Trịnh Minh Tâm một đêm qua ôm chiếc máy tính, sáng nay hai con mắt nàng như gấu trúc thâm quần, còn sưng húp cả lên.
Hôm nay nàng có hai tiết học buổi sáng, nàng còn chẳng thèm chảy chuốt, chỉ gọn gàng quần áo, cào cào mái tóc rồi đi đến lớp.
Minh Tâm vừa bước vào lớp, nhìn thấy cô bạn thân của nàng đang ngồi ở dãy bàn kia, nàng liền mếu máo oe oe cái miệng lên đi đến "Trúc ơi là Trúc..."
"Áh" Từ Anh Trúc nhìn thấy bạn thân, cứ ngỡ là thấy ma làm cho nàng hết hồn hét lên, nhận ra là Trịnh Minh Tâm, nàng mới hoàn hồn "Làm giật cả mình."
"Sư tôn của tớ...!Ahuhu...!Mhu mhu..." Trịnh Minh Tâm ôm lấy bã vai của bạn thân lắc lắc, Anh Trúc thở dài, nàng có nghe qua câu chuyện kia nha, đêm qua ầm ầm trên mấy trang truyện, biết ngay cô bạn cuồng sư tôn của mình hôm nay thế nào cũng sẽ khóc lóc như này "Thôi thôi đi cô, chỉ là tiểu thuyết thôi mà."
Trình Minh Tâm yểu xìu nằm dài xuống bàn, hít hít cái mũi, trái tim đau đớn tột cùng của người fangirl đang rỉ máu.
"Làm sao mà cậu hiểu được nỗi đau này...!Hic."
Anh Trúc không phải người yêu tiểu thuyết cho nên không thể hiểu được cảm xúc của bạn thân, nhớ có lần Vũ Minh Thành chỉ nắm tay cô nữ chính thôi mà Minh Tâm đã la hét nhảy tưng tưng lên.
Còn luôn mồm bảo rằng "Sư tôn cuối cùng cũng chịu thể hiện tình cảm, sớm sẽ hạnh phúc."
Bây giờ thì nằm một bãi khóc lóc vì nhân vật yêu thích đoạ ma, Từ Anh Thảo khẽ hỏi "Này, cậu không thấy khi đoạ ma như thế sẽ rất ngầu hả?"
Trịnh Minh Tâm bật dậy như dây thun, đôi mắt đỏ hoe lập tức trừng lớn, giương mặt đen thui như ma "Cậu...!Nói cái gì đấy?"
"Thì, đoạ ma như vậy tớ thấy sẽ rất ngầu nha" Tuy rằng không có theo dõi bộ tiểu thuyết đó, nhưng trang facebook đêm qua của nàng đầy rẫy hết chuyện sư tôn Vũ Minh Thành gì đó của bộ tiểu thuyết đang nổi đã đoạ ma, nên nàng cũng biết chút ít.
Trịnh Minh Tâm liền véo hai chiếc má của Từ Anh Trúc kéo ra như chiếc bánh bao thịt "Cậu bị điên à, ngầu cái gì mà ngầu, đoạ ma thì kết cục sẽ ra sao chứ?" Trịnh Minh Tâm nước mắt nước mũi tùm lum hết "Sẽ rất là bi thảm đó...!Mhu mhuuuu...."
"Ôi trời" Anh Trúc thở dài, vỗ vai bạn hiền, thiệt là cô gái này, cuồng quá mức rồi nha.
Học xong hai tiết sáng, Từ Anh Trúc dẫn Trịnh Minh Tâm đi ăn bánh ngọt trà sữa cho thư giãn tâm hồn nhưng Minh Tâm nào có thư giãn được, buồn hiu ngồi ăn uống như người mất hồn.
Chỉ cần mở điện thoại lên nước mắt liền rớt lụp bụp lên màn hình, Anh Trúc thật sự bó tay, nàng có một suy nghĩ rất kì lạ có khi nào Minh Tâm bị bệnh không?
Yêu thích một nhân vật không có thực đến mức như vậy.
Uầy, chắc chỉ là cuồng quá thôi không đến mức như vậy nga, cả hai ăn xong bánh ngọt, uống xong trà sữa, Anh Trúc đã kể đủ chuyện vui cho Minh Tâm nhưng tâm trạng cô nàng chỉ khá hơn một chút.
Từ Anh Trúc biết lúc này chỉ có một thứ khiến cho Minh Tâm vui trở lại "Này, tớ dẫn cậu đi mua poster của Vũ Minh Thành, hôm qua phát số cuối nên nay ra nhiều poster lắm đó."
"..." Trịnh Minh Tâm chớp mắt, đôi mắt lập tức loé lên.
Cả hai đi đến nhà sách lớn ở thành phố, đúng như Anh Trúc dự đoán, với tác phẩm đang nổi như "Tình Nhi phi lễ" Thì việc poster postcard ra đầy cả, Trịnh Minh Tâm tung tăng ở quầy poster, ôm hết hai ba cái poster số lượng có hạn.
"Này này, mua ít thôi" Từ Anh Trúc muốn ngăn cản, không ngăn Minh Tâm lại sợ là nàng sẽ càng quét hết số poster của Vũ Minh Thành.
"Không sao không sao, nhà tớ có hai thùng mì gói cứu trợ tháng này rồi."
Nàng nói, vui vẻ lấy thêm hai tấm poster cuối cùng, tung tung tăng tăng đi qua quầy postcard.
Từ Anh Trúc đứng im như tượng, ôi trời đất, Minh Tâm định dồn hết tài sản vào rồi ăn mì gói cả tháng này thật đấy à.
Không nên, nàng phải ngăn nàng ta lại.
"Trịnh Minh Tâm."
Nàng gọi lớn, chạy đến chỗ nàng ta kéo ra khỏi quầy hàng, Minh Tâm vội vã với tay lấy thêm mấy hộp hình thẻ mới chịu để cho Anh Trúc kéo nàng đi.
Tính tiền xong, Anh Trúc liền kéo nàng ra khỏi nhà sách, không cho nàng quay đầu lại nhìn một khắc nào cả.
Đi trên con phố trở về nhà, phòng trọ của Anh Trúc nằm ở hướng khác nên cả hai phải chia tay ở đây.
Minh Tâm đã vui vẻ hơn nên Từ Anh Trúc cũng yên tâm, tạm biệt nàng ta ai về nhà nấy.
Buổi trưa gần về đông đường phố rất mát mẻ, Trịnh Minh Tâm vui vẻ tung tăng trên con phố về phòng trọ của mình.
Nàng muốn về phòng nhanh nhanh khui poster cùng postcard nha, thật là mong chờ quá.
Đứng chờ đèn đỏ, chờ đợi hơi lâu khiến cho cô nàng hơi ngứa tay, bàn tay thò vào túi đồ lấy ra một hộp postcard ngắm nhìn.
Ôi, nhìn xem, tấm vỏ thôi cũng đẹp quá nha.
Trịnh Minh Tâm mải mê ngắm chiếc hộp, mọi người đi qua đường từ lúc nào nàng không hay.
Đến lúc phát giác được thì người ta đã đi qua đường gần xong hết, còn mấy giây đèn đỏ, Trịnh Minh Tâm vội chạy đi qua đường.
Nàng chạy đi gần qua đến phía bên kia đại lộ, đánh rơi chiếc hộp ở trên tay, Trịnh Minh Tâm không thể để nó bị bánh xe cán lên hay bỏ lại nó được.
Nàng lập tức xoay đầu chạy lại nhặt lên chiếc hộp, nhặt xong thì quay trở lại là được, nàng đã nghĩ như vậy.
Nhưng khoảng khắc Trịnh Minh Tâm vừa nhặt lên chiếc hộp, một chiếc xe tải trọng lớn lao tới, tiếng coi ầm ĩ vang lên bên tai nàng.
Rầm!
Trịnh Minh Tâm bị chiếc xe đó đâm trúng, nàng rơi vào hư không, tầm thức mơ hồ rồi tối đen như mực..