“Hắn làm sao có thể là người như thế ?”
Viên Tử Hàm nhìn qua thực tham lam, nhưng cũng chỉ là đối với tiền tài và địa vị của mình mà thôi. Hơn nữa, mình đối với cậu ta cũng coi như là cẩn thận chu đáo , còn cậu ta đối với mình, có thể quan tâm, có thể vui đùa ầm ĩ, có thể thích, nhưng là không thể chấp nhận yêu hắn . Đến bây giờ, cậu ta thủy chung vẫn không phải không muốn buông tay sao.
” Ax, coi tiền tài như rác rưởi, trên đời này thật sự còn có loại phụ nữ này tồn tại sao?” Thượng Quan Thần lúc nói chuyện, kinh ngạc tuyệt đối không thua vừa rồi . Đây cũng khó trách Thượng Quan Mộc sẽ như vậy rối rắm , phụ nữ không thích tiền tài, tương đối khó thu phục.
Phụ nữ, hắn không biết có hay không, nhưng Viên Tử Hàm cũng là một người đàn ông chân thật .
Thượng Quan Mộc không nói gì, quay đầu không thèm nhìn hắn, một mình uống rượu . Hắn thật là đánh giá cao Thượng Quan Thần rồi, nhưng cũng là do bản thân hắn không để ý đến vấn đề chính, bởi vì Thượng Quan Thần có thể trăm phần trăm hiểu được tâm lý của phụ nữ, nhưng là không hiểu được tâm lý đàn ông.
Cậu ta là người đàn ông bình thường .
“Kỳ thật anh một mực đối tốt với cô ta, cô ta ngược lại sẽ dễ dàng xem nhẹ sự tồn tại của anh .”
Thượng Quan Thần cũng xoay người, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, không để cho người khác thấy rõ sự chua sót trong mắt hắn. Thượng Quan Mộc nghe xong lời nói khó được đứng đắn kia, xoay người nhìn sườn mặt khôi ngô của hắn, trên mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều.
” Lúc cần thiết, anh cũng nên lãnh đạm một chút, để cô ta biết tầm quan trọng của anh “
Dứt lời, lại uống ngay mấy mồm rượu lớn, thẳng đến khi mắt trợn trừng, cuối cùng vẫn là bị Thượng Quan Mộc ngăn lại, đưa hắn về nhà .
” Cũng đã về rồi, không vào nhà ngồi một chút sao?”
Thượng Quan Thần nhu nhu huyệt Thái Dương, hỏi .
“Không được, anh về nhà trước “
Không đợi Thượng Quan Thần nói lần thứ hai, xe đã chạy ra ngoài cách trăm mét .
Thượng Quan Diệu kinh doanh nhiều năm, đối với hắn quan tâm là quá ít , bản thân đối với hắn tuy rằng cũng không có lời oán hận gì, nhưng là cũng là không biểu lộ sự thân mật. Hơn nữa, hắn cũng ở bên ngoài sống một mình nhiều năm , cũng đã thành thói quen, bây giờ không phải còn có Viên Tử Hàm sao?
Vừa nghĩ tới Viên Tử Hàm, hàng lông mày Thượng Quan Mộc lại bắt đầu nhíu chặt . Chẳng lẽ thật sự như Thượng Quan Thần nói, đối với cậu ta quá tốt, ngược lại sẽ hoàn toàn như vậy, thật sự phải lãnh đạm với cậu ta sao ? Một tay nhu nhu đầu. Xe như trước lại chậm rãi lao đi.
Vừa vào tới nhà, bất ngờ phát hiện, Viên Tử Hàm cư nhiên cuộn mình ở trên ghế xô- pha xem TV.
Cậu ta chính là đang chờ mình về sao ? Thượng Quan Mộc trong lòng vui sướng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng như trước, im lặng nhìn cậu .
Viên Tử Hàm vừa thấy Thượng Quan Mộc trở về , vội vàng liền từ trên ghế xô-pha ngồi dậy . Ngẩng đầu dùng ánh mắt trốn tránh nhìn hắn, một câu cũng không nói, vội vàng vội vội liền đi lên lầu hai .
Mình thật đúng là buồn cười, cư nhiên sẽ cho rằng cậu ta đang chờ mình trở về ? Thượng Quan Mộc trong lòng cười nhạo ý nghĩ này của mình, thấy cậu phản ứng như thế, sắc mặt càng đen đến mức đáng sợ . Cũng chậm chạp bước lên lầu, vào phòng của mình , ngã nhào trên giường.
Lần đầu tiên, hắn uống rượu xong không tắm rửa liền ngủ .
Mà trái ngược với sự phẫn nộ của Thượng Quan Mộc, Viên Tử Hàm cách vách đầu vùi trong ổ chăn cũng cũng không khá hơn chút nào .
Ngày hôm nay, cậu đã nghĩ xong rồi, muốn vui vẻ cùng Thượng Quan Mộc ở chung, đem toàn bộ chuyện đã xảy ra đêm hôm đó toàn bộ đều quên hết, sau đó hai người vẫn như trước, ầm ĩ liền ầm ĩ, tranh cãi liền tranh cãi.
Căn phòng lớn lạnh tanh vắng vẻ, Viên Tử Hàm bây giờ mới biết được, ở đây cho dù xa hoa như thế nào, vẫn là che không được vẻ tịch mịch. Muốn chờ Thượng Quan Mộc về nhưng rồi lại trốn tránh, đây so với lúc giờ tan tầm không khác mấy . Trong lòng nôn nóng cùng phiền muộn, trong một khắc kia khi hắn đẩy cửa ra, nhất thời liền tiêu tan. Trong lòng sớm đã nghĩ sẵn N lần lời nói trong đầu, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn , thế nhưng nói không nên lời .
Cuối cùng, cậu vẫn là rất không có tiền đồ liền lùi bước, chạy trối chết . Thậm chí ngay cả đầu cũng không dám quay lại .
Ngày kế tiếp, hai người tinh thần đều là không tốt .
Viên Tử Hàm vừa ra đến cửa phòng, Thượng Quan Mộc cũng vừa đi ra . Hướng hắn trưng ra một nụ cười so với cười khổ còn muốn khó coi hơn, nhẹ giọng nói “Sớm a “
Thượng Quan Mộc mái tóc có chút hỗn độn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Viên Tử Hàm một cái, hơi hơi ‘ Umh’ một tiếng, liền lập tức đi xuống lầu.
Viên Tử Hàm trong lòng không yên nhất thời dâng lên một cỗ bi thương, hôm nay cậu là cố ý dậy muộn, nghe phòng bên cạnh có tiếng mở của, cậu vội vàng đi ra, mượn lý do sắp trễ giờ đi làm muốn đi nhờ xe hắn, nhưng Thượng Quan Mộc phản ứng như thế khiến cậu như bị tạt một gáo nước lạnh, cả người lạnh buốt.
Thượng Quan Mộc lời nói tuy lạnh lùng, nhưng cũng là đang âm thầm quan sát biểu tình của Viên Tử Hàm, sau đó cân nhắc, suy đoán ý nghĩ chân thật của cậu. Mất mát, cậu ta vẫn để ý mình sao ? Thượng Quan Mộc máu trong người bốc lên, ngăn chặn xúc động muốn tiến lên ép hỏi đáp án của cậu.
Có lẽ, lời Thượng Quan Thần nói chính xác . Đợi thêm mấy ngày nữa, Viên Tử Hàm sẽ chịu không nổi , sẽ thỏa hiệp đi!
Nghĩ tới, càng là vâng theo chân lý ‘Lãnh đạm chờ đợi’ .
Hai người sau khi ăn sáng xong, liền chuẩn bị muốn đi làm, sóng bước mà đi. Thượng Quan Mộc nhìn rõ biểu tình của Viên Tử Hàm, đại khái cũng biết ý đồ của cậu , chẳng qua cũng là không nói gì. Viên Tử Hàm mấy lần muốn nói lại thôi, cứ nhìn Thượng Quan Mộc lo lắng không thôi . Không phải là cậu không dám mở miệng, mà là không biết nói như thế nào cho thích hợp .
Viên Tử Hàm nhịp tim đập loạn cào cào, tựa hồ chỉ cần há miệng, lập tức nó sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực. Cảm giác từ trước tới nay chưa từng có qua . Trong lòng cũng là âm thầm khinh bỉ chính mình, không phải nói một câu là được thôi sao, để hắn thuận tiện mang mình đến công ty, thích mang hay không mang, rất đơn giản.
Trong tưởng tượng là rất đơn giản, nhưng có làm được hay không, cũng rất khó khăn . Viên Tử Hàm lại một lần nữa rối bời, nói cũng không nói, lập tức hướng bên ngoài chạy đi .
Thượng Quan Mộc tức giận lái xe, chân dùng sức một cái, đã đem Viên Tử Hàm bỏ lại phía sau.
” A a…”
Viên Tử Hàm chờ xe Thượng Quan Mộc biến mất không thấy tăm hơi, hướng phía không trung hô to vài tiếng, phát tiết cơn tức trong lòng, không biết là bởi vì hắn đối đãi với mình như vậy mà sinh ra bất mãn, hay là bởi vì mình yếu đuối mà sinh ra oán giận.
” Thượng Quan Mộc chết tiệt, Thượng Quan Mộc thối tha, tôi chán ghét anh, lần sau nhìn thấy anh tôi không bao giờ để ý đến anh nữa. Biểu hiện của tôi còn không rõ ràng sao? Hoặc là nói, là tôi chọc giận anh , anh không muốn cùng tôi làm bạn nữa “
Viên Tử Hàm vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng trầm xuống . Hắn không để ý tới mình, rất có thể là bởi vì như thế, vậy mình phải làm như thế nào đây ? Vô tri vô giác, xe bus đến , vẫn là đúng giờ đến công ty.
Thượng Quan Mộc đẩy cửa văn phòng, liền thấy cậu đang tập trung tinh thần nhìn máy tính, hai mắt mở trừng trừng không nháy mắt, giống như người vừa rồi đi vào không tồn tại, mà là một cỗ không khí.
____________