Nấm Lùn Nghịch Ngợm

chương 29: chương 28: chiếc giẻ lau bảng thần kì ( phần cuối )

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-CÁI GÌ? Tụi A không thèm mua đồ lau bảng mới?-Nó đập bàn cái ‘Rầm’ rồi tức giận nói to.

-Bình tĩnh, bình tĩnh. Mày nói nhỏ thôi, đây là căn-tin đấy!-Hạnh nói rồi nhìn nó như kiểu “mất mặt quá”. Như hiểu ra vấn đề, nó đỏ mặt ngồi xuống.

-Nhưng mà sao tụi nó không mua? Không sợ bị phạt à?

-Mày ngu lắm con ạ? Không hiểu sao lúc mày quá thông minh lúc mày lại quá là ngu ngơ!!!-Mỹ Anh ngán ngẩm lắc đầu.

-Mày nói giề?-Nó nhướn mày hỏi.

-Chả lẽ không phải?

-Mà thôi, mày biết sao tụi A không mua đồ lau bảng mới không vậy?

-Tại vì…Tụi nó muốn lớp mình càng ngày càng bị đồn đại…-Hạnh nói.

Nó để ý xung quanh, hình như điều đấy đã đúng ý họ rồi…Chỗ tụi nó ngồi vắng hoe, xung quanh thì bị không biết bao nhiêu con mắt chọc vào không mấy thiện cảm.

-Nhưng mà tụi bây không thấy vô lí sao? Vậy thì tụi nó phải chịu phạt dọn vệ sinh mà. Mấy tiểu thư, công tử tụi nó…?

-Mày lại ngu..-Lần này không chỉ nói, Mỹ Anh tặng kèm cho nó một cái cốc đầu rõ đau.

-Ai ui, đau…

-Mày nghĩ sao? Tụi nó đâu có làm, có người làm của tụi nó làm mà…

Nó ngu ngơ, ngơ ngác như con nai tơ, đơn giản vậy mà nó cũng không hiểu. Nó vỡ lẽ,…

-Nhưng…sao mày biết?-Nó nhìn Hạnh đầy thắc mắc.

-Phát thông tấn xã nói.-Mỹ Anh nói.

-Hờ, thằng này quả thực quá giỏi rồi.

Tụi nó đang ngồi nói chuyện ở dưới căn-tin thì tiếng loa phát thanh của trường vang lên: “Tôi là thầy Hùng giám thị, xin mời tất cả học sinh lớp chuyên A lên phòng giám thị gặp tôi. Xin hết!!!”

-Hờ, cái ông Hùng trùng tên với thằng Hùng mà sao tình khác nhau một trời một vực thế?-Nó phát biểu rồi cả đám ung dung lên phòng giám thị. Chuyện này chả có gì là lạ cả, nó biết trước sau gì cũng phải lên thôi, một tuần ít nhất một lần.

-Cả lớp đã đến đầy đủ chưa?-Ông Hùng mặt hầm hầm mà hỏi.

-Rồi..i…i…ạ…-Tụi nó chán nản mà kéo dài ra.

-Các anh, các chị có biết hôm nay tôi gọi mọi người lên làm gì không?

“Thấy không nói làm sao mà biết ạ!” Tụi nó nghĩ thầm.

-Tại sao mọi người lại ăn cắp đồ lau bảng của lớp A mà không thèm trả?

Tụi nó ngớ ra, lớp A nói với thầy giám thị ư? Những chuyện thế này thì thường chỉ nói chuyện hai lớp với nhau thôi chứ, lần này lôi cả thầy cô vào cuộc sao?

-Thưa thầy, đồ lau bảng đó chính là của lớp em.-Nó bỗng trả lời một cách chắc chắn làm lớp nó ngạc nhiên.

-Linh, cái đó mày còn bảo là chưa chắc chắn mà.-Mỹ Anh nói nhỏ với nó.

-Không sao, tụi bây cứ tin tao-Nó nói nhỏ với cả lớp rồi nháy mắt đầy tự tin khiến cả lớp yên tâm phần nào.

-Các em chắc chắn là đồ lau bảng lớp em.-Thầy Hùng hỏi lại.

-Vâng ạ.

-Vậy tại sao lớp A lại nhận của các em ấy?

-Vậy tại sao lớp em không thể nhận là của lớp em. Lớp A đáng tin hơn lớp em ạ?

-Đấy là điều đương nhiên…-Ông thầy nói mà tụi nó tức nghẹn họng. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở.

Hờ, cái con người tai to mặt lớn này sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây vậy? Nó kêu trời.

-Chủ…chủ tịch Trần.-Ông thầy Hùng lắp bắp

Nó cố trốn đằng sau đám bạn đang trố mặt ngạc nhiên…là chủ tịch Trần-vị chủ tịch của Sky nổi tiếng lớn ư? Trước mặt họ là một cậu thanh niên khoảng tuổi, mái tóc màu nâu cà phê, đôi mắt có đôi chút màu xanh dương, nhìn anh giống như người lai. Người con trai ấy quay qua mỉm cười với tụi nó rồi quay sang thầy Hùng giám thị.

-Chào thầy, lâu lắm không gặp.-Anh nói truyện, giọng vô cùng dễ nghe.

-À vâng, không biết cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?

-À tôi đi thăm em tôi.-Anh nói rồi liếc mắt về phía nó. Khỏi nói cũng biết nó sốc cỡ nào, không chỉ nó mà tất cả mọi người ở trong căn phòng trừ Trần Khánh Huy không khỏi ngạc nhiên.

-Ai…ai là em của Trần chủ tịch đây vậy?-Thầy Hùng hỏi.

-Là kia kìa…-Huy nói rồi chỉ chỉ, tụi nó và ông thầy nhìn theo hướng chỉ của Huy. Hạnh khều khều nó.

-Cái gì? –Nó hỏi nhỏ.

-Cái thằng cha kia hình như chỉ mày!!!-Hạnh nói nhỏ không kém.

Nó giật mình quay lại thì thấy tên Huy đang nhìn nó với bản mặt không thể nào đểu hơn. Nó lại nhìn xung quanh, ai cũng nhìn nó với ánh mắt tò mò, kể cả hai ông anh. Nó gãi đầu đứng ra…

-Haha, Huy phải không? Haha lâu ngày không gặp anh, khác quá….-Nó bước ra gãi đầu nói và nhìn Huy với ánh mắt hình viên đạn.

-Ừm, khoảng tuần không gặp mà anh đã khác rồi. Không nhận ra luôn hử.-Huy nói mà nó mắc nghẹn.

-À mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy?

-Em có thể bỏ cái giọng tình cảm ấy đi được không? Anh sợ…

-….

-À, hôm nay tiện ghé thăm trường cũ, anh…lòng vòng vài hồi thì thấy em gặp rắc rối…

-Anh từng là học sinh cũ của trường này.-Tụi nó ngạc nhiên.

-Đúng vậy!!! Nhưng mà giờ không quan trọng, mấy đứa có chuyện gì à???

-Ờm, chuyện rất lớn luôn ý.

-Thật ra là không lớn nhưng có người thích bé xé ra to thôi.

Thế là tụi nó dốc toàn tâm toàn ý toàn lực, toàn bộ lực lượng A mà kể lại ngọn ngành, đầu đuôi câu chuyện. Còn khuyến mãi phụ họa có lời hát…

phút sau…

-Hộc..hộc…đó…anh hiểu chưa?-Nó thở hộc hộc hỏi sau màn biểu diễn kia.

-Hả…ờm..thì…-Huy thì như bị gọi dậy sau một giấc ngủ dài cứ ú ú ớ ớ…

-Thật là chán anh quá đi.-Nó đập trán.

-Con nấm lùn, tránh qua để tao nói…-Hắn nói với nó rồi quay sang Huy.

-Anh Huy, cái đồ lau bảng lớp em vì giống cái của lớp A với lại xuất hiện cùng ngày với cái lớp nó mất nên lớp nó đổ cho lớp em lấy.

-À, anh hiểu rồi.-Huy nói rồi quay sang nó ánh mắt như kiểu nói hai chữ..dài dòng.

Nó tức…nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn thì thản nhiên nhe răng mà cười. Như nhìn thấy tình hình trước mặt. Huy e hèm vài cái rồi nói tiếp.

-Vậy thầy giám thị xử lí sao rồi?

-À…tôi đang định phạt bọn nhóc A…

-Tại sao?

-Vị bọn chúng ăn trộm đồ lau bảng…

-Sao thầy biết???-Chưa kịp để thầy nói hết câu Huy cướp lời.

-Ơ…là vì…

-Thầy à, là thầy giáo không nên làm việc theo cảm tính không thì học sinh không nể đâu.-Huy không hề nể mặt mà nói thẳng, anh từng bị ông thầy này đì, lần này nói ra vô cùng thoải mái, có vẻ không chỉ anh mà tất cả tụi nó cũng thế. Ông thầy cứng họng.

Được một lúc theo lời Huy tất cả thành viên lớp A cũng có mặt đầy đủ. Hai lớp lườm nguýt nhau đủ đường.

-Được rồi, lớp A chắc chắn là lớp A ăn cắp đồ lau bảng lớp các em phải không?-Huy hỏi.

-Vâng ạ.-Cả lớp đồng thanh, trừ Thiếu Minh đang nhìn nó.

-Được rồi, mang tất cả camera ra đây.-Huy bỗng nói làm tất cả bất ngờ, ừ nhỉ. Ngu thế không biết, có camera quan sát mà. Tụi lớp A tái mặt. Tụi nó không ngờ lại bỏ qua chi tiết quan trọng thế.

Thế là mọi việc sáng tỏ, Lớp A bắt cậu bạn Khanh của lớp nó ăn cắp đồ lau bảng sau đó bỏ qua lớp nó rồi đổ tội, câu chuyện tiếp theo diễn ra như lời kể. Tụi lớp A sợ hãi nép sát vào nhau.

-Khanh, tại sao em lại làm vậy?-Huy nhìn Khanh mà hỏi.

Khanh quay qua cả lớp, cử tưởng sẽ nhận được những ánh mắt khinh thường, dẽ bỉu nhưng không…mọi người nhìn cậu tin tưởng. Cậu như được tiếp thêm sức mạnh.

-Dạ thưa anh, mẹ em nợ tiền của công ti nhà bạn Tường Vi, bạn ấy dọa nếu không làm việc này thì cậu ấy sẽ siết nợ nhà em, nên bắt buộc em phải làm vậy. Anh thấy vô cùng có lỗi, tôi xin lỗi mọi người.

-Khoan đã, vậy chiếc giẻ lau bảng đó đúng là của lớp A rồi.-Thầy Hùng nói.

-Thưa thầy, đây là đồ lau bảng lớp em.-Nó nói một cách chắc chắn.

-Vậy tại sao…

-Khanh đã thú nhận với em hết rồi. Đô lau bảng là của bạn ấy mua ạ.-Nó nói rồi nhìn cậu bạn mỉm cười.

Câu chuyện kết thức như vậy, lớp A bị phạt nặng, đồng thời mời phụ huynh cả lớp lên làm việc.

-Này, Linh. Anh giúp em rồi thì em phải giúp lại anh chứ.-Huy nhìn nó đầy ý cười.

-Hazzi…biết rồi…-Thế là nó bước theo Huy trong ánh mắt tức giận của hắn.

“Cái con này, con gái con đứa mà trai nói đi là đi à? Có coi vị hôn phu này ra gì không vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio