Quý Vấn Tuyền chỉ một mình đứng ở đó, bên cạnh không có ai khác, bà vẫn đẹp, đoan trang trầm ổn, do nghĩ nhiều, trên mặt đã có chút nếp nhăn của năm tháng, lại càng thêm già giặn giỏi giang cường thế, giới chính trị chìm nổi khiến bà có một đôi mắt nhìn rõ sự đời, dường như chỉ cần nhìn qua mấy lần là có thể nhìn thấu hoàn toàn Phương Yển An trước mặt.
Phương Yểu An có một cảm giác sợ hãi vô cớ với bà, cậu sợ Quý Vấn Tuyền, sợ ánh mắt bà nhẹ nhàng xoẹt qua, vô tình khí thế bức người, sợ bà trách cậu làm hư Quý Chính Tác, nhưng vừa đối mặt, cậu cũng đã bắt đầu lùi bước.
Cậu có thể kết luận Quý Vấn Tuyền đã biết quan hệ của cậu cùng Quý Chính Tác, không biết là trước khi đến đây đã biết, hay vừa nhìn thấy mở cửa mới phát hiện, mà cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì, bị đánh úp trở tay không kịp.
Quý Vấn Tuyền nhìn cậu, vẻ mặt hờ hững, tận lực duy trì bộ dáng khéo léo ưu nhã, "Chào cậu, tôi có thể vào không?"
Cậu ngẩn người ra, vội vàng né người qua, "Mời ngài vào." Nói xong cậu liền hối hận, đây vốn là nhà của Quý gia, nên cậu còn ở nơi này như tên lắm mồm nhiều lời làm gì với người chủ nhân thực sự của nó.
Quý Vấn Tuyền vào xem một vòng, bà kéo căng cơ thể, cố gắng điều hòa hô hấp. Bà không ngồi, chỉ đứng, cũng không nói câu nào.
Phương Yểu An im lặng không lên tiếng đi theo sau lưng bà, có thể cảm giác được uy nghiêm mãnh liệt trên người bà tỏa ra, lòng bàn tay khẩn trương đến tất cả đều đổ mồ hôi, siết chặt, vô cùng không được tự nhiên, không khí khó chịu nóng lên, nước chảy xiết âm thầm dâng, có cảm giác mưa gió vội vã sắp muốn đổ ụp xuống.
Cậu nhìn lưng Quý Vấn Tuyền, trực quan cảm nhận được, mình sống tạm bợ yên bình mấy ngày này, suy nghĩ có thể trốn tránh được một thời gian chỉ là khoảng khắc ngây thơ ảo tưởng sắp sụp đổ. Cậu không dám tưởng tượng nếu như Quý Chính Tác ôm đứa bé đi ra, tất cả mọi chuyện nên giải thích như thế nào, cậu chẳng biết xấu hổ đi câu dẫn con trai người ta, giữa lúc Quý Chính Tác còn đang vị thành niên, dùng thân thể quái dị cùng hắn sinh một đứa bé.
Cậu tinh thần căng thẳng, nhìn cánh cửa không chớp mắt.
Quý Chính Tác thả tay không đi ra, đứa bé vùng vẫy trong nước, đá toàn thân hắn đều là nước, "Tiểu An, phấn thoa người ở đâu? Sao không tìm thấy được?"
Lúc ngẩng đầu vừa vặn đụng phải mặt ngưng trọng của Quý Vấn Tuyền, hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi, hắn nhìn Quý Vấn Tuyền, lại đi nhìn Phương Yểu An phía sau bà, thu lại liễm thần, "Mẹ, sao mẹ đến đây?"
Quý Vấn Tuyền tỉnh bơ nhìn hắn, "Con nói xem?" Bà dừng một chút, đề tài bỗng nhiên được chuyển, trở nên bén nhọn, "Con làm được chuyện hay ho gì rồi?" Bà đang hỏi Quý Chính Tác, nhưng nhìn là Phương Yểu An.
Trong phòng bỗng nhiên lạnh xuống, không khí như đông lại, Phương Yểu An dưới sức ép vô hình của bà mà cúi đầu xuống, thở cũng không dám dùng sức, sắp nghẹt thở.
Cậu cảm thấy mình là một con đà điểu vô dụng vừa sợ hãi vừa nhát gan, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám nói, lừa mình dối người vùi đầu trong đống cát, mơ mộng hão huyền rằng cả thế giới sẽ không thấy được cậu.
Cậu không dám ngẩng đầu, cứ nhìn sàn nhà, bả vai đổ sụp xuống, tiếp tục sự vô dụng của mình. Chân Quý Chính Tác từ từ đi vào trong tầm mắt cậu, từ phòng tắm đi ra, trên giày đều là nước, lưu lại trên sàn nhà một đường dấu chân, ngăn trước mặt cậu, "Mẹ, con cùng mẹ nói rõ ràng."
" Nói gì? Nói cậu làm sao từng bước một trở thành Dương Kiệm?" Bà đang cố sức nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kềm chế được cuồng loạn trong giọng nói.
() Dương Kiệm là bố của Quý Chính Tác nhé, vì ở với mẹ nên thằng bé theo họ mẹ.
Quý Chính Tác không biết trả lời vấn đề của bà như thế nào, quay đầu nhìn Phương Yểu An, "Tiểu An, em vào trước đi."
Cậu được Quý Chính Tác ôm bả vai dẫn đi hai bước, nghe Quý Chính Tác dùng giọng thì thầm bên tai cậu nói, "Đừng sợ."
Bây giờ mọi chuyện đã đi đến mức này sao có thể không sợ được? Cậu nhìn hồ mắt u ám của Quý Chính Tác, lấy lại bình tĩnh, quay đầu trở về phòng.
Quý Điều Điều được Quý Chính Tác đặt lên giường, không tìm được phấn thoa người, nên còn chưa mặc quần áo, hai chân ngẫn nhiên đạp lung tùng, cười ha hả đang chơi tay mình. Cậu ôm con, cẩn thận áng chừng mới phát hiện thằng bé nặng lên không ít, bụ bẫm nhiều thịt, đang lớn lên từng ngày.
Trong phòng khách không có bất kỳ tiếng động nào, yên lặng, như một hồ nước đọng, cậu ôm đứa trẻ ngồi bên mép giường, không biết qua bao lâu, Quý Điều Điều đã ngủ rồi.
Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang lên, như kinh động đến mặt đất bằng phẳng, làm rung động trong lòng cậu run lên, yết hầu lăn một vòng, miễn cưỡng đè xuống sợ hãi, mới buông con trai xuống, đi ra ngoài.
Sắc mặt Quý Vấn Tuyền không tính là quá kém, gần như không cảm xúc, đang cùng cậu thương lượng, "Tôi có một vài chuyện muốn thương lượng cùng con trai tôi, phỏng đoán phải ở lại đây mấy ngày, có thể phiền cậu dọn ra ngoài trước không?"
Lần đầu tiên cậu đối diện ánh mắt Quý Vấn Tuyền, cặp mắt đào hoa xinh đẹp giống như Quý Chính Tác vậy, nhưng đầy sự lạnh lùng chán ghét, Quý Chính Tác là con trai của bà, đây là nhà của bọn họ.
"Vâng." Cậu gật đầu một cái, "Vậy, cháu đi ngay đây ạ." Cậu xoay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc.
" Tiểu An!" Quý Chính Tác bị Quý Vấn Tuyền bắt được cánh tay, "Mẹ, mẹ làm gì!?"
"Người ta muốn đi con ngăn được sao?" Quý Vấn Tuyền nhìn hắn, "Con đừng ép mẹ."
Quý Chính Tác cứng ngắc một giây, tránh tay bà ra, không nói gì.
Phương Yểu An ngây ngốc, lấy bừa đồ đạc thu dọn vào, ôm Quý Điều Điều ra ngoài. Cậu không biết chuyện đứa bé Quý Vấn Tuyền đã biết chưa, nói cái gì cũng chưa nói, cắm đầu đi ra ngoài.
" Tiểu An." Quý Chính Tác kẹp chặt cổ tay cậu, mắt từ từ đỏ lên, đang run, "Em đi đâu?"
"Em ở đây bất tiện, anh trước giải thích rõ ràng với dì đi." Cậu dùng sức đẩy tay Quý Chính Tác ra, thấp giọng dặn dò, "Đừng nói chuyện đứa bé."
Thật giống như mỗi lần Quý Vấn Tuyền xuất hiện, cậu đều sẽ phải rời đi trước, dường như là đã định trước rồi.
Trời đã tối đen, nhưng trên đường vẫn náo nhiệt, cậu ôm đứa bé đi trên đường, tình nhân qua lại, du khách mới lạ, cùng gia đình sung túc, dường như tất cả mọi người đều đang cười, chỉ có cậu thấy lạnh, cả thành phố vui vẻ tất cả như không liên quan đến cậu.
Quý Điều Điều được cậu ôm trong ngực ngủ rất say, bên ngoài nhiệt độ cao, thịt nhỏ trên mặt nóng đến đỏ bừng, cậu không biết mình đi bao lâu, chỉ là cứ đi tiếp thôi.
Có một chiếc ô tô màu đen đậu trước mặt cậu, cậu hơi sợ, người đi xuống là Nghiêm Bách Dư, "Lên xe."
Cậu không cử động, đối với sự xuất hiện của Nghiêm Bách Dư vạn phần không hiểu, "Sao cậu lại ở đây?"
Nghiêm Bách Dư từ trên xuống dưới quan sát cậu một lượt, tầm mắt ngừng trên đứa bé cậu ôm trong lòng, mở ra một màn không biết có phải đang đùa giỡn không, "Cậu đoán xem." Nói xong mở cửa xe hàng sau, "Lên xe đi."
Dù gì cậu cũng không còn nơi để đi, lên xe.
Nghiêm Bách Dư nói đưa cậu vào nhà nghỉ, cậu không từ chối, nhà trước kia thuê đó, quá lâu chưa về, không biết còn có thể ở lại không.
Cậu quay đầu nhìn dòng người xoẹt qua cùng đường phố bên ngoài, bao gồm cả gió đêm gào thét, trên trời đánh mấy tia sấm chớp, giống như trời sắp muốn mưa. Trong giấc mộng Quý Điều Điều bất an loay hoay, cậu phục hồi tinh thần lại, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Bách Dư trong gương nhanh chóng rũ mắt xuống.
Cậu nhìn sau lưng Nghiêm Bách Dư, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, từ lần khai giảng đó đến sân bay đón Ngô Uấn đã phát hiện, Nghiêm Bách Dư cùng Ngô Viễn Đình có một cảm giác giống nhau đến lạ thường, mặt trắng giống nhau, cùng đeo mắt kính gọng vàng, lúc cười thu lại mắt kính, ánh mắt lúc nhìn Ngô Uấn vui vẻ hạnh phúc như đặc biệt say mê chìm đắm, cậu không rõ đây là cố tình bắt chước hay vô tình trùng hợp.
Nghiêm Bách Dư đưa cậu đến nhà nghỉ, mở phòng ra mới đi. Cậu nằm trên giường nhà nghỉ, trong đầu lại suy nghĩ linh tinh vô ích, nhắm mắt đều là ánh mắt Quý Vấn Tuyền, không được một giây nào an bình. Đột nhiên mở mắt, cậu không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ôm đứa bé đi xuống trả phòng.
Đã đến mức không thể cứu vãn, dứt khoát mọi chuyện đi, xem như về nhà, cũng phải sớm nói rõ cùng ba mẹ cậu. Buổi tối không có tàu điện ngầm, cậu đành mua vé tàu hỏa, lại còn là ghế ngồi cứng.
Rạng sáng, trong buồng xe rất chen chúc, đặc biệt khô nóng khó chịu, lúc cậu tìm được chỗ mình ngồi, phía trên có một người đàn ông đang ngủ, chắc là một bác nông dân, mặt còn bẩn, quen ngủ sâu, cậu đứng bên cạnh một lúc lâu, vẫn gọi người kia tỉnh lại.
Người trên xe phần lớn là ngủ, không tính là quá ầm ĩ, cậu ôm đứa bé ngồi dựa trên ghế cứng dựa vào hành lang, dần dần mơ hồ.
Có một đám sương trắng vô tình lướt qua cậu, choáng váng trầm trầm, không biết là ngủ hay tỉnh. Cậu mất công mở to hai mắt, vạch tầng tầng che lấp, nhìn thấy Quý Chính Tác hồi còn bé, trắng nõn xinh đẹp, lưng quay vào vườn sau nhà trẻ, bị hai đứa trẻ khác cười đùa xô đẩy.
Quý Chính Tác lớn đẹp trai, lại thông minh, đặc biệt làm thầy cô cùng các bạn gái thích, đồng thời rất dễ chọc người bắt nạt. Quý Chính Tác bị đẩy ngã hai lần, lại đứng lên, không khóc.
Khi ấy cậu cũng vừa lên tiểu học, thời gian nghỉ trưa luôn lén chạy ra ngoài đi dạo lung tung, cậu cũng không biết mình về trường mầm non ngu ngốc này làm gì, nằm bò trên lan can bên ngoài nhìn bọn trẻ trâu chơi mấy trò ngu xuẩn không chịu được.
Cậu nhìn Quý Chính Tác bị bắt nạt, lập tức chạy về phía cửa chính, phải đi cứu hắn ngay. Nhưng lúc cậu đến, Quý Chính Tác đã gắt gao đè trên người hai đứa bé kia, mặt hai đứa trẻ lớp lớn hơn đều bị hắn nắm chặt, bị ấn trong đống cát, Quý Chính Tác tức giận, cầm tảng đá muốn đập.
Cậu rất sợ đập chết người, vừa đi gọi vừa chạy ra bên ngoài cứu hai đứa bé kia, "Làm gì đấy? Không được phép đánh người, Quý Chính Tác, không được phép đánh người."
Hai mắt Quý Chính Tác rưng rưng nước mắt, ném đá, nhào vào trong ngực cậu, thân thể cọ cọ, "Tiểu, Tiểu An, Tiểu An,..."
"Sao thế? Không cho phép đánh nhau, kể cho anh nghe xem?" Thế nào thì cậu cũng lớn hơn Quý Chính Tác hai tuổi, cao hơn chút, hơi cúi người xuống nghe hắn giải thích. Kết quả bị Quý Chính Tác ôm mặt, bẹp bẹp bẹp bẹp hôn mặt đầy nước miếng.
Cậu đang muốn đẩy yêu tinh dính người này ra, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, Quý Chính Tác cười ngu ngốc, đặc biệt không muốn xa rời, "Tiểu An đến cứu anh."
Cậu vạn lần không có biện pháp, bị cô giáo mầm non mang đi cũng không biết phải làm sao.
Phụ huynh cũng chạy đến, bao gồm cả Quý Vấn Tuyền rất ít khi lộ diện, ba đứa bé đều bẩn thỉu.
Cô giáo trẻ tuổi hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Cô không phải đã dặn là không được phép đánh nhau sao? Các bạn nhỏ đều là thiên sứ, đánh nhau cô sẽ không thích nha, đây là xảy ra chuyện gì?"
Hai đứa bé trai bị cào mặt đầy thương tích kia cúi đầu không lên tiếng, Quý Chính Tác cũng không nói, Quý Vấn Tuyền không cho phép hắn động thủ, đó là cách làm của người dã man ngang ngược, hắn trong kế hoạch của Quý Vấn Tuyền luôn là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn nghe lời, mà cũng đúng là như vậy thật.
Cô giáo hỏi lại một lần, "Không ai nói đã xảy ra chuyện gì à? Đều không thành thực sao?" Cô hỏi hai đứa bé kia, "Hai đứa đây là ai đánh?"
Quý Vấn Tuyền đứng bên cạnh Quý Chính Tác, lấy một ánh mắt kiêu ngạo mắt nhìn xuống như Quý Chính Tác chắc chắn tuyệt đối sẽ không đánh người, hai đứa bé lớp trên kia ấp úng mở miệng, Quý Chính Tác bị sợ đứng im như gỗ.
"Là em đánh ạ." Mở miệng trong nháy mắt, Phương Yểu An cảm giác tầm mắt mọi người lập tức tập trung trên người cậu, bao gồm cả Quý Vấn Tuyền liếc nhìn cậu như đứa trẻ hư hỏng vậy, trong mắt Quý Chính Tác khó tin sáng rực lên, "Là em đánh." Cậu lặp lại thêm lần nữa, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hai đứa bé bị đánh mặt đầy hoa mèo kia, "Em cố tình về để giáo huấn bọn nó, bọn nó từng bắt nạt em giai em." Lại chỉ Quý Chính Tác, "Thằng bé chơi ở bên cạnh, vô tình bị bọn em đụng phải." Hai đứa bé kia tự biết đuối lý, lại bị cậu nhìn chằm chằm uy hiếp, cũng không phản bác. (anh giai từ nhỏ đã ga lăng thế này bảo sao trai gái đổ cả =))))))
Phụ huynh đứng im trợn mắt nhìn cậu, có cô giáo ở đây, chỉ có thể như người mẹ nhỏ giọng mắng một câu. Lúc Chu Thư Nhu đến, cho cậu một quả bom nổ tùng, "Lại không chịu đi học, học phí không phải là tiền à, tháng này đừng nghĩ con sẽ được ăn KFC." Bà nhìn mấy phụ huynh nhà khác, "Thật xin lỗi, là tôi không để ý dạy con cho tốt, đứa nhỏ này ngứa tay, thích bênh vực kẻ yếu, chúng ta thương lượng bồi thường tiền một chút nha. Trời ạ, cào ra nhiều hoa mèo quá ha, thật sự xin lỗi." Bà cười ngượng cúi đầu xin lỗi.
Về nhà là ba cậu lái xe đến đón, mẹ cậu ở trong buồng xe chen chúc mắng cậu, "Giỏi lắm Phương Yểu An, đều là học sinh nhỏ, còn chạy đến nhà trẻ đánh nhau, cảm thấy mình đặc biệt lợi hại? Thật là võ nghệ cao siêu."
Ba cậu cười phụ họa một tiếng, "Võ nghệ cao siêu."
Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Quý Vấn Tuyền, chỉ nhờ mặt bà sáng chói lạnh lùng, mắt như kim châm rơi trên người khác.
Cậu bị Quý Điều Điều khóc mà tỉnh, đứa bé đói, cậu luống cuống tay chân mở túi đeo lưng ra nhìn một cái, đi quá gấp, chỉ mang theo bình sữa, quên mang sữa bột.
Đứa bé đói bụng gào khóc, gân giọng dùng sức khóc, thật sự nhiều người đang mơ mơ màng màng cũng mở mắt ra, bất mãn bắt đầu than phiền. Cậu rơi vào một cảm giác khó chịu vô cùng khó khăn, bể đầu sứt trán, nhét núm vú cao su vào trong miệng Quý Điều Điều, muốn ngăn nhóc con kêu khóc.
Nhưng căn bản không lừa được nó, đứa bé nhả núm vú cao su ra, khóc càng vang hơn, đất rung núi chuyển, toàn bộ người trong buồng xe đều sắp bị đánh thức. Cậu che miệng con trai lại thật chặt, nhắm hai mắt lại, cảm giác làm người nghẹt thở bất lực bao vây cậu, hỗn độn lại sup sụp, nhức đầu sắp muốn nổ tùng.
Bác gái ngồi cạnh cậu nhìn qua, ôm đứa bé hỏi cậu, "Đứa bé đói phải không?"
Cậu cầm bình sữa cùng sữa bột bác gái cho đi lấy nước sôi, nhưng phát hiện nước lạnh rồi, cậu lại không mua bình giữ nhiệt, bên cạnh có người hút thuốc, mùi khói thuốc rất đắng.
"Kia, đại ca, có thể mua chai nước suối của ngài không? Em ra mười khối."
Là bác nông dân kia, phỏng đoán không mua vé ngồi, mới hút thuốc tỉnh lại, trực tiếp từ trong túi dưới đất móc ra một chai cho cậu, "Cái gì mà mười khối? Cho cậu này."
Người nọ dập thuốc, nhìn cậu còn ngớ ra, "Nhanh lên đi, đứa bé đói khóc kìa."
Nhưng đi cả một ngày trời, kể cả cậu vừa gặp một đả kích lớn, nhưng vẫn may mắn gặp được người tốt.
Sau khi trời sáng, không biết là trạm nào, nhiều người đi xuống hơn, cậu bị chen lấn chân không có chỗ để thả, đành phải hỏi nhân viên tàu có giường nằm không. Cuối cùng đổi thành giường mềm nằm, cuối cùng mới thả lỏng, chuyến tàu này cực kỳ chậm, đến thành phố A đã gần h, cậu vẫn không chợp mắt được.
Lúc về đến nhà, trời mới sáng hơn một chút, cửa đã khóa, hẳn đều đã đi ngủ hết rồi, cậu móc móc túi, không có chìa khóa. Đứng im trước cửa nửa ngày, vẫn là nhấn chuông cửa.
Oh my mother, thương anh An của tôi mà vừa đánh chữ suýt chảy cả nước mắt huhu T^T phúc lợi cuối năm trong khi tôi đang ôn thi ^^ tự chúc mừng nhà tôi đã đạt fls ^^ keke ^^