Hoa Linh Âm cảm giác như quai hàm nàng sắp vụng ra, nàng đau, nước mắt ướt sũng, hai tay nàng nắm lấy cánh tay của hắn thống khổ.
“Đau ta… Ahu…”
“Nàng gạt ta” Hắn buông gương mặt của nàng, nhìn xuống chiếc bụng lớn của nàng, lập tức nổi lên phẫn nộ “Ta vì nàng, đến mạng cũng không cần, nàng lại chẳng thể thiệt thòi một chút vì ta? Ta rốt cuộc đối với nàng mà nói là cái gì?”
Hai tay Hoa Linh Âm run đến tê dại, nàng cúi đầu, nước mắt như hoa như ngọc rơi xuống, Vũ Minh Thành liền nghiến răng, nhìn thấy nước mắt của nàng, lòng hắn không chịu nỗi xót xa.
Hắn cuộn tròn lại lòng bàn tay, gắt giọng “Nàng khóc cái gì? Oan ức?”
“Không phải…” Hoa Linh Âm trả lời, nàng quá sợ hãi, run rẩy đến lời nói không rõ “Cái gì… Cũng… Không phải…”
Vũ Minh Thành nghe không hiểu lời nàng, vội bắt lấy cánh tay của nàng siết “Nói cái gì?"
Hắn chỉ ước lúc này, nàng xin lỗi hắn một câu thôi, hắn sẽ không tức giận, dù nàng mang con của ai cũng không quan trọng, hắn chính là thương nàng, cho nên… Hắn hoàn toàn có thể bỏ qua, chỉ cần nàng đối với hắn thật lòng.
Hoa Linh Âm mím môi, nàng muốn khóc thật lớn nhưng hắn xa lạ quá, hắn đối với nàng thật tàn khóc, còn chặt đứt hai tay Thế Qúy, hắn đáng sợ quá…
“Ta nói… Ta với ngươi… Cái gì cũng không phải…”
Không có xin lỗi, nàng không hề cảm thấy tội lỗi với hắn.
Vũ Minh Thành buông lỏng cánh tay nàng, hắn thở ra một hơi nặng nề, khóe môi hắn nhếch lên tàn nhẫn lặp lại “Cái gì cũng không phải.
”
Một câu nói thật hay, phủi bỏ tất cả, rốt cuộc đúng như Hoa Linh Phi đã nói…
Nàng thích hắn chỉ là vì nàng bồng bột, nàng vốn chẳng có tình cảm với hắn, mới cùng trượng phu chạy đến tận mạn bắc, còn mang thai lớn như vậy.
Hắn vốn chẳng có một chút giá trị nào.
Vũ Minh Thành nâng lên một nụ cười, khiến cho thân cận của hắn đều dợn tóc gáy, không dám hó hé, Tiểu Tuyết đã sớm bị bọn họ bịt miệng lại, nên bây giờ nàng ta chỉ có thể nhìn, có la hét cũng chỉ ưm aa.
Nàng nghe thấy hắn cười, đôi mắt ướt đẫm ngước lên nhìn hắn.
“Hay thật, cái gì cũng không phải, uổng phí ta xem trọng nàng haha” Hắn cười, bàn tay hạ xuống tháo ra thắc lưng, lấy ra phân thân to lớn, Hoa Linh Âm nhích người lên giường, Vũ Minh Thành bắt lấy cánh tay nàng, cười khổ “Chạy đi đâu?”
“Không, ngươi bỏ ta ra.
”
Tiểu Tuyết nhìn thấy chủ nhân bị hắn bỡn cợt, liền vùng vậy la hét, bốn tên thân cận liền giữ nàng lại, nàng vùng vẫy vô ít.
Vũ Minh Thành bắt lấy gương mặt của nàng, gương mặt xinh đẹp mà hắn yêu thương, hắn ngày ngày nhung nhớ, nhớ đến phát điên.
Bàn tay hắn bóp chặt xương hàm của nàng, nàng đau đớn nhăn nhó, hắn đem phân thân hướng đến trước mặt nàng, bàn tay bóp chặt gương mặt nàng, ép nàng há miệng, đem phân thân to lớn của hắn nhét vào trong miệng nàng.
Miệng nàng nhỏ, nàng phải cố gắng há to để có thể ngậm được hắn, nàng lập tức muốn nôn, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó.
Nước lấp lánh mạnh mẽ rơi, nàng không tại nào ngậm hết, lỡ cắn hắn một cái.
Hắn thở hắc, tay túm lấy tóc nàng nâng đầu nàng ngước nhìn hắn, nam nhân giọng nói trở nên khan đặc “Nàng tốt nhất làm ta thoải mái một chút, nếu không, ta phế cả hai chân hắn.
”
Hắn liếc mắt về phía Thế Qúy, nàng phải gắng mở miệng thật to để ngậm được hắn, quai hàm nàng mỏi vô cùng, vì hắn quá lớn, chạm vào yết hầu của nàng, nàng vội nuốt nước miếng, chính vì vậy mà đem của hắn hút.
Vũ Minh Thành rít lên một hơi sảng khoái, nâng đầu nàng di chuyển phung ra nuốt vào phân thân của hắn.
Tóc nàng bị hắn nắm đến đau, từng sợi tóc tê rần, nước mắt nàng ướt nhòe, khổ sở bồi hắn, hắn đột nhiên nắm lấy đầu nàng, ghì chặt đầu của nàng, thắt lưng hắn chuyển động đem phân thân lui ra đâm vào, một thúc vào miệng của nàng.
Tinh hoa ấm nồng phung ra, Hoa Linh Âm muốn né đi nhưng đầu đã bị hắn giữ rất chặt, nàng buộc phải nuốt hết mầm móng kia, hắn mới thả lỏng nàng ra.
Hoa Linh Âm được thả, nàng vuốt ngực ho sặc, Vũ Minh Thành chỉnh tề lại y phục của hắn, ánh mắt nhìn nàng lạnh băng, miệng phung ra hai từ lạnh lùng.
"Tiện nhân.
”
Hắn xoay người, khoảnh khắc hắn xoay bước, tình yêu của hắn cũng chấm dứt.
Tiểu Tuyết được thả ra, nàng vội vàng đỡ Hoa Linh Âm ngồi ngay ngắn lên giường, dìu Thế Qúy băng bó vết thương lại.
Hoa Linh Âm ngồi ở trên giường, nhưng hồn phách nàng không ở đây, nàng thất thần, nước mắt từng giọt mạnh mẽ chạy trên gò má.
Gương mặt nàng còn hằn đỏ dấu vết hắn bóp nàng, nàng bỗng ôm đầu, thống khổ gào khóc.
Y hệt như giấc mơ của nàng!
Hắn không thương nàng nữa rồi…
Hắn thương nàng, đến mạng của hắn cũng không cần…
Hắn thương nàng, đến mức cũng chẳng cần quan tâm nàng mang con của ai, chỉ cần nàng đối với hắn thật lòng….
Hắn thương nàng, đến đỗi hắn lúc đó chỉ ước nàng nói xin lỗi hắn, chỉ cần xin lỗi hắn thôi là được, hắn sẽ bỏ qua hết…
Thương nàng đến mức, trong hai tháng ở hoàng cung, ngày ngày hắn mông ngóng chờ đợi ngày hắn có thể rước nàng về…
Để rồi kiệu hoa xa xỉ cũng chẳng đón được tân nương, nàng chỉ vì không muốn làm thiếp, chỉ vi muốn được là chính thất bỏ rơi hắn…
Cuối cùng nàng nói, nàng với hắn cái gì cũng không phải, hắn yêu thương nàng nhất, cưng chiều nàng nhất buồn thay nàng lại đạp đổ niềm tin cùng tình yêu của hắn!
Căn bản nàng chẳng biết nàng đã tổn thương hắn như thế nào!
Cuộc đời này, hắn… Chẳng muốn yêu nàng nữa.
.