Vương Thành Long đi thẳng tới công ty,Lâm Tú Vi hí hửng gọi chiếc taxi đi từ ngoại ô vào trường G&G.
-Anh hai,sao tiểu Vi không đi cùng chúng ta?
Evill nhìn qua gương chiếu hậu.Gương mặt bình thản,đầu hơi tựa vào ghế.Nghe thấy Evill hỏi,hắn nhẹ nhàng mở mắt,ly tâm bỗng dưng co dúm lại.Ai bảo anh dám xưng là tiểu Vi?Chỉ mình hắn mới có thể dùng cái tên như vậy để gọi cô.Nhưng biết làm sao được khi cô rất thích Evill gọi như thế.Có lẽ cảm giác an toàn và có người thân bên cạnh khiến cô cảm thấy mình không bị lạc lõng ở nơi phồn hoa này.
-Cậu quan tâm quá rồi đấy!
Evill mặt hơi khó xử.
-A...em chỉ hỏi vậy thôi.
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng,sang trọng dừng trước tòa nhà Vương thị.Bước tới sảnh,bảo vệ cung kính mở cửa cúi chào.Như thường ngày,hai hàng nhân viên sau khi nhận được tin tổng tài sẽ đến,người ở sảnh đầu tiên tất cả phải ra xếp thành một hàng.Đồng phục ở đây chủ yếu màu đen,nam vest đen do tập đoàn tự đặt thiết kế riêng,nữ là chiếc váy body màu đen,cổ chữ V quyến rũ.Tất cả loại vải đều cao cấp.Đó cũng chính là lý do khiến bao người mong ước được vào tập đoàn làm việc.Không chỉ nói đến việc năng lực phải đạt xuất sắc kể cả tiếp tân,mà đến cả những vị trí tầm thường chỉ cần sai sót lập tức bị đuổi.Trong tập đoàn không có sự bao che,thái độ làm việc cực kì nghiêm túc.Hắn luôn muốn mọi thứ thật hoàn hảo,coi như xứng đáng với số tiền mà hắn bỏ ra.Một điều đặc biệt là không cho phép bất kì một ai làm mất bảng tên hay đồng phục.Nếu mất,coi như bồi thường hết mức lương trong nửa năm,lại bị đuổi việc.
Vương Thành Long bước vào,chững chạc và uy quyền.Nhân viên nữ không khỏi xuýt xoa,nhưng vẫn phải đứng nghiêm chỉnh.
-Vương tổng!
Đồng thanh cúi đầu,trông cảnh tượng thật khiến người ta bàng hoàng.
Vương Thành Long vẫn giữ gương mặt lạnh lùng bước đến chiếc thang máy dành tiêng cho hắn cùng với nhân viên thân cận.
Vừa bước lên phòng,Diệp Anh nhanh chóng đi vào cập nhập lịch làm việc như mọi khi.
-Tổng tài,hôm nay ngài có buổi họp đầu năm bàn về kinh doanh bất động sản,"" đi dự buổi khánh thánh của Ưng Kim Hoàng,h có buổi gặp mặt với lão bà tại nhà...
Đang nói,Vương Thành Long vừa bấm máy tính vừa nhắc.
-Hủy hết lịch sáng nay cho tôi!
Diệp Anh bàng hoàng,công việc đối với hắn tưởng chừng như không thể cách dời.Rốt cuộc hôm nay đột ngột hủy hết việc như thế?Công việc thì không đáng kể,bởi hy hữu nhất hắn mới xuất hiện.Không phải cuộc họp nào cũng có mặt hắn.Nhất quyết phải là cuộc họp rất đặc biệt hay quan trọng.Còn lại đều là Đại Bảo thay mặt,mọi người muốn trao đổi trực tiếp đều phải call qua video cho hắn.Nhưng vấn đề là cuộc gặp với bà nội.Chưa có bất kể việc gì khiến hắn từ chối không gặp bà.Thấy Diệp Anh có vẻ ngơ ngác,Vương Thành Long nhìn cô với ánh mắt không thể lạnh lùng hơn.
-Chuẩn bị xe cho tôi tới trường Thiên Tú,chọn món quà để tặng.
Diệp Anh đến đây mới có thể hiểu lý do.Rốt cuộc cũng chỉ là vì cô bé tiểu Vy mới mê mẩn đến vậy.Ai cũng biết mời Vương Thành Long là một món hời lớn.Vừa được tiếng lại vừa được miếng.Món quà mỗi dịp hắn mang đi để tặng ở các buổi sự kiện đều có giá trị rất lớn.Tương đương với một căn biệt thự cỡ thương gia.Nhưng không phải ai cũng có thể mời,muốn mời được hắn nhất định phải tìm được thứ gì khiến hắn cảm thấy thích thú.Diệp Anh gật đầu đi ra.Vương Thành Long ngồi đăm chiêu vào hình ảnh cây thánh giá trên tay trong bức hình đặt trên bàn.
Đại Nghĩa cùng lúc đi vào,thân hình cao to,cường tráng khiến nhân viên nữ của công ty thèm thuồng tới mức tình nguyện muốn sinh con cho anh.
-Lão đại!
Vương Thành Long tựa người ra ghế,nhìn Đại Nghĩa ra hiệu ngồi xuống.
-Chuyện tiến triển đến đâu rồi?
-Bức hình em gửi cho anh ở địa bàn của Âu Dương.Còn về gương mặt thì không nhìn rõ.
Vương Thành Long cau mày,vốn dĩ hắn đã mất năm để lục tung thành phố chỉ để tìm một người mơ hồ,không rõ tung tích.Đến bây giờ cũng vậy,hắn đã thấy gã đó,ngay trước mắt,ngay chỗ hắn hay lui tới vậy mà vẫn không thể bắt được hắn.Điều Vương Thành Long lo lắng hơn đó là an toàn của gia đình hắn.Gã đó thực sự không tầm thường,đã giết được cha hắn đối với Vương Thành Long là điều lo sợ.
-Điều tra tiếp,chú cho người về dinh thự canh gác,bất cứ ai lạ mặt không được phép bước chân vào.Cản trở không được lập tức giết!Nhớ cho người theo sát,không cần để họ biết.
Đại Nghĩa gật đầu coi như hiểu chuyện.
-Tổng giám đốc,đã chuẩn bị xong.
Diệp Anh mở cửa bước vào,cúi đầu kính cẩn.Vương Thành Long cùng lúc đó lấy chiếc vest được vắt trên thành ghế,nhanh chóng khoác lên người.
Vương Thành Long đi ung dung như chúa sơn lâm,từng bước chân chắc nịch lộ rõ uy quyền,ánh mắt đăm chiêu sắc lạnh.Một sự quyến rũ chết người không hề nhẹ.Bước lên chiếc xe màu trắng bóng loáng thương hiệu sang chảnh,tài xế vẫn là Vân Du lịch lãm với mái tóc không quá ngắn gọn gàng.Hôm nay anh được đặc cách mặc đồ sáng bóng,tất nhiên anh phải nhân cơ hội này chọn cho mình bộ vest nổi bật nhất.Khác với Vương Thành Long xanh nhạt thời thượng,anh vẫn trung thành với vest trắng phối đen.Nói là đặc cách bởi người của Vương Thành Long hầu hết không có bộ nào màu lòe loẹt.Chính xác hơn là toàn màu đen.Khi có tiệc tùng hay việc quan trọng không phải là công việc thì trang phục tùy chọn.Vân Du lái chiếc xe thẳng tới G&G.
Ở trường...
-Trò Lâm,hôm nay coi như ta trao niềm tin vào trò,nhớ làm thật tốt!
Lâm Tú Vi đang ngồi phòng pchờ,giảng viên Trần đi qua tiện chân ghé vào nhắc nhở.Theo như Đan Đan nói,kỉ niệm trường mấy năm trước các học trò của thầy đã làm rất tốt,có người may mắn được kí hợp đồng với công ty giải trí nổi tiếng.Hơn nữa,hôm nay trong danh sách khách mời không thể thiếu Bạch Tứ-nghệ sĩ quyền lực vì vậy Lâm Tú Vi không thể tránh khỏi sự lo lắng.
-Cậu là Lâm Tú Vi?
Một nhóm nữ sinh gồm người mặc trang phục biểu diễn tiến lại chỗ cô.Người hỏi cô là Huỳnh Sam,Lâm Tú Vi đang ngồi trường gương nhìn chằm chằm,cô đeo chiếc tai phone yên lặng để cảm nhận.Xem ra hôm nay cô không gặp may rồi,Huỳnh Sam ghét cô tận xương tủy bây giờ lại ngỏ lời,đúng thật khó tin.Huỳnh Sam cầm chiếc cốc cafe trên tay,lại gần Lâm Tú Vi,gia tay phải ra trước mặt ngỏ ý
-Lần trước là hiểu lầm,lần này là đối thủ,coi như chúng ta có duyên.
Lâm Tú Vi giơ tay ra định nắm lấy tay Huỳnh Sam nhưng cô ta lại rụt tay vào nhếch mép.Cô đương nhiên không để ý đến thái độ đó nở nụ cười nhạt.
-À...Thật ra muốn cạnh tranh công bằng nên có chút quà tặng cô.
Huỳnh Sam vừa dứt lời thì một nữ sinh cầm chiếc cốc thủy tinh hơi còn bốc lên đưa cho Huỳnh Sam.
Cô ta nhận lấy,tiến lại gần Lâm Tú Vi.
-Cái này đặc biệt dành cho cô.Uống xong coi như từ nay chúng ta không ai động ai.Yên tâm,cũng chỉ là nước yến mà tôi chuẩn bị.
Lâm Tú Vi nhìn Huỳnh Sam tìm kiếm điều gì đó nhưng ngoài ánh mắt thờ ơ,điệu bộ kênh kiệu thường ngày thì cô không cảm thấy có gì bất ổn cả.Nhưng dù vậy thì Lâm Tú Vi cũng muốn giữ thể trạng thật tốt trước khi lên biểu diễn.
-Lòng tốt của Huỳnh tiểu thư tôi xin nhận nhưng không thể uống.
Huỳnh Sam giận dữ ra mặt.Một nữ sinh bên cạnh vênh mặt đứng ra.
-Huỳnh Sam đã có ý tốt mà không nhận.Có phải Lâm Tú Vi đây kênh kiệu quá rồi?
Huỳnh Sam nét mặt không vui quay lại nhìn nữ sinh,cô hơi nhếch mép,bất chợt..."bốp!",nữ sinh vừa đứng ra kêu lên nhưng không dám làm gì chỉ lườm Lâm Tú Vi rồi lẳng lặng lùi về phía sau.
-Tôi còn chưa lên tiếng mà cậu dám mở miệng?
Huỳnh Sam quay sang trách móc rồi lại ra vẻ thân thiện quay ra nhìn Lâm Tú Vi.
-Mấy lời không có não cậu đừng nghĩ ngợi.Giờ thì uống đi,coi như nể mặt tôi.
Lâm Tú Vi nhất nhất từ chối.Không phải vì bản thân nghĩ ngợi quá nhiều nhưng thật sự trong lòng không có cảm hứng ăn uống.Nếu bây giờ nhận lời không phải là tự hành hạ bản thân bởi kẻ ghét mình?
Huỳnh Sam tiến lại gần...nở nụ cười bí hiểm nhìn Lâm Tú Vi,bất chợt cốc nước trên tay đổ xuống bàn tay cô.
-Á!
Huỳnh Sam cau mày như nhận lỗi,tỏ vẻ ân hận.
-Ơ...Tại tôi sơ ý quá...cậu có sao không?
Lâm Tú Vi không màng tới câu nói của Huỳnh Sam,bàn tay đã bắt đầu đỏ ửng vì bỏng.Cùng lúc đấy Đan Đan và La Quế Bảo bước vào.Vừa nhìn thấy đám Huỳnh Sam là Đan Đan đã nổi giận,quay lại nhìn Lâm Tú Vi bị như thế cô càng tức hơn.La Quế Bảo hoảng sợ chạy lại nhìn Lâm Tú Vi.
-Cậu không sao chứ?
-Tay mình...
Lâm Tú Vi bất chợt rơi nước mắt.Phải làm sao đây,sắp đến lúc biểu diễn cô không thể để giảng viên Trần thất vọng về mình được mà càng không thể vì một cá nhân mà liên lụy đến cả tập thể.
-Huỳnh Sam,mày làm gì tiểu Vi vậy hả?Hôm nay nhất định không để mày nhởn nhơ.
Đan Đan định lao vào đánh Huỳnh Sam nhưng La Quế Bảo quát lên.
-Thôi đi!
Nói xong cậu lườm Huỳnh Sam,rồi chạy đi tìm đồ sơ cứu.
-Chông chừng tiểu Vi.
Đan Đan bỏ qua,đến chỗ tiểu Vi.Nhìn bàn tay thon nhỏ mềm mại nay đã đỏ ửng và có dấu hiệu sưng lên vì nóng mà cô không thể tha thứ cho bản thân.
Nếu như cô không lề mề thì đã chẳng có chuyện xảy ra với tiểu Vi.Lâm Tú Vi đương nhiên biết Đan Đan lo lắng cho mình.
-Yên tâm đi,mình không sao đâu?
-Không sao cái gì chứ!Tay như này rồi sao biểu diễn,hay để mình đi nói với giảng viên.
-Không cần,mình làm được mà...
"Reng...reng...reng!"Nhạc chuông điện thoại của Lâm Tú Vi vang lên.Cô khó khăn mở máy.
-Em nghe!
Hoàng Phong đầu dây bên kia nghe giọng nói ngọt ngào của cô lập tức mỉm cười.
-Em sao vậy,giọng có vẻ nghẹn nghẹn.
Lâm Tú Vi vừa nghe câu này đã rưng rưng nước mắt,Đan Đan biết ý nên đi ra ngoài.Vừa ra tới cửa thì gặp La Quế Bảo.Anh chắc chắn đã nhìn thấy gương mặt có phần nhõng nhẽo của cô.Sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn thu hút hởi ánh nhìn.
-Em có sao đâu,chắc tại nghẹn cơm đấy!
Hoàng Phong tắt hẳn nụ cười.Cô bé của anh lại chịu việc gì một mình ư?Cô thừa biết là mình không thể nói dối vậy mà vẫn làm thế?Bây giờ ở Việt Nam đang là giờ chiều,ai lại đi ăn cơm giờ này chứ?
-Sao hả?Không tin tưởng anh?
-Đâu có,chỉ là...
Lâm Tú Vi ngập ngừng.Từ chuyện Triệu Ngọc Hân cô luôn để bản thân trong hoàn cảnh canh chừng.Cô biết vì cô anh vất vả đủ thứ.Vì cô mà anh mới chọn đi nước ngoài phát triển sự nghiệp.Nhưng không thể để anh lo lắng mãi được.Sẽ không tốt cho Hoàng Phong chút nào.Lâm Tú Vi lau nước mắt,hít một hơi thật sâu rồi nói.
-Tối nay em có buổi biểu diễn ở trường,chỉ là hơi lo lắng và nhớ anh chút thôi!
Hoàng Phong sau khi nghe giọng nói không ổn lòng cư nhiên bị phân tâm,anh gấp chiếc laptop cất đi,ngồi lặng lẽ trên giường lắng nghe thật tủ mỉ từng hơi thở của cô.
-Nhớ anh thật chứ?
-Ừm...
-Anh cũng rất nhớ em bé con ạ!
Lâm Tú Vi mặc dù tay đang rát cháy cũng có thể nở nụ cười rạng rỡ được.La Quế Bảo nhìn cô mỉm cười vừa có cảm giác hạnh phúc vừa có chút gì đó hụt hẫng...Ở cạnh anh chưa bao giờ thấy cô cười hạnh phúc như thế,cả gương mặt đều tỏa ra sự vui vẻ.Lâm Tú Vi cúp máy,trắn bắt đầu nhăn lại vì đau.La Quế Bảo nhanh chân vào.Anh nhẹ nhàng bôi thuốc,vừa bôi vừa thổi nhẹ cho cô đỡ đau.Đan Đan hình như vẫn chưa hết giận.
-Con nhỏ đó rồi có ngày mình cũng cho nó bài học.
-Bà thôi đi,ngoài đánh nhau ra thì bà không còn suy nghĩ gì khác?Nhìn xem,còn ra dáng tiểu thư không?
La Quế Bảo đột nhiên nổi nóng.
-Ông...
-Hai người đừng cãi nhau nữa,dù sao tiểu Đan cũng muốn bảo vệ mình thôi.
Xong xuôi,La Quế Bảo dặn dò Đan Đan như dặn một đứa trẻ,rồi nói có việc trong cánh gà lên ra trước...Lâm Tú Vi cũng đứng dậy chuẩn bị cho tiết mục của mình.
Vương Thành Long đến rất đúng giờ,hắn được sắp xếp ở hàng ghế đầu,nơi có bàn phục vụ đồ uống.Hắn bước vào,bao ánh mắt trầm trồ.Từng bước đi hay cử chỉ đều thể hiện uy quyền,ngón tay buông thả,chiếc nhẫn khắc hình sư tử lóe sáng.Vân Du đi sau đương nhiên được thơm lây,nhưng gương mặt lại rất thân thiện kiểu như muốn kiếm cho mình một cô nữ sinh nào đó...Dù sao cũng đã cái mùa xuân mà anh chưa yêu nổi ai hai tháng cả.Lý do rất đơn giản anh thích phụ nữ chủ động,mà mấy cô trước của anh toàn để anh phải dỗ ngọt.Hiệu trưởng đã sớm đứng đợi ở hàng ghế.
-Vương tổng,hân hạnh,hân hạnh quá!
Vương Thành Long tay xỏ túi quần tay đưa ra bắt tay với hiệu trưởng.Xong nghi thức chào hỏi thì hắn ngồi xuống bàn,lập tức có người đưa rượu thượng hạng ra mời.