn là tự hắn nói ra, "Tiểu An, anh sẽ cao hơn mà."
Cậu nhíu mi, hài lòng nhếch mép, lại bắt đầu húp bột cá, "Tốt lắm, nên về sau cậu phải kiềm chế đi, cho thân thể thoải mái tinh thần còn có chút thời giờ để cao lớn, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc kia."
Quý Chính Tác không trả lời cậu, không biết từ đâu kéo ra một câu, "Tiểu An, em đang ở đó ăn gì đấy?"
"Bột cá."
" Ăn ngon không?"
" Ăn ngon." Cậu không để ý ngậm đũa lên miệng, nghĩ một lúc, coi như Quý Chính Tác ở trước mặt, còn đảo mắt bay loạn hai bên, "Ừm...Chờ mai này anh học được, sẽ làm cho em ăn."
"Ok."
Cậu nghe trong giọng Quý Chính Tác có ý cười mạnh mẽ, trong lòng xốp xốp ngọt ngào, cũng không nhịn được len lén cong khóe miệng lên.
Chọn đúng người mình thích, cậu nghĩ.