Lâm Tú Vi từ trong phòng ra mang theo khay bát xuống rửa.Vương Thành Long sau khi no nê thỏa mãn nằm trên giường.Vốn định chợp mắt nhưng điện thoại bất chợt rung lên.
-Tôi nghe!
-Được.
Chỉ hai câu,hắn cúp máy.Ánh mắt có hơi phiền muộn.Ngồi dậy,vào thay đồ.Vẫn như thường ngày,bộ vest đen cùng sơ mi trắng bên trong lịch lãm.Đôi dày da hàng hiệu nâu trầm vẻ sang trọng.Lâm Tú Vi đúng lúc mở cửa.Nhìn thấy Vương Thành Long ăn mặc chỉnh tề,cô hơi cau mày nhưng nghĩ lại hắn đi cũng tốt.Dù sao cũng lớn rồi không nhất thiết phải kè kè bên cạnh,vả lại hắn lạnh lùng,chu đáo đến vậy chắc hẳn cũng phải biết tự chăm sóc bản thân.Lâm Tú Vi định ngồi xuống giường thì Vương Thành Long nhìn cô.
-Thay đồ!
Lâm Tú Vi ngạc nhiên,cô nhìn hắn chằm chằm.
-Em định để tôi thay?
Lâm Tú Vi vừa nghe vậy đã vội chạy vào phòng thay đồ.Cô chọn chiếc áo sơ mi xanh trời nhạt tôn lên nước da trắng sáng cùng viếc chiếc quần bò cào phá cách.Mái tóc buộc cao khỏe khoắn cùng đôi hài xinh xắn màu trắng.Cô bước ra đi theo Vương Thành Long xuống phòng khách.
Vương Thành Long lấy xe môtô đứng trước mặt cô.
-Anh định đưa tôi đi đâu?
-Đi rồi biết!
Hắn đưa mũ cho cô rồi nhìn về phía trước.Trong đầu bất chợt trống rỗng.Nhớ lần trước khi gặp Lâm Nhật Minh cô hầu như trầm lặng rất nhiều.Lần này nếu không vì ông nói có chuyện quan trọng nhất định phải nói với cô thì quyền quýêt định sẽ thuộc nhất định sẽ thuộc về cô.Vương Thành Long im lặng lái xe.Lâm Tú Vi hơi khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi.
phút sau,cô dần nhận ra con đường quen thuộc này.Lần trước không được nhìn thấy,hiện tại nhìn con đường đã thay đổi khá nhiều.Những hàng cây ngày xưa mẹ và cô cũng nhau đi giờ đã thành quán xá,khu vui chơi. năm, không một lần bước chân về nơi này,xem ra thành phố C phát triển rất khá.Ở giữa thành phố là tập đoàn Lâm Thị-công ty thuộc quyền sở hữu độc quyền của nhà cô...không,mà là ông Lâm Nhật Minh.Là công ty phát triển mạnh nhất thành phố C,bảng xếp hạng về doanh thu cũng không hề kém cạnh mấy tập đoàn lớn ở thành phố A và B.Lâm Tú Vi nắm chặt vạt áo hắn.Vương Thành Long khẽ nhìn bàn tay nhỏ bé,yếu ớt của cô.Lâm Tú Vi khẽ nhìn vào công viên mà cô vẫn được dẫn đi chơi vào dịp cuối tuần.
-Hihihi...ba ơi,lại bắt con đi!
-Tiểu Vi,đợi đó ba sẽ bắt được con!
Cô bé tám tuổi đang chạy xung quanh vùng đất cỏ trống phía dưới tàn cây cao tuổi.Mẹ cô đang tươi cười nhìn hai người.Ánh mắt đó cô vẫn còn nhớ,đôi mắt to tròn,luôn âm trầm như những bản nhạc mà bà chơi,những tia hạnh phúc không giấu nổi,đôi môi mỉm cười.
-A...
-Ba bắt được con rồi!
Lâm Nhật Minh sau vài vòng rượt đuổi cuối cùng cũng bắt được cô.Ông bế cô lên,đặt cô lên vai rồi quay vòng tròn như chiếc máy bay mà cô từng ước được lái nó.
Nhưng giờ đó chỉ là kỉ niệm hay cô nên gọi là quá khứ,cái cảm giác hạnh phúc đó cô thực sự muốn được cảm nhận lần nữa.Cô muốn đươc cùng ba mình đến thắp nhang cho bà,họ sẽ ngồi bên di ảnh và kể chuyện của ngày hôm đó cho bà nghe.Rồi cô và ông sẽ đến quán ăn gia đình mà họ vẫn ăn.Làm những việc mà khi mẹ chưa làm được khi còn sống.Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh mình ngồi ở trên một sân khấu lớn.Nơi cô hàng nghìn người đến vì muốn nghe cô đàn,nơi mà có ba cô hãnh diện ngồi dưới và nói to rằng:"Là con gái tôi đó,con gái tôi đó!".Nhưng tất cả đều biến mất khi cô trở về hiện tại-một cuộc sống nhàm chán.Cô căm phẫn khi thấy ông đang vui đùa với đứa trẻ khác ở nơi mà cô và mẹ đã tới.Tại sao?Tại sao ông lại có thể làm cùng một việc tại cùng một nơi nhưng là với người khác chứ?Tại sao ông không chịu ở vậy với cô?Tại sao ông không tìm cô trong suốt năm qua.Cô còn nhớ rõ Lâm Nhật Minh đã nói:"Dù thế nào thì cô Trịnh Mỹ Hoa vẫn sẽ ở đây với chúng ta!" khi cô đã cố gắng hỏi ông chọn cô hay bà ta.Và vì câu nói đó mà đứa trẻ tuổi đã cắp balo đi.Cũng may khi đó có một cô nhi viện thấy cô lang thang lên đem về.Nhưng cho đến năm tuổi,cô nhi giải tỏa,cô phải đi lang thang.Tìm đủ mọi cách kiếm tiền.Hết rửa bát thuê,giặt đồ thuê,coi trẻ,bưng bê...cô đã phải làm những công việc mà chưa bao giờ làm chỉ để có tiền đi học.Ông trời đúng không phụ công người chăm chỉ.Sau năm vừa học vừa làm cô cuối cùng cũng đã thi được trường nghệ thuật ở thành phố A.
Bản thân cô chưa bao giờ biết ơn ông cho đến khi vào được đại học.Coi như đó là sự biết ơn cuối cùng mà cô dành cho ông.Nhờ ông mà cô học được cuộc sống này vốn dĩ không có chỗ cho kẻ yếu đuối,phải để xã hội tát thẳng gáo nước lạnh vào người thì mới biết sự thật nó kinh hoàng đến nhường nào.Trước đây cuộc sống cô ngập tràn màu hồng,cô luôn coi mình là một cô công chúa may mắn nhất nhưng hiện tại có lẽ chỉ có chút hồng trong không gian tối.Vệt hồng mỏng manh và nhỏ nhoi mà Hoàng Phong đã cho cô.
Cuối cùng cũng đến nơi,cô chần chừ một lúc rồi bước xuống.Vương Thành Long bước xuống bỏ mũ.Như biết trước,Lâm Nhật Minh từ trong nhà bước ra.
-Vương tổng,đợi cậu lâu quá!
-Vậy tôi thật có lỗi với ông!
-Haha...mời vào.
Lâm Nhật Minh nhìn con gái âu yếm,cô đáp lại ông bằng ánh mắt thờ ơ.Ông vào,cô đi ra vườn sau nhà.Ở đây vẫn vậy,vẫn là mảnh đất trồng đầy hoa hồng vàng mà mẹ cô thích,vẫn còn chậu hoa mà cô tự tay trồng.Nó đã khá cao,hoa nở cũng rất đẹp.Lâm Tú Vi đứng lặng người một lúc.Cô hít thở thật sâu,không khí quanh đây trong lành,mát mẻ,hương hoa hồng nở cũng lan tỏa dịu nhẹ.Cô lại gần xích đu màu trắng dưới mái che màu trắng nổi bật giữa vùng hoa.Lâm Tú Vi ngồi xuống,cảm giác như cô được trở về tuổi thơ.Đôi mắt hơi nhắm lại để cảm nhận từng con gió nhẹ lướt qua.
-Cuối cùng con đã về!
Giọng nói quen thuộc vang lên.Cô hơi cau mày,giọng nói này cô đã ao ước được nghe thấy bao năm nay,ngay cả tiếng nói cũng ấm áp đến chạnh lòng.Lâm Tú Vi mở mắt ra,cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó,cô quay sang.Đôi mắt mở to kinh ngạc,đôi môi bé nhỏ mấp máy không lên lời.Đó là mẹ cô,bà mặc chiếc váy trắng,máy tóc dài hơi xoăn,gương mặt phúc hậu,xinh đẹp.Lâm Tú Vi chớp chớp,hai hàng nước mắt rơi xuống tràn vào khóe miệng mặn chát.Bàn tay thon dài khẽ đưa lên lau nước mắt.Lâm Tú Vi khẽ đưa tay lên chạm vào tay bà vẫn ấm áp,mềm mại như xưa.
-M...Mẹ...
-Mẹ đây!
Lâm Tú Vi ôm lấy bà thật chặt.Bà nhẹ nhàng vuốn mái tóc cô.
-Đừng khóc,con mẹ phải thật mạnh mẽ chứ!
Lâm Tú Vi ngồi ra khỏi lòng bà,mắt nhìn chằm chằm vào bà như canh trừng không muốn bà ra khỏi tầm mắt của cô.
-Mẹ...mẹ không giận ba sao?
-Có gì phải giận,ai cũng có quyền được yêu,con không thể trốn tránh mãi được.Đúng chứ?
-Nhưng...
-Con gái,rồi con sẽ biết mọi chuyện.
Bà nhẹ ôm cô vào lòng,khẽ hôn lên trán cô.
-Con gái mẹ còn bé lắm!
Cô ôm chặt bà nhưng mỗi phút trôi qua vòng tay lại càng cảm thấy nới rộng thêm.Cô ngẩng lên,mẹ cô đã đi từ lúc nào.Gương mặt bà vẫn còn hiện trên bầu trời trong xanh kia.Bàn tay cô vẫn còn vương vấn chút hơi ấm của bà.Lâm Tú Vi lặng người.
-Tiểu...tiểu Vi,vào ăn cơm thôi con!
Lâm Tú Vi giật mình nhìn ra.Trịnh Mỹ Hoa nhìn cô hơi lo lắng.Bà phải lấy hết can đảm của bản thân mới dám mở lời nói với cô.Lâm Tú Vi đứng dậy đi ra.Đi qua bà được vài bước,cô đứng lại.
-Tiểu Vi không phải tên để bà gọi.Tôi cũng không có huyết thống gì với bà nên đừng gọi tôi là con.
Trịnh Mỹ Hoa khẽ gật đầu.Đương nhiên bà hiểu tại sao cô lại ghét bà.Dì ghẻ vẫn là dì ghẻ,muôn đời vẫn bị ghét,có lẽ con chồng yêu thương dì ghẻ đếm được trên đầu ngón tay.
Vào nhà,Lâm Tú Vi lẳng lặng ngồi vào bàn ăn.Cô ngồi cạnh Vương Thành Long,gương mặt từ đầu đến bây giừo cũng chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào bát cơm.
-Vương tổng,mời cậu!
-Ông không cần khách sáo,dù sao cũng là người quen.
Lâm Nhật Minh gật đầu,nhìn Trịnh Tú Hoa ra hiệu.Bà nhẹ nhàng lấy cơm cho từng người.Nhóc con Bảo Đan nhanh nhảu lấy chiếc đùi gà rán trong đĩa.Ngăm ngía nó một lúc rồi tươi cười nhìn Lâm Tú Vi.
-Chị ơi,cho chị này!
Bảo Đan nhổm dậy đứng lên ghế rồi đặt chiếc đùi gà xuống.Lâm Tú Vi nhìn cậu bé rồi quay sang nhìn Trịnh Mỹ Hoa.Bà mỉm cười nhìn cô,ông Lâm Nhật Minh cũng rất vui khi thấy con trai mình lại yêu quý cô đến vậy.Lâm Tú Vi không nói gì chỉ đặt lại chiếc đùi gà vào đĩa coi như lời từ chối.Bữa ăn không mấy vui vẻ,Bảo Đan cũng rất lỳ,lỳ như cô ngày xưa.Cậu nhổm dậy lấy lại chiếc đùi đặt nguyên vào bát.
-Em cho chị mà,chị phải ăn thì mới xinh!
Lâm Tú Vi thực sự rất bực,sao chứ?Thằng bé là đang chế giễu cô không được ai quan tâm?Thật là...Lâm Tú Vi văng mạnh tay Bảo Đan ra,chiếc đùi gà từ đó cũng bị văng xuống bàn,còn tay Bảo Đan nhúng thẳng vào bát canh nóng cạnh đó.Cậu bé òa lên khóc vì nóng.Trịnh Mỹ Hoa lo lắng đến phát khóc bế thằng bé ra trườm nước lạnh.Tiếng khóc lan ra khắp nha.Lâm Tú Vi cũng rưng rưng nước mắt bật dậy chạy thẳng ra ngoài.
-Tiểu Vi...
-Cứ để cô ấy một mình phải cho cô ấy biết tự nhận lỗi.
-Cảm ơn cậu đã đưa con bé tới.Tôi không biết phải nói thế nào...
-Tôi đã nói sẽ luôn bên cạnh tiểu Vi thì tất cả những người xung quanh cô ấy đều trở nên quan trọng.
Lâm Nhật Minh gật đầu.Vương Thành Long cảm thấy ở lại không tiện nên cáo từ.
-Tôi có việc nên về trước.Đưa thằng bé tới bệnh viện của tôi,tôi sẽ sắp xếp lịch.
-Phiền cậu quá để tôi tự lo được rồi.
-Bảo Đan là đứa trẻ ngoan,để một vết sẹo lớn trên tay quả không đẹp chút nào.
Lâm Nhật Minh hiểu,dù sao cũng là Vương Thành Long ngỏ lời,ông không thể không nhận.Vả lại sau này ông cũng không muốn đứa bé phải tự ti vì vệt sẹo.