Lâm Tú Vi hôm nay dậy rất sớm,cô vào thay đồ rồi ra ngồi xuống đất cạnh chỗ Hoàng Phong đang nằm,nhẹ nhàng quan sát từng hơi thở của anh.Đôi mắt khép lại để lộ hàng mi cong dài,đôi môi quyến rũ cùng với nhịp thở đều đặn,ngay cả dáng vẻ ngủ của anh cũng làm cô cảm thấy bình yên đến lạ.Cô nhẹ nhàng đặt tay lên gương mặt hiền hòa kia,da mặt anh thật mềm mịn.Bất chợt bàn tay cô bị nắm chặt,Hoàng Phong mở mắt đột ngột khiến cô hoảng sợ,vừa ngại ngùng.Anh kéo cô nằm lên người anh,nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
-Hôm nay em dậy sớm?
Lâm Tú Vi mỉm cười.
-Ừm...chỉ là muốn nhìn anh thêm chút nữa.
Hoàng Phong hơi nhướng người lên nhìn cô.
-Giờ thì nhìn kĩ chưa?
Lâm Tú Vi mỉm cười hạnh phúc,đôi mắt long lanh như muốn hút hồn anh vậy.Hoàng Phong không kìm nổi,đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô,rồi nhấc cô dậy ẫm vào phòng tắm.Đặt nhẹ cô xuống đất,anh đứng ngay sau cô,hai người vui vẻ làm vệ sinh cá nhân.Đương nhiên anh phải chú ý tới vết thương của cô.Anh vẫn rất ân cần,ôn nhu,lo cho cô từng chút một.Nhẹ nhàng tháo chiếc băng gạc để thay băng gạc mới.Lâm Tú Vi căn bản không thể nhìn bàn tay mình như vậy được,nó khiến bụng dạ cô nôn nao.Thật chẳng dễ chịu chút nào.
Sau khi xong xuôi,hai người bắt xe tới thẳng sân bay.Ở đây,Hoàng Phong đang chờ phi cơ riêng của mình.Cô khoác tay Hoàng Phong thân mật khiến ai cũng đều ghen tị về cặp trai xinh gái đẹp này.Rất nhanh chóng,chiếc phi cơ riêng của anh đáp xuống sân bay.Hoàng Phong ôm cô lần nữa rồi lên máy bay và đi.
Lâm Tú Vi cảm giác hơi buồn,trong lòng có thứ gì đó trĩu nặng,cô đứng đó nhìn mãi về một hướng,chờ cho chiếc máy bay xa khỏi tầm nhìn của mình mới bắt đầu quay đi.
Lâm Tú Vi về đến nhà đã là h,cô bước lên phòng,mở cửa nhưng không thấy ai hết.Có lẽ Vương Thành Long đã đi làm từ sớm.Cô vào phòng tắm tắm rửa rồi thay đồ,mới chợt nghĩ ra hôm nay là chủ nhật.Mọi lần Vương Thành Long đều ở nhà đến rất muốn mới ghé qua Vương bang,sao hôm nay lại không thấy?Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn,những suy nghĩ cứ bắt đầu hiện ra không kiểm soát.Tối qua Vương Thành Long rốt cuộc có tới xem mình biểu diễn?Hắn cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin?Và giờ thì không thấy ở nhà?Lâm Tú Vi vừa đi vừa suy nghĩ nhưng bước đến cửa cô lại sững người.Mình đang suy nghĩ cái gì vậy?Vương Thành Long không là gì của mày cả?Mày đã có Hoàng Phong và sau khi anh về mình sẽ rời khỏi chỗ quái quỷ này.Lâm Tú Vi vừa suy nghĩ vừa gật đầu.Cô định lấy điện thoại gọi cho hai người kia.Dù gì hắn cũng không ở nhà,vả lại lâu rồi cô cũng không được đi chơi thảnh thơi.Bất chợt cô nhìn chiếc cặp sách của mình,rốt cuộc cũng phải gửi bài luận văn cho giảng viên bộ môn...Cô nhăn nhó,vốn dĩ học ở trường cũ cô cảm thấy rất thoải mái khi sang đến đây lại cảm thấy bó buộc,nhiều thứ phải chuẩn bị để không bị đám con nhà giàu quấy nhiễu.Chợt nghĩ ra bản thân đến cái máy tính cũng không có,cô lại càng khó chịu hơn.Giờ kiếm đâu ra cái máy tính để gửi?Haiz...Rốt cuộc đầu óc cô để đâu không biết!Nếu nhớ ra sớm thì cô đã đưa được tận tay cho giảng viên rồi.Đúng là cái đầu hại cái thân mà!
Lâm Tú Vi ra hành lang đứng,đắn đo mãi cô mới quyết định bấm số Vương Thành Long.Chuông điện thoại vang lên rất gần khiến Lâm Tú Vi giật mình.Cô tiến gần lại phòng sách,mở cửa ngó vào.Thì ra Vương Thành Long ngủ ở đây,cô mở to cửa ra,không tin vào mắt mình,căn phòng từ ngăn nắp trở thành bừa bộn,tất cả mọi thứ trên bàn đều ở hết dưới đất,sàn nhà thì toàn mảnh vỡ thủy tinh,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Cô tiến lại gần,căn phòng ngập tràn khói thuốc,mùi rượu nồng nặc sộc thẳng vào mũi cô,thân ảnh Vương Thành Long có vẻ mệt mỏi,nằm dài trên ghế.Cô ra phía cửa kính,nhẹ nhàng mở cánh cửa nhỏ phía trên để thoát hết khí ảm trong phòng.Quay trở lại,cúi người xuống nhặt hết những thứ dưới đất đặt lên bàn.Tấm ảnh chụp cùng ba hắn đã vỡ,cô trầm tư nhìn người đàn ông uy quyền đứng cạnh đứa trẻ ngây thơ.Người đàn ông này...đối với cô thực sự rất quen thuộc.Ánh mắt đó cô chắc chắn đã gặp,nó rất đặc biệt,cũng như ánh mắt của Vương Thành Long đủ khiến cô dựng tóc gáy vậy.Bất chợt Vương Thành Long tỉnh dậy,cô giật mình đặt tấm ảnh xuống bàn.
-Anh...anh tỉnh rồi,tôi chỉ là muốn qua hỏi...
Vương Thành Long đứng lên,hơi nhướng người về phía cô,bàn tay to lớn cầm lấy cằm cô khiến cô cảm thấy đau nhói.
-Nói xem tối qua cô đã sung sướng đến mức độ nào rồi?
Vương Thành Long ánh mắt lạnh băng nhìn cô,căn bản Lâm Tú Vi chưa từng thấy hắn nhìn cô như thế.Cả một trời ghen ghét cộng khinh bỉ tràn ngập vào ánh mắt đấy.Hơi thở nhả ra toàn mùi rượu.Có lẽ tối qua hắn đã uống rất nhiều.Lâm Tú Vi sợ hãi,cô phải làm gì đây,không thể để Hoàng Phong vì cô mà gặp rắc rối được.
-Tôi...tôi...anh ấy...
Lâm Tú Vi khiếp sợ không nói nên lời,nhưng trong đầu cô lúc này chỉ suy nghĩ đến duy nhất từ đó là Hoàng Phong.
Ánh mắt sợ hãi của cô không khiến Vương Thành Long nguôi giận,ngược lại hắn còn cảm thấy chán ghét mình hơn.Thậm chí còn không hỏi han mình đến một câu?Mình thực sự không là gì cả?Kẻ giết người?Một con quỷ?
-Làm ơn...Hoàng Phong không có lỗi!
Vương Thành Long bây giờ mới có chút phản ứng.Miệng hắn nhếch lên khinh mạt,ánh mắt tỏ ra nguy hiểm nhìn cô.
-Là thiếu gia nhà họ Hoàng sao?Cô cũng biết chọn người đấy chứ,hứ...loại người như cô rốt cuộc đã ngủ với bao nhiêu người rồi hả?
Vương Thành Long cầm chặt lấy cằm cô,nhìn thẳng vào mắt cô.Tại sao bây giờ đôi mắt kia lại toàn hình ảnh của Hoàng Phong?Tại sao lại có sự lo lắng đến vậy?Cô là đang lo lắng cho bản thân hay anh ta?Vương Thành Long gương mặt lạnh băng,ánh mắt không một chút cảm xúc,ngay cả vầng trán cũng bất động.Nhìn hắn bây giờ không khác gì một cỗ máy không cảm xúc.
Lâm Tú Vi cứng người.Anh...anh ta nói gì vậy?Hai bên gò má cô đã ướt từ khi nào,nước mắt chảy xuống ngón tay của Vương Thành Long mặn chát.Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới mình đã nói gì.Lâm Tú Vi hiện tại không biết nên làm gì,không biết phải nói gì,chỉ là thấy ánh mắt căm hận kia bản thân cô cũng không giám đối mặt.Vương Thành Long tức giận,hất mạnh cô ngã xuống.
-Á...!
Lâm Tú Vi kêu lên,cô ngã xuống sàn,bàn tay phỏng bị đâm bở mảnh vỡ thủy tinh,cánh tay có lẽ cũng đã trầy xước.Vương Thành Long lười biếng không nhìn cô lấy một cái,hắn lạnh lùng bước qua như không có chuyện gì xảy ra vậy.Lâm Tú Vi bàng hoàng,cô chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến vậy,cũng chưa bao giờ hắn đối xử với cô độc ác đến thế.Cô biết mình không là gì để hắn phải bận tâm hay bản thân cô phải đòi hỏi,cô chỉ muốn hắn buông tha cô,cho cô đi con đường mà cô chọn,và...tránh xa cuộc sống của cô ra.Nhưng tất cả cô nhận lại được đó là sự ràng buộc,bây giờ thêm phần căm ghét và khinh thường nữa.Lâm Tú Vi cô chưa bao giờ cầu xin một cuộc sống hạnh phúc bởi cô đã mất nó khi mẹ cô xa cô.Cô chỉ mong cuộc sống của mình được bình yên vậy mà bây giờ cô còn không biết bản thân đã đắc tội gì với hắn.Lâm Tú Vi ngồi đó trầm mặc...cô hiện tại không suy nghĩ được gì,thân thể cũng mệt mỏi tới mức không muốn đứng dậy.Bàn tay cô,ngoài màu của chiếc băng gạc trắng tinh,màu đỏ của máu cũng bắt đầu rỉ ra,những vết xước do thủy tinh đâm vào cũng bắt đầu lộ diện.
Vương Thành Long bước xuống cầu thang cảm thấy hơi chóng mặt,nhưng hắn không định dừng lại chỉ vì lý do đơn giản là không biết phải đối mặt với cô thế nào?Hắn lên chiếc xe hơi sang trọng màu trắng đỗ sẵn ở cổng.
-Công ty?
Evill nhìn hắn có vẻ mệt mỏi,chưa bao giờ anh lại thấy lão đại của mình mất phong độ cả,chỉ có qua một đêm thôi mà Vương Thành Long đã trở nên yếu ớt thế này.
-Anh hai,em thấy hay là hôm nay anh nghỉ ngơi chút,sắc mặt anh có vẻ không được tốt!
-Từ bao giờ tôi cần cầu phải nhắc nhở!
Evill nhìn thẳng,cho xe chuyển bánh.Vốn dĩ anh định hỏi Lâm Tú Vi nhưng xem ra tâm trạng hôm nay của lão đại không tốt.
-Em xin lỗi!
Evill lái xe một mạch tới công ty.Mất khoảng phút anh tới nơi.Vương Thành Long bước xuống,Evill lo lắng bước theo sau.Vương Thành Long tuy mệt mỏi nhưng vẫn giữ được phong độ riêng của bản thân.Bước qua hàng người dài,hắn bỗng dưng dừng lại,liếc mắt vào cổ áo của nam nhân viên,lại gần,trầm tư nhìn khiến ai cũng khiếp sợ.Vương Thành Long bỏ túi ra khỏi quần,cầm nhẹ cổ áo nam nhân viên nhìn anh.
-Trừ phần lương.
Diệp Anh gật đầu coi như đã hiểu,ra hiệu cho nhân viên.Nam nhân viên đơ người đang không hiểu chuyện gì,Diệp Anh đợi Vương Thành Long đi,cô tiến lại gần,bẻ lại cổ áo,gương mặt tươi cười,tay bỏ ra phủi phủi vạt áo bên vai.
-Anh thiếu cavat!
Nói xong cô gật đầu rảo bước về phía Vương Thành Long.
-Tổng tài,hôm nay anh có cuộc họp,công ty thất thoát một khoản tiền.
-Thất thoát?
Vương Thành Long cau mày,ai lại dám làm trò này ở đây?Kẻ nào dám cả gan làm mấy trò dơ bẩn trong công ty hắn?Diệp Phàm cúi đầu coi như đúng,ánh mắt Vương Thành Long càng đăm chiêu hơn.
-Cậu sắp xếp cho tôi buổi hẹn với Huỳnh Sam.Mọi chuyện cứ như tôi và cậu đã bàn.
Evill gật đầu cúi chào rồi đi ra.Đương nhiên tính tò mò của anh không để yên cho anh chút nào.Cầm máy lên gọi cho Lâm Tú Vi.
Cô vẫn còn đang trong tình trạng "đơ",nói cách khác thì trong đầu cô hiện tại không có một chút cảm giác gì.Ngay cả khi tay nằm trong vũng máu dưới sàn cũng chẳng để ý.Thậm chí cô còn không màng tới mùi tanh sộc thẳng lên mũi.Tiếng chuông điện thoại reo lên cũng là lúc Lâm Tú Vi choàng tỉnh.Cô nhấc máy."A!",mảnh thủy tinh vẫn còn ghim vào tay cô.
-Hai!
Giọng nói cô hơi yếu,Evill nghe qua bụng dạ cũng bồn chồn.
-Em nói xem ở nhà có chuyện gì?
-Em...
Evill biết cô cả đêm qua không về nhà nhưng thái độ của Vương Thành Long đặc biệt không chút bực tực,ngược lại còn lạnh lùng hơn trước rất nhiều.Đoán chắc sáng nay hai người họ có chuyện.
-Thôi được rồi,hai chỉ thấy lão đại hơi mệt,cơ thể có vẻ yếu nên hỏi chuyện vậy thôi.
Lâm Tú Vi nghe đến đây đột nhiên lo lắng.Cô đứng dậy khó khăn.
-Anh ta...không sao chứ?
Evill đầu dây bên kia mỉm cười.Nói gì thì anh cũng vẫn tin lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.Chỉ tại một chàng lạnh lùng,một nàng khiếp sợ lên mới ra cơ sự này.
-Anh có hỏi nhưng...
Lâm Tú Vi nghe đến đây mới nghĩ lại.Đúng thật lúc tay hắn chạm vào cô cô đã thấy rất nóng,người lại vừa uống rượu,nằm bên ngoài không có chăn đắp thì đến cả thượng đế cũng đổ bệnh.Lâm Tú Vi vội vã xuống dưới bếp,bắp chân cô với tay vẫn còn mảnh thủy tinh.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tất cả là tại mình,nếu như báo cho hắn một tiếng có lẽ đã không giận giữ đến mức vậy.Cô vội vàng rửa hết vết máu trên tay.Bây giờ bản thân mới nhìn thấy tay mình be bét máu cứ thế chảy ra.Cô rơi nước mắt,bàn tay thon gọn bị mảnh vỡ đâm vào run rẩy nhìn vết bỏng dập nát.Cô nhẹ nhắm mắt,xé một miếng vải gần đó buộc lại.Hít một hơi thật sâu,uống hết cốc nước lạnh để quên đi cảnh máu me vừa nãy.Sau khi đã ổn định trở lại,cô lấy đồ trong tủ lạnh ra.Trong tủ hiện tại không còn gì,cô cau mày,rốt cuộc trong đời cô cuối cùng cũng phải nấu món...cháo hành!Chưa lần nào cô nấu món này,trước đây là mẹ cô hay làm mỗi khi bị bệnh.Nhưng thật sự mùi hành khiến cô cảm thấy khó chịu.Cho đến tận bây giờ,đây là lần đầu tiên cô động đến nó.
Ở công ty,Vương Thành Long thay bộ đồ khác bước ra.Thư kí Diệp nhanh nhẹn lấy cavat cho hắn.
-Tổng tài,hôm nay ngài khỏe chứ?
-Cô thấy thế nào?
Vừa đeo cavat,Diệp Anh vừa nói.
-Sắc mặt ngài không được tốt,cơ thể lại rất nóng.Hay để tôi đi lấy thuốc.
-Không cần,lấy tôi ly cà phê!
-Vâng!
Diệp Anh ra khỏi phòng,Vương Thành Long đi lại.Hắn đang ở nơi rất cao,nhìn xuyên qua tấm kính chắc chắn này là cả thành phố.Trong tay hắn hiện tại không thiếu thứ gì,chỉ cần một lời nói của hắn công ty nhỏ thành lớn,lớn thành cát bụi.Vậy mà người đàn bà đơn giản như Lâm Tú Vi lại khiến hắn không thể chạm tới,càng không thể đối mặt.
-Tổng tài!Đã đến giờ họp,cafe của ngài cũng đã chuẩn bị xong.
Diệp Anh vẫn đứng đó mở cửa,Vương Thành Long quay người bước ra,dõng dạc và uy nghiệm.Theo đó là tiếng đóng của cùng bước chân của thư kí Diệp.Vừa đi Diệp Anh vừa phổ biến nội dung cuộc họp cho Vương Thành Long nghe qua.
-Có ai biết chuyện thất thoát chưa?
-Chưa,hầu hết mọi người đang rất thoải mái vì lợi nhuận công ty tăng đáng kể so với tháng trước
-Bao nhiêu?
-Tăng ,% tương đương với , tỉ triệu nghìn.
-Dự án đầu tư.
-Tất cả đều rất tốt.Bất động sản tăng %,thương mại %,hàng hóa công ty sản xuất ra chiếm ,% doanh thu thành phố.Các bản hợp đồng thu về khoảng đến triệu tiền lợi nhuận.Thương hiệu công ty đứng trong top thương hiệu uy tín.
Vừa dứt lời,Diệp Anh nhanh chân đến mở cửa phòng họp.Quả nhiên công ty thắng lớn nên không khí rất thoải mái.Vương Thành Long bước vào,tất cả đều đứng lên cúi đầu đồng thanh.
-Chủ tịch!
Vương Thành Long ngồi xuống,gương mặt vẫn lạnh băng,cầm ly cafe lên nhấm nháp.Chưa được phút,Vương Thành Long ra hiệu cho Diệp Anh.Cô cúi đầu xuống nhận nhiệm vụ.Diệp Anh bước ra khỏi phòng thì Vương Thành Long ngồi lên,hai tay đặt lên bàn.
-Tháng này mọi người đã vất vả rồi.
Nghe câu này của Vương Thành Long ai cũng phấn khởi.Chưa bao giờ hắn lại nói những lời này,đặc biệt theo kiểu nhẹ nhàng như vậy.
-Tất nhiên,làm tốt thì phải có thưởng nên lương tháng này của mọi người sẽ được cộng thêm tiền thưởng.Hơn nữa,chuyến đi du lịch tới ai có nhu cầu tham gia thì đăng kí với thư kí Diệp,tài chính do tôi lo hết.
Nói đến đây cả phòng trầm lặng một chút rồi tiếng vỗ tay vang lên.Họ đã gắn bó ở đây từ hồi ba hắn ngồi trên ghế đó nhưng số lần được đi tham quan đếm trên đầu ngón tay và chỉ có khi Vương Triệu nắm quyền.Từ khi hắn lên họ đã phải làm việc rất vất vả để xứng đáng với số tiền mình được nhận.Vào được tập đoàn này không phải dễ,tuân thủ những quy định để không bị trừ lương cũng không đơn giản chút nào.
-Không ai ý kiến gì thì cứ vậy mà làm.
-Chủ tịch Vương quả là người có tầm nhìn xa.Chúng tôi thực sự biết ơn khi được làm cho ngài.
-Được rồi,giám đốc tài chính,không phải đến lượt của anh?
Mọi người nghiêm túc trở lại.Giám đốc tài chính Mã Nghiệt mặc bộ vest sang trọng màu xanh thẫm,dõng dạc đứng lên.Thực chất tập đoàn Vương gia đều được xếp theo cấp bậc.Càng chức lớn thì bộ quần áo trên người càng đắt tiền,ngay cả màu áo cũng được phân biệt rõ rệt,hay chất lượng phòng làm việc cũng được trang hoàng theo năng lực.Giám đốc các bộ phận đều được may màu xanh thẫm,nhân viên văn phòng cấp màu đen,cấp màu xanh da trời đậm và tầng lớp được gọi là nhân viên quèn không có đồng phục và phải làm việc ở tầng .Cách phân biệt này cũng là lý do khiến tập đoàn ngày càng lớn mạnh hơn về nhân lực cũng như lỗ lực trong công việc.
-Tháng này doanh thu tăng đáng kể,những công trình mà ta hủy hợp đồng trước đó đều không gây lỗ,mức lương của công nhân và nhân viên đều được trả đúng theo năng lực,do công việc tiến chuyển thuận lợi nên chỉ tiêu tiền thưởng được nâng lên nhiều...
Cùng lúc đó Diệp Anh mang giấy tờ vào.
-Tổng tài!
Vương Thành Long nhận lấy.Lướt qua một lượt rồi đặt xuống.Hắn giơ tay ra hiệu dừng lại.Mã Nghiệt đứng ngây người không hiểu mình đã nói gì sai.
-Doanh thu tháng này tăng đáng kể,giám đốc Mã đây không biết mình còn thiếu gì?
-Chủ...chủ tịch,nếu thiếu sót gì xin ngài nói,tôi sẽ chỉnh sửa và bổ sung.
-Tiền lương,tiền thưởng,bộ đồ trên người mà các vị đang mặc là quá đủ rồi nên công ty bị thất thoát Mã Nghiệt ông coi đó là không đáng kể?
Cả phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng.Ai cũng trong tình trạng lo lắng.Thực chất hắn thừa biết ai trong công ty này có quỹ đen và biển thủ tiền của công ty nhưng tất nhiên hắn đều đuổi hết với lý do hết sức hợp lý mà hắn đưa ra.Coi như số tiền đấy là tiền bố thí đã trang trải cuộc sống sau này.Vì đã bước chân ra khỏi tập đoàn này thì không một ai có thể làm ở công ty khác được nữa.
-Chủ tịch,số tiền đó là tiền lỗ mà tháng này chúng ta phải chịu.Khoản tiền nhỏ nên tôi nghĩ không cần phải nhắc đến.
-Không cần?Ông có biết số tiền đó bằng lương của bao nhiêu người cộng lại?Lỗ hay là quỹ đen ông phải tự hiểu.
-Chủ tịch,tôi thề là tôi không hề biển thủ một khoản nào hết!
Người trong phòng tròn mắt nhìn Mã Nghiệt.Con người mà họ luôn tun kà chính trực hôm nay lại bị bóc ngay trước mặt nhiều người thế này.Đúng là không thể biết trước được chuyện gì trong tương lai...