Bước vào nhà.Ba người không ngạc nhiên.Nhưng thật sự nhà của lão rất đẹp,đẹp như một cung điện vậy.Màu vàng sáng sủa cùng với chiếc đèn chùm kiểu cổ điển.Ngôi nhà được thiết kế riêng kiểu cung điện Hoàng gia.
-Mời ngồi,mời ngồi.Người đâu,rót trà mời khách.
Chỉ chưa đầy một phút,người hầu đã bê bốn tách trà ra đặt trước mặt.Cô hầu này rất đặc biệt.Ăn mặc hở hang,mái túc búi cao để lộ xương quai xanh mê hồn,gương mặt tây với làn da trắng hồng cùng với đôi mắt xanh thẳm tuyệt mĩ.Nếu được phong tước thì cô ta xứng đáng được phong tặng là hồ ly.Có vẻ Wiliam Niên muốn dùng mĩ nữ để thương lượng.Cô ả ngồi lả lướt dưới chân Vương Thành Long.
-Thú vui của ông thật đặc biệt nha!
-Ưng Hoàng nói quá.Chỉ là hôm nay có khách quý thôi.
Hai người ngồi nhìn vẻ mặt khó chịu của Vương Thành Long.Vầng trán bắt đầu nhăn lại,ánh mắt như nảy lửa.Cô ả thấy Vương Thành Long không nói gì nghĩ hắn thích nên làm tới.Bàn tay bắt đầu lân lê đặt lên đùi hắn.Ưng Hoàng và Vân Du trợn tròn mắt nhìn sau đó lắc đầu.
Và...”bộp”,một bạt tai làm không mặt trắng ửng đỏ.
-Biến!
Cô ả đang nằm trên sàn xanh mặt sợ hãi nhìn Wiliam mong được bênh vực.
-Còn đứng đó nhìn.Dám hỗn láo với khách quý của tôi.Đi xuống mau.
Đứng dậy vội vàng đi ra.Vương Thành Long tia mắt nhìn Wiliam Niên như lời thách thức.
-Vương đại,mong cậu bỏ qua.Tại người của tôi sơ ý.
-Tôi lại không nghĩ ông lại dùng mấy lại người như này.Tôi không có thời gian chơi đùa.Giờ thì chúng ta nói chuyện chứ?
-À...à...đúng,đúng.Chúng ta cần nói nhiều về chuyện xảy ra đấy ông Niên.
Vương Thành Long không thèm cầm cốc trà lên uống,thậm trí cũng không buồn nhìn.Ông Niên tỏ ra không có gì nhưng trên gương mặt lại xuất hiện giọt mồ hôi như nói hết cho mọi người thấy.
-Về chuyện đó.Hai người muốn gì?Chúng ta có thể thương lượng trong hòa bình.
-Còn phải để xem ông Niên như thế nào.Tôi thì nghĩ chỗ hàng đó là của Ưng Hoàng rồi.
-Vương lão,thương trường cũng có luật của thương trường.Không phải cậu là người luân làm theo luật sao.
-Wiliam,ông nói vậy là không hiểu gì rồi.Đó đó là món hàng của tôi.Chẳng qua là ai đó giở trò sau lưng mà thôi.
-Hahaha...cậu Ưng nói thế chẳng lẽ lại là tôi.Wiliam tôi chưa bao giờ làm trò đó.
-Vậy thì ông cũng nên nhường lớp tẻ chứ.Ông biết số hàng đó quan trọng với Ưng Hoàng tôi như thế nào.
-Cậu nói vậy thì tôi lỗ à.
-Ông Niên.Ông biết tôi là người thế nào.Nhưng nếu ông muốn thì chia -.
-Vương lão,chia như vậy thì hơi thiệt,số vật liệu để làm súng tương đương cả trăm tỷ.Tôi nghĩ cậu không nhỏ mọn thế chứ.
-Ông nghĩ mình xứng đáng được bao nhiêu phần trăm.Số hàng đó vốn dĩ là của tôi.Ông tưởng ông giở chút trò quỷ ra là qua mắt được tôi.
-Mấy người có vuốt mặt thì cũng phải nhìn râu chứ.Tôi đã rất kính cẩn rồi.Hứ,giở trò thì sao.Nếu như mấy người của cậu không kém cỏi thì đã chẳng có chuyện này.
-Ông...
-Wiliam Niên,ông trở lên to gan từ khi nào?Giao hàng hay để tôi tự lấy!
-Vương Thành Long,mèo dù nhỏ đến đâu nhưng ép vào đường cùng thì không tiếc hóa hổ đâu.
-Vậy thì tôi muốn xem gan của con mèo đó to thế nào.
-Hứ...mấy người quên đang ở đâu sao?
Dứt lời,Wiliam Niên ra hiệu cho người vào.Một tốp người tầm hai mươi người,mỗi tay một khẩu súng đi vào bao vây Vương Thành Long,Ưng Kim Hoàng và Vân Du.
-Lão đại có cần...
-Hứ,ông Niên quả cao tay.Chỉ có bằng này người?
-Vương Thành Long,cậu xem thường người của tôi quá rồi.
-Vương Long,không cần nói nhiều,cần đánh thì đánh thôi.
Nói xong,cả ba đều rút súng ra.Vương Thành Long nhìn Vân Du ra hiệu gì đó.Sau đó bắt đầu nổ súng.Ưng Kim Hoàng bắn một loạt,từng người từng người một gục xuống.Không lạ với tài bắn của anh,vì anh sở hữu một chỗ tập bắn lớn nhất thế giới với những vũ khí tối tân,hiện đại nhất.Còn Vân Du và Vương Thành Long phối hợp cực đẹp mắt.Bất ngờ Vương Thành Long đi tới,dí sát khẩu súng vào đầu Wiliam Niên,tức giận nhìn lão.
-Dừng tay!
Đám người của lão dừng tay khi nghe tiếng quát của Vương Thành Long.
-Vương....Vương lão,tha cho tôi,tôi sẽ nhượng lại hết số hàng đó chỉ cần cậu tha cho cái mạng già này.
-Ông Niên,cầu xin đã muộn,tôi nghĩ lá gan của ông to lắm,sao phải sợ.
-Hahaha...ông làm Ưng Hoàng tôi được phen hoạt động tay chân.Đến giờ còn cầu xin được.
-Xin các cậu,tha cho tôi.
-Vân Du,lấy số hàng về.
-Dạ.
Vân Du theo lệnh đem hết số hàng đó vào xe.Đoạn Vương Thành Long nhếch mép cười khinh nói:
-Ông nên xem lại bản thân đi.Vương Long tôi đã cho cơ hội mà không lấy thì ông là người đầu tiên.Coi trừng con trai ông cẩn thận.Tôi không thích động tay tới đứa trẻ còn chưa kịp lớn.
Nói xong cả ba lên xe và trở về.
Trong nước,trời bắt đầu sáng,Hoàng Phong chợt tỉnh dậy,đầu anh choáng váng.
Tay đặt lên đầu,vầng trán nhăn nhó định ngồi dậy nhung lạ bắt gặp một gương mặt xinh đẹp.Đôi mắt nhắm lại,nhưng vầng trán bướng bỉnh khẽ nhăn lại.Từ lâu,Hoàng Phong không được nhìn khuôn mặt thiên thần này.Lấy tay khẽ gạt những lọn tóc vấn vương trên khuôn mặt.Lâm Tú Vi thấy động,tỉnh dậy.Cô tròn mặt nhìn anh,đôi má ửng đỏ.Đứng phắt dậy,cô quay đi để che đi sự hồi hợp.
-À...hôm qua...
-Hôm qua,anh có làm phiền em không?
-Chỉ là thấy anh đã say,để một mình ngoài đường không an toàn.
-Em...
-Tôi đi làm chút đồ cho anh ăn.Sau đó anh có thể đi được rồi.
-Lâm Tú Vi...
Lâm Tú Vi định quay đi nhưng Hoàng Phong gọi lại.Tim cô dường như muốn nhẩy ra ngoài.Đối mặt với anh con người cô không là chính mình,mềm nhũn,yếu ớt.
-Hả?
-Cám...cám ơn em!
-Không có gì.
Nói xong,Lâm Tú Vi đi ra ngoài,còn Hoàng Phong cũng đứng dậu,chỉnh lại quần áo.
Một lúc sau,Lâm Tú Vi mang một bát cháo tới đặt lên trên bàn.Hoàng Phong không đợi cô gọi,đi lại ngồi xuống luôn.
-Em không ăn à?
-Tôi ăn sau,anh ăn đi cho nóng.
Hoàng Phong không nói gì cúi gằm mặt ăn ngấu nghiến.Lâm Tú Vi nhịn cười,cô chống tay bưng cằm nhìn anh ăn ngon lành.Bắt chợt Hoàng Phong ngẩng mặt lên nhìn cô làm cô quay ngoắt mặt đi chỗ khác,hành động này của cô dễ thương tới mưacs Hoàng Phong muốn giơ tay véo chiếc má phúng phính của cô nhưng hoàn cảnh không cho phép anh làm thế.Đôi mắt nhìn chằm chằm làm Lâm Tú Vi mất tự nhiên.
-Anh ăn xong rồi hả?
-À...ừ!
-Vậy tôi giờ tôi có việc phải đi.Anh...
-Được thôi,cảm ơn em vì tất cả.
Nói xong,Hoàng Phong quýên luyến bước đi.Lâm Tú Vi thở phào nhẹ nhõm,cô khóa cửa rồi đeo ba lô ra ngoài.
Ngoài trời chuyển mùa,những cơn gió se lạnh thổi lướt qua.Lâm Tú Vi mặc chiếc áo len dài,cùng với quần len màu đen.Đi đôi giày thể thao màu nâu.Khuôn mặt xinh xắn,mái tóc xõa đội chiếc mũ len màu hồng xinh xắn đi trên phố.
Hôm nay Lâm Tú Vi đến trường để tập cho buổi hòa nhạc kỉ niệm trường Keysland.Chiếc xe đen bám sát theo Lâm Tú Vi nhưng cô không hề hay biết.Cho tới khi cô bị đầu xe chặn lại.Lâm Tú Vi cố nhìn vào bên trong nhưng không được.Nguyên nhân đơn giản là kính xe là kính một chiều vả lại được chế tạo cường lực chống đạn.Chiếc xe này là chiếc được thiết kế đặc biệt cho Vương Thanh Long.
-Tiểu thư,mời cô lên xe.
-Tôi không quen mấy người.
-Mời cô lên xe.
-Anh là ai?
Vân Du bước xuống,nhìn Lâm Tú Vi kính cẩn như đối với Vương Thành Long.
-Em còn chưa lên xe.
Mở tấm kính xuống,gương mặt lạnh lùng,đôi mắt sâu thẳm không cần nhìn Lâm Tú Vi.
-Tôi và anh không có gì hết,tại sao tôi phải đi với anh.
-Em quên rồi?Vân Du,tiểu thư không lên thì bế cô ấy lên cho tôi.
Vừa nói xong,không đợi Lâm Tú Vi phản ứng,Vân Du đã ôm eo nhấc bổng lên xe.Lâm Tú Vi mất cân bằng ngả luôn người vào Vương Thành Long.
-Sao hả?Hoàng Phong tỉnh rồi chứ?
-Ý anh là sao?
-Không phải đêm qua anh ta say mềm trong vòng tay em.
-Sao anh biết?Anh cho người theo dõi tôi?
-Em vốn dĩ đã là của anh vì thế mọi chuyện em làm anh đều phải biết.
-Anh...
-Em...đi đâu?Thời gian tôi cho em chơi đùa khá lâu rồi đấy!Định bao giờ trở về đây hả?
-Tôi cần đến trường ngay.
-Đang đánh trống lảng.Vân Du,đến trường.
Lâm Tú Vi sợ sệt ngồi cứng đờ,khiến Vân Du ngồi ghế trước phải bật cười.Dù không cười ra tiếng nhưng khiến Lâm Tú Vi đỏ mặt.Vương Thành Long trừng mặt nhìn Vân Du nhắc nhở.Vân Du ngồi thẳng lên,kho han vài tiếng để kìm nén lại cơn cười của mình.Đôi mắt nheo lại ý cười khi thấy cô gục mặt cúi xuống để che đi phần má ửng đỏ của mình.
-Hôm nay không phải cuối tuần,đến trường việc gì?
-Chỉ là một chút việc nhỏ.
Thấy Lâm Tú Vi không thoải mái nên Vương Thành Long không hỏi thêm gì nhiều.
Lâm Tú Vi khá mệt mỏi vì cả tối qua cô không chợp mắt.Mãi đến tờ mờ sáng lim dim lại bị Hoàng Phong làm thức giấc.Đôi mắt đỏ ọc phải cố mở ra vì lo sợ điều gì đó.Nhưng cuối cùng cũng không chịu được.Cái đầu cứ gật gù,đôi mắt đờ đẫn hiện rõ mệt mỏi.Vương Thành Long quay sang,thấy cảnh tượng đó khóe miệng cong lên.Bất chợt cánh tay ôm lấy đầu Lâm Tú Vi kéo lại vai mình.Hắn ôm chặt tới mức Lâm Tú Vi không nhúc nhích được.
-Ngủ đi!
Giọng nói vang lên làm cô hơi giật mình,nhịp tim đập nhanh vì lo sợ.Làm sao được khi cơn buồn ngủ kéo tới.Đầu cô đang tựa vào bờ vai rắn chắc,một mùi hương quyến rũ lan tỏa.Cuối cùng Lâm Tú Vi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Vương Thành Long cúi xuống nhìn gương mặt xing đẹp của cô.Khẽ gạt những lọn tóc vương trên mặt.
Lâm Tú Vi ngủ ngon lành.Thi thoảng lại dịch chuyển tư thế để dễ chịu hơn.Gương mặt cũng dúi vào người Vương Thành Long như một con mèo con nằm trên lòng chủ.Bỗng,một cánh tay dang ra ôm chầm lấy hắn,dù biết chỉ là cái ôm trong tiềm thức nhưng trong lòng Vương Thành Long vẫn cảm thấy hạnh phúc.Trông hắn lúc này không khác nào chiếc gối ôm ở nhà.
Tầm nửa tiếng sau,chiếc xe đi đến trường.Lâm Tú Vi vẫn còn ngủ ngon lành trong xe.Chiếc xe dừng lại ở sân trường thu hút bao ánh nhìn của sinh viên.
-Còn chưa dậy?
Ghé sát vào tai Lâm Tú Vi nói làm cô giật mình.Tròn mắt nhìn Vương Thành Long,đôi má lại bắt đầu đỏ dần.
-Sao hả?Em còn không buông tay ra!
Lâm Tú Vi cúi xuống nhìn thấy tay mình đang ôm chặt người hắn.Cô bước nhanh xuống xe.Vương Thành Long cũng bước xuống.Lâm Tú Vi nhăn trán dường như hắn hiểu hết suy nghĩ của cô.
-Tôi sẽ ở đây xem em chơi đàn.
-Hả?Anh...anh không có việc sao?
-Sao?Không muốn?Tôi sẽ làm sau.
Lâm Tú Vi hậm hực bước đi,cô cúi gằm mặt xuống vì đám người xung quanh đều thì thầm to nhỏ gì đó.
-Oa...không phải Vương Thành Long sao?
-Đẹp trai dữ vậy nè...trời ơi,cái dáng đi cũng quyền quý nữa.
-Ha....anh chàng đi theo sau cũng đẹp nữa...
-Mà sao Lâm Tú Vi lại đi từ đó vậy nhỉ?
-Đừng nói là có ý gì nha.
Sân trường cứ bàn tán,một số nữ sinh phấn khích quá chạy lại bắt chuyện nhưng câu trả lời là ánh mắt lướt qua lạnh lùng đến run sợ.
Lâm Tú Vi lên bục,ngồi vào bàn piano và bắt đầu lướt những ngón tay trên phím đàn một cách thuần thục.Tiéng đàn vang lên,người nghe cũng phải du dương theo.Vương Thành Long thù không cần nói,ban tổ chức bê hẳn chiếc ghế ra mời hắn ngồi,gương mặt thận trọng và cung kính.Hoàng Phong đứng đó,ngây ngất bởi tiếng đàn cũng như sắc đẹp của cô.Nhưng lúc cô đến và đi cùng Vương Thành Long thì anh đã thấy lạ rồi.