Ngô Uấn cả ngày suy nghĩ gọi cậu ra ngoài chơi, từ hôm khai giảng đến cuối kỳ, lúc trước bụng còn chưa lộ rõ, Phương Yểu An ra ngoài gặp cậu ta mấy lần, sau khi lộ bụng bầu mỗi ngày chỉ có thể tìm lý do kiếm cớ che mắt cậu.
Giọng Ngô Uấn trong điện thoại tức giận căm phận, "Không đúng? Trước kia cách xa thế không rảnh đi chơi còn có lý do, bây giờ mày bảo tao là không rảnh?" Y nghĩ nghĩ, "Không phải mày cả ngày cùng Quý Chính Tác, kia... cái kia..., khụ khụ, tập luyện chạy bộ đến tê liệt rồi chứ?"
Phương Yểu An bị y nói thẹn quá thành giận, đỏ mặt tim đập, chột dạ mắng, "Lão tử thi cuối kỳ! Cút đi!"
Chuyên ngành của cậu thi cuối kỳ rất khổ, mà bây giờ cậu ít đi học, còn nghiêm trọng hơn là ngủ, cơ bản chỉ có thể dựa vào Quý Chính Tác. Buổi tối Quý Chính Tác sẽ viết luận văn cho cậu, để cậu ngủ trước, cậu không muốn, ngồi trong lòng Quý Chính Tác, nhìn hắn đánh chữ, thỉnh thoảng nhắc nhở, "Đừng viết tốt quá, sẽ bị phát hiện."
Quý Chính Tác "Ừ" một tiếng, tìm một cái chăn đắp lại cho cậu, thấp giọng dặn dò cậu, "Ngủ trước đi."
Cậu buồn ngủ mơ màng lắc đầu một cái, "Ở đây cùng anh." Còn nói, "Muốn anh ôm em."
Quý Chính Tác hé miệng cười, cúi đầu hôn cậu một hớp, lại ôm chặt hơn, "Nhắm mắt lại, mặt chuyển vào trong ngực anh, có phóng xạ đấy."
Cậu vùi mặt vào trong ngực Quý Chính Tác cọ cọ một cái, như trả thù cắn áo Quý Chính Tác, nhắm mắt lại đáp một tiếng.
Quý Chính Tác nhìn cậu ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, ngay cả đỉnh đầu cũng thấy đáng yêu, vẫn luôn không dừng được hôn cậu, kết quả mới chỉ viết đến một nửa, lúc cúi đầu nhìn, cậu đã ngủ rồi.
Quý Chính Tác buồn cười ngậm thịt trên mặt cậu cọ cọ mài mài, vừa muốn ôm cậu lên giường, không đành lòng để cậu phí công buồn chán ở đây nữa.
" Không muốn." Cậu cũng không biết thế nào, kiểu cách yếu ớt quá đáng, vô cùng mong đợi Quý Chính Tác ấm áp ôm trong ngực cùng hương vị bình yên, siết chặt quần áo Quý Chính Tác không buông, "Anh ôm em."
Lần này Quý Chính Tác tăng tốc độ viết chữ thật nhanh, viết những gì chính mình cũng không biết, lúc đứng dậy chân đã bị Phương Yểu An ngồi đến tê mỏi.
Thời điểm Phương Yểu An được hắn thả trên giường lại tỉnh, chui thẳng vào trong ngực hắn, hai người trao đổi một nụ hôn ướt át lâu dài, "Tiểu An, mai anh giảng vài bài cho em được không? Chỉ nói một lúc thôi, nếu mệt bảo anh."
"Được."
"Muốn đi vệ sinh không?" Từ khi mang thai rất hay mắc tiểu, cậu luôn không ngừng chạy qua chạy lại nhà vệ sinh.
Quý Chính Tác đưa tay vào trong quần cậu, xoa xoa chuông miệng của cậu, Phương Yểu An mất tự nhiên rụt một cái, bị làm phiền mơ mơ màng màng không kiên nhẫn nhíu mày lại, lẩm bẩm, "Muốn."
Quý Chính Tác ôm cậu, đưa cậu đi nhà cậu, sau này bụng cậu lớn hơn, Quý Chính Tác sợ cậu bất tiện, sẽ dẫn cậu đi nhà vệ sinh, từ phía sau đỡ côn tht cậu giúp cậu xếp hàng đi tiểu.
Cậu đi xong sẽ đừng chờ bên cạnh, dương vt Quý Chính Tác lúc lấy xa đi tiểu sẽ phồng nhẹ lên, vừa to vừa dài, gân thịt cuộn nhảy xung quanh, quy đầu cứng rắn, như ống súng lửa kinh người.
côn tht Phương Yểu An trừ tinh hoàn hơi nhỏ, lúc hoàn toàn cương lên thật ra cùng con trai bình thường không khác nhau mấy, nhưng cây gậy này của Quý Chính Tác phải nói là của trời cho, uy phong lẫm liệt hung ác, trước mặt căn bản không đủ nhìn. Quá lâu không chân ướt chân ráo làm qua, thân dưới cậu rục rịch lại nóng, dm thủy ào ào lưu động, đính dầy hai chân.
Quý Chính Tác mặc quần xong, thấy cậu nhìn dưới háng mình không chớp mắt, "Sao thế Tiểu An?" Hắn tiến lên phía trước, cách quần sờ tiểu thịt hộ của Phương Yểu An một cái, "Muốn?"
Phương Yểu An bị hắn sờ toàn thân như nhũn ra, không ngừng nuốt nước miếng, Quý Chính Tác nửa ôm cậu, chạm môi cậu một cái, "Mài mài một cái thôi được không? Không cằm vào."
Phương Yểu An đưa tay đi xoa xoa dưới háng hắn, vật dưới tay nhanh chóng cứng rắn dày cộp, gò lên thành một túp lều lớn, Quý Chính Tác bị sờ như chạm lửa, vặn lông mày, khó nhịn hít một hơi lạnh.
Phương Yểu An vén mi mát nhìn hắn, thả toàn bộ cây gây kia ra, linh hoạt luật động, "Không muốn cắm vào sao?"
Toàn thân Quý Chính Tác căng thẳng, giữ chặt chân, "Tiểu An, em đừng..."
Phương Yểu An ngồi xổm xuống, một tay ôm bụng nhô lên, một tay cầm côn tht cứng rắn hướng vào trong miệng ngậm, cây gậy kia vừa dài vừa nóng, như một ngó sen to, chống đầy miệng cậu, khóe miệng khóe miệng cũng kéo ra. Cậu dùng sức chuyển động đầu lưỡi, liếm thịt gân trên tính khí thô to, hút quy đầu mút vào bên trong, gò má cũng hóp vào, chậc chậc có tiếng.
Quý Chính Tác đè sau gáy cậu lại, nhắm hai mắt rít một hơi, miệng Phương Yểu An vừa non vừa chặt, đầu lưỡi trơn nhẵn, hút hắn gân yếu cốt mềm, thở hổn hển thô nóng, "Tiểu An...A..." Bất ngờ không kịp đề phòng bị nuốt xuống, hắn hung hăng giật mình một cái, dục vọng tích tụ bắn ra ngoài.
Phương Yểu An nhả tính khí màu tím đỏ đáng sợ của hắn ra, phần cán rắn chắc dính đầy nước miếng cậu, nhìn vô cùng dữ tợn cường tráng, tinh hoàn nặng trĩu ẩn giấu trong đám lông dày dậm, bị nước miếng của cậu liếm một hai cái, tinh khí nổ tung.
Phương Yểu An ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai gò má nhộm hồng, lưỡi non mềm trơn nhẵn dán trên bụng dưới đầy lông của hắn, hai mắt ngấn lệ ràn rụa, "Ăn em đi."
Quý Chính Tác rõ ràng nghe được dây thần kinh trong đầu mình kéo căng BÙNG một tiếng, cổ họng khô như sắp thiêu cháy, kéo dài Phương Yểu An lên, phun ra hơi thở nóng như lửa. Hắn hận đến cắn răng nghiến lợi, con ngươi híp lại, cơ bắp kéo căng, "Đã bảo em đừng câu dẫn anh, tao hàng!"
Quý Chính Tác vốn dĩ là muốn lắm rồi, tinh lực thịnh vượng, lại đau lòng Phương Yểu An mang thai khó chịu, còn lo lắng bụng của cậu, nhẫn nhiều bao nhiêu, khổ cực cũng không nói, còn phải bị cậu thường xuyên khiêu khích, thật là muốn dồ điên mất.
Tính khí cường tráng cậy mạng cắm vào giữa hai chân cậu, cách quần ngủ mài mài âm hộ đầy nước chảy ra của cậu, cậu hừm hừm hai tiếng, gục trên bả vai Quý Chính Tác, hơi nhón chân lên, đưa đầu lưỡi bị hút tê dại đưa vào trong miệng Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác liếm mấy hớp nước miếng rơi trên cằm cậu, cởi quần cậu, ngồi xổm xuống, lại ngước mắt lên nhìn cậu, "Vịn tường đứng vững."
Phương Yểu An run run rẩy rẩy vịn tường, Quý Chính Tác nâng một chân cậu lên, nhìn huyệt non ứ máu sưng lên dưới hạ thân cậu, phồng to đỏ lên như chiếc bánh bao nhỏ, không ngừng chảy nước, lại dính dính, chảy đầy mông, như chỉ cần chạm một cái sẽ phun ra, dâm không còn hình dáng gì nữa rồi.
Hắn không nhịn được đâm đâm, Phương Yểu An như chạm điện vậy, run rẩy thét chói tai. Quý Chính Tác cười cười, gõ khe thịt nhỏ ra nhìn vào trong, hỏi cậu, "Trước liếm liếm cho em hay là trực tiếp thao?"
Đầu óc Phương Yển An như nước nóng sôi trào, không có cách nào động não, cậu còn chưa kịp mở miệng, thịt huyệt đã bị Quý Chính Tác ngậm một hớp, bất ngờ không kịp đề phòng ngậm toàn bộ vào trong miệng, nhấm nhám vừa ác vừa nặng, làm thịt dâm phía dưới cậu mút đến tê dần. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong động nhỏ tùy ý quấy nhiễu đảo lượn, ngậm âm môi nhỏ xinh hung hăng mút một cái, khoái cảm như tia chớp lóe mạnh, nhảy qua sống lưng chạy thẳng đến sau gáy cậu, cậu trợn to hai mắt, hàm răng run sợ, nhưng hai phút sau lập tức hoàn toàn giao nộp trong miệng Quý Chính Tác.
Hạ thể co quắp không dứt, mắt cậu trống rỗng, một lúc sau ngâm mình trong cao triều ngập đầu mới phục hồi tinh thần lại. Quý Chính Tác còn chưa thỏa mãn liếm trên âm hộ sưng nóng của cậu mấp hớp, đứng dậy, vừa sờ giữa hai chân cậu, vừa cùng cậu trao đổi nước miếng.
Chóp mũi Phương Yểu An đỏ lên, mùi vị tanh nồng của hạ thể cậu chặn kín đầy miệng hắn, Quý Chính Tác lại hỏi, "Ở đây hay về phòng?"
Ý thức cậu mê man, đánh mất hết tất cả cảm giác, cặp mắt mê ly lắc đầu một cái. Quý Chính Tác nắm dưới háng cáu điên lột động, đặt trên âm đế bị hắn hút sưng to lên đỉnh đỉnh, Phương Yểu An há miệng thoải mái không ngừng run run, hai chân mềm muốn ngồi thẳng xuống.
Bụng cậu quá lớn, mặt đối mặt không dễ dàng đi vào, Quý Chính Tác lật người cậu qua, tay đặt trên mông cậu vỗ liên tục vài cái, quy đầu to trượt xuống khe mông, chợt đẩy ra hai múi âm thần, đỉnh vào trong huyệt dâm ướt mềm của cậu. Quý Chính Tác bọc vành tai cậu hút liếm, khàn giọng, "Đị em đi vào phòng được không, hả?"
Quý Chính Tác ôm bụng cậu, dưới háng điên cuồng đỉnh lộng, mông to phì nộn bị đụng dâng lên từng đợt sóng thịt phóng đãng/ Phương Yểu An thỏa mãn thở ra một hơi dài, trong huyệt những thứ mệt nhọc ngứa ngáy trướng phồng lên được cây gậy xấu xí dữ tợn thỏa mãn, tính khí to dài mạnh mẽ có lực, tiến quân thần tốc đánh thẳng vào, đỉnh đến điểm G của cậu, cắm cậu đến mức khóc hức hức nghẹn ngào.
Bụng cậu quá lớn, Quý Chính Tác không dám ôm cậu vừa đi vừa thao, chỉ có thể nâng dưới nách cậu, một bên hung hăng tích góp sức lực đỉnh mạnh cậu, một bên đi ra ngoài cửa.
Lúc đi ngang qua bồn rửa mặt, Phương Yểu An nhìn thấy mình trong gương, bụng bầu mặt đỏ ửng, bị nam nhân cường tráng sau lưng thao đến nước miếng chảy ròng, toàn thân run rẩy, trông vô cùng xấu xí, như trò hề, "Ừm, thật lớn, a, a, chậm chút, ngứa quá..."
Cậu không biết mình về phòng bằng cách nào, nửa đường có bắn một lần, Quý Chính Tác không phòng bị, bị âm đo kịch liệt hút lại ép một lần tinh. Vỗ mạnh bốp bốp mấy cái trên mông cậu, mắng một câu thô tục, nói cậu dâm.
Toàn thân cậu nóng ran, mềm thành một bãi nước, chỉ biết há miệng run rẩy khóc kêu tên Quý Chính Tác, thật vất vả trở lại trên giường. Từ đầu giường bị làm đến cuối giường, rồi đến bệ cửa sổ, âm hộ nhỏ đều muốn đụng lõm vào, vừa tao vừa đỏ.
Cậu khóc đầy mặt nước mắt, tay chân đạp nước giãy giụa muốn chạy trốn, "Không được, không, quá sâu, đừng cắm, ô..." Nước miếng bị sặc tràn ra ngoài, cậu ôm bụng ho khan muốn tê tâm liệt phế, hai mảnh thịt mềm bị va chạm quá đỏ, cay rát như bị rắc hạt tiêu, chảy càng nhiều nước càng đau, "A, cứu mang, em không cần, Quý, Quý Chính Tác, không cần, em đau."
Động tác Quý Chính Tác dần dần chậm lại, môi vuốt ve hôn nước mắt lăn xuống trên mặt cậu, nhàn nhạt đâm chọc vào, khàn giọng, "Đã bảo em câu dẫn anh, bảo em phát dâm, còn dám như thế nữa không?"
Cậu khóc mặt đỏ rực, khóc lóc, ủy khuất lắc đầu, "Không dám, khụ khụ, em không dám, không dám đòi nữa,..."
Cậu bị dâm dịch đậm đặc rót đầy, như hút no một khốc bọt biển, tê liệt ngã xuống giường, trên bụng gồ lên, hai chân thẳng trắng nõn dạng rộng ra, hoa huyt lộ ra giữa hai chân bị dày xéo không chịu nổi như bùn lầy. Cậu còn đang rên rỉ, bị tinh dịch nóng hổi co giật khóc nghẹn, bất lực vừa đáng thương khom người thành một góc tròn vo, "Em đau, Quý Chính Tác, anh đâm em đau quá, ô..."
Cậu rất ít khi làm nũng như vậy, ngày thường tuyệt đối không có, kết quả là mang thai, cho đến bây giờ có bao nhiêu sầu lo buồn rẻ cũng không lộ ra, trong lòng Quý Chính Tác cũng mềm nhũn, trong mắt tất cả đều là áy náy.
Hắn nhấc chân Phương Yểu An vẫn còn đang run lên, liếm liếm huyệt nhỏ dâm đỏ căng khít vừa bị làm xong, lưng Phương Yểu An đặt dưới giường, khó chịu trốn tránh. Quý Chính Tác hôn nóng như lửa rơi trên côn tht cậu, bụng dưới, rồi đến bụng ngày càng lộ ra rõ ràng, ngực, xương quai xanh, yết hầu, cằm, cuối cùng đến miệng cậu, nhỏ giọng nhận lỗi, "Thật xin lỗi Tiểu An, sẽ không như vậy nữa, lần sau nhẹ nhàng hơn được không?"
Phương Yểu An tránh nụ hôn của hắn, thân thể lưu lại khoái cảm đánh lên làm cậu khóc càng hăng, Quý Chính Tác liếm mút mí mắt cậu, "Đau bụng không? Hôn hôn một cái nha?"
Phương Yểu An hít mũi, ôm lấy Quý Chính Tác, rúc vào trong ngực hắn, giọng nhỏ yếu, "Anh ôm em cơ."
Quý Chính Tác ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu hôn đỉnh đầu cậu, "Tiểu An, thật xin lỗi, lần sau còn thế này thì em đánh anh luôn, được không?" Người trong ngực nửa ngày không có phản ứng, hắn cúi đầu nhìn một cái, Phương Yểu An đã ngủ, ngoan ngoãn rũ mắt xuống, không phản ứng nữa.
Ngoài cửa sổ bảy ngôi sao đã lên rồi, ngân hà trong gió êm sóng lặng, Phương Yểu An nằm trong ngực hắn, mặt dán lên ngực hắn, ôm bụng ngủ rất say.
Lời tác giả: Chương sau sẽ sinh em bé, trân trọng Quý Chính Tác chững chạc trưởng thành đi, chương sau sẽ lập tức biến về nguyên hình. Chương này viết quá gấp, về sẽ sửa lại chút.
Lời của editor: Thực sự mình vẫn cảm thấy mình làm bộ này, giọng văn tự nhiên hơn bộ Hạ Tùng nhiều ấy T^T