Viên Tử Hàm làm việc trở nên càng thêm cẩn cẩn dực dực, nếu tình huống không cần thiết, cậu sẽ không đi ra ngoài . Toàn bộ thời gian buổi sáng, cậu cơ bản đều ngồi ở chỗ mình, ngay cả giữa trưa lúc ăn cơm cũng không muốn đi ra ngoài. Thượng Quan Mộc cũng biết Viên Tử Hàm lo lắng, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, liền một mình đi xuống . Viên Tử Hàm thấy hành động của Thượng Quan Mộc như vậy, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tà quang nhìn thân ảnh hắn rời đi . Thẳng đến khi cánh cửa văn phòng bị đóng lại, thần tình cậu mới quay lại .
Thượng Quan Mộc thật sự không muốn để ý tới mình nữa rồi !
Buổi sáng, nhất cử nhất động của Thượng Quan Mộc, đều khắc vào trong đầu cậu . Hắn an ủi mình lại bị mình làm dơ quần áo, không biết hắn đã thay khi nào, mà sự ôn nhu buổi sáng kia cũng theo quần áo thay đổi mà tiêu tan! Viên Tử Hàm yên lặng cúi đầu, cảm thụ được một chút chua xót bên trong đôi mắt .
Di động đột nhiên rung, tiếng chuông điện thoại vang lên . Lúc này ai có thể gọi điện thoại đến ? Viên Tử Hàm trong lòng nghi hoặc, đưa tay với chiếc điện thoại đặt trên bàn. Vừa nhìn màn hình, cư nhiên là Âu Tiểu Lan . Viên Tử Hàm nhìn chằm chằm màn hình do dự một hồi lâu mới ấn xuống nghe.
” Này, tìm tôi có chuyện gì?”
Thanh âm Viên Tử Hàm có chút lãnh đạm cứng rắn . Lời nói Thượng Quan Mộc tuy rằng không dễ nghe, nhưng vẫn có một đạo lý nhất định, ở trong tim của cậu, vẫn là không chịu tin tưởng, Âu Tiểu Lan thật sự sẽ có tâm tư nặng như vậy sao?
” Tiểu Hàm, anh bây giờ vẫn ổn chứ! Bây giờ em đang ở cổng Diệu Ký, anh có thể xuống dưới được không ?”
Cổng Diệu Ký, Âu Tiểu Lan tới đây làm gì? Hơn nữa bây giờ Viên Tử Hàm cũng không dám đi xuống, không dám đối mặt với những ánh mắt của mọi người .
” Anh bây giờ rất bận sao? Em chỉ muốn nhìn thấy anh một chút không được sao, chỉ nhìn một chút thôi, thật sự, chỉ nhìn một chút” Thanh âm Âu Tiểu Lan đầu kia có chút lo lắng, cam đoan nói với Viên Tử Hàm.
“Tôi thật sự không có việc gì, cô đi đi “
Viên Tử Hàm trong lời nói tuy rằng không nói rõ, nhưng ít nhiều vẫn mang theo chút oán giận cùng không kiên nhẫn, cậu cùng Thượng Quan Mộc sở dĩ có thể phát sinh chuyện như vậy, Âu Tiểu Lan có lẽ cũng là có chút trách nhiệm. Âu Tiểu Lan hiển nhiên cũng nghe được , nhưng cô ta còn chính mắt thấy chuyện ám muội của hai người, trong lòng năng lực thừa nhận cũng trở nên mạnh mẽ rất nhiều.
” Anh xuống dưới đi mà! Anh không xuống em sống chết ở chỗ này không đi “
Viên Tử Hàm nghe thanh âm của Âu Tiểu Lan có chút ý tứ làm nũng, không biết cô đây là xướng cái gì, bất quá cậu có thể cảm thấy được, lời nói của Âu Tiểu Lan rất chân thực, cậu nếu thật sự không xuống, Âu Tiểu Lan hôm nay thật sự sẽ canh giữ ở Diệu Ký. Cùng Thượng Quan Mộc mâu thuẫn chung quy là có liên quan đến Âu Tiểu Lan, Thượng Quan Mộc nếu thấy Âu Tiểu Lan , phỏng chừng hắn lại suy nghĩ lung tung . Nghĩ vậy liền vội vàng vội vội, trốn tránh đi xuống lầu .
Vừa xuống tới , liền thấy Âu Tiểu Lan đứng ở trước quầy lễ tân, đang tán gẫu với Trương Tỷ rất vui vẻ! Mà Âu Tiểu Lan cúi đầu, có vẻ có chút ngượng ngùng.
Viên Tử Hàm không có tâm tư để ý bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghĩ thừa dịp Thượng Quan Mộc vẫn chưa phát hiện Âu Tiểu Lan, kêu cô ta đi khỏi Diệu Ký .
” Tôi vẫn ổn, bây giờ cô cũng thấy rồi , có thể đi rồi chứ!”
Viên Tử Hàm cúi thấp đầu đi tới, không dám nhìn vào ánh mắt Trương Tỷ. Trương Tỷ là người rất tốt, ngày thường thấy Viên Tử Hàm, vẫn hay cùng cậu nói giỡn. Chính là từ lúc nhìn thấy tấm hình cậu cùng Thượng Quan Mộc, cô tuy rằng không giống những người khác, dùng ánh mắt khinh bỉ đối đãi cậu, nhưng Viên Tử Hàm vẫn cảm thấy cô cũng đang dần dần xa cách mình .
” Tiểu Hàm, cậu cũng không thể nói như vậy!”
Trương Tỷ thế nhưng thái độ khác thường, ý cười đầy mặt đối với Viên Tử Hàm nói chuyện . Viên Tử Hàm rất kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trương Tỷ, không có vẻ mặt coi khinh, cũng không có xa cách, thậm chí còn mang theo chút xin lỗi.
Đúng rồi, chính là xin lỗi, nhưng sự xin lỗi này lại từ đâu mà đến ?
” Tiểu Hàm, cậu cũng thật là, chuyện gì cậu đều giấu trong người không muốn nói, nếu không phải Tiểu Lan nói với chị , chị đến bây giờ vẫn hiểu lầm cậu đó? Trương Tỷ mấy ngày nay thái độ không tốt, Tiểu Hàm cậu đừng để bụng nha, a…”
Viên Tử Hàm thấy Trương Tỷ lải nhải bên kia, đối với lời nói của cô đầu óc hoàn toàn lơ mơ không hiểu gì cả. Tiểu Lan, Trương Tỷ khi nào cùng cô ta than thiết như vậy chứ. Hiểu lầm, giải thích, Âu Tiểu Lan rốt cuộc cùng Trương Tỷ nói cái gì, có thể khiến thái độ của cô mấy ngày nay thay đổi độ.
Quay đầu nhìn Âu Tiểu Lan, gương mặt thanh tú trang điểm nhạt nhạt, hơi phiếm hồng, đôi mắt to lóe ra một tia quang mang. Cho dù cô có trang điểm, nhưng vẫn che dấu không được quầng thâm quanh mắt .
Tinh thần cô nhìn qua cũng không tốt lắm!
Nhưng cho dù tinh thần cô không tốt, vẫn tới đây thăm mình . Viên Tử Hàm thầm nghĩ phải nhanh chóng để cô sớm rời đi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng này của cô , lại cảm thấy có chút không đành lòng .
“Cô tới đây có chuyện gì không ? Nhanh nói đi, tôi còn phải làm việc!”
Âu Tiểu Lan thấy Viên Tử Hàm đã ôn nhu một chút, trong lòng có chút vui mừng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, mở to mắt, bộ dáng mang theo chút ủy khuất.
“Aiii, Tiểu Hàm, cậu cũng không thể khi dễ Tiểu Lan, bằng không Trương Tỷ sẽ không bỏ qua cho cậu. Vừa rồi Tiểu Lan nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, chị cũng không làm bóng đèn cản trở, vẫn là thức thời rời đi “
Trương Tỷ nhìn Viên Tử Hàm thần bí nở nụ cười, nói xong liền bước ra ngoài . Nói là rời đi, nhưng cô thực ra là nép bên ngoài nghe lén hai người .
Viên Tử Hàm ngược lại thật sự có chút bội phục , cũng càng thêm tò mò , Âu Tiểu Lan rốt cuộc nói cái gì, có thể làm cho một người mới gặp lần đầu ủng hộ.
” Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi “
Âu Tiểu Lan cười đến mặt mày rạng rỡ, trong lòng nhảy nhót gật gật đầu .
Viên Tử Hàm hai mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn ra cửa, không thấy Thượng Quan Mộc liền thở ra một hơi, dẫn Âu Tiểu Lan tới một chỗ tương đối kín đáo ngồi xuống.
” Nói đi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
Viên Tử Hàm nhìn quanh thấy không có người, mới lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt lại thủy chung không nhìn Âu Tiểu Lan ngồi đối diện, mà nhìn xung quanh, giống như là biểu hiện của người có tật giật mình.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe được một chút tin đồn không hay, sợ anh khổ sở, nên tới đây hỏi thăm “
Thanh âm Âu Tiểu Lan có chút yếu đuối, trong lời nói còn mang theo lo lắng.
” Tin đồn không hay? Theo ý cô là cái gì ?”
Viên Tử Hàm nghe xong lời Âu Tiểu Lan, lúc này mới quay đầu, ánh mắt vẫn không chớp nhìn Âu Tiểu Lan, chờ câu trả lời của cô . Nếu lời Âu Tiểu Lan là chỉ những thứ khác, vậy còn chưa tính; nếu lời cô ta nói chuyện tấm hình mình cùng với Thượng Quan Mộc, đây hết thảy chính là…
“Chính là, chính là…” Âu Tiểu Lan mắt rưng rưng, bộ dáng càng thêm ủy khuất , một câu đứt quãng rất lâu, mới lần nữa nói : “Chính là chuyện những tấm hình anh cùng Thượng Quan tổng giám “
Viên Tử Hàm nghe Âu Tiểu Lan nói xong, hướng về phía Âu Tiểu Lan nở một nụ cười, nụ cười vô cùng trào phúng.
____________