Nhất Nhất vốn định quay lại nhìn cho rõ cái con người kia nhưng hắn rất nhanh giữ chặt vai nàng, cảm giác không hài lòng về ý định đó của nàng. Tử Vĩ nhanh chóng nhận ra tình huống lúc này chống cự là không thể nào liền ra hiệu cho Nhất Nhất không nên phản kháng. Nhất Nhất vốn không thích bị hù dọa, càng không thích cái tình huống mười phần mờ ám này với cái tên phía sau kia. Nàng nhấc chân định dẫm lên hắn, nhưng vội dừng lại vì nghe thấy “ta sẽ đẩy cô về trước nếu có ý định dẫm chân ta” , trời ạ rốt cục chuyện gì đây, nàng đã dơ chân rất khẽ mà hắn vẫn nghe sao?
Nhất Nhất chuyển đổi kế hoạch, nàng vốn đầu óc đơn giản chẳng nghĩ ra được cái gì hay ho, chỉ là dơ bàn tay bé nhỏ ra phía sau dùng hết sức bình sinh bóp thật mạnh cái gọi là “của quý” của đàn ông. Người nam nhân hét lớn, vẫn là cuộc đời chưa từng nghĩ có chuyện buồn cười này xảy ra. Hắn khuỵu xuống ôm lấy thân dưới, mặt nhăn nhó. Nhất Nhất nhanh nhẹn xoay người lại thoát khỏi hai bàn tay của hắn. Đám thích khách, và cả Tử Vĩ vẫn nên là đề phòng với nữ nhân này hơn. Cái hành động vĩ đại này, quá mức xứng đáng ghi vào lịch sử. Không ngờ lại là một nữ nhân.
- Ta nói, nam nhân mạnh mẽ thế nào cũng phải có điểm yếu.
Nhất Nhất vô tư nói, cũng không ngờ tất cả mũi kiếm bắt đầu chỉ về phía mình và Tử Vĩ. Người nam nhân kia từ từ đứng dậy, mặt tối sầm, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cái kẻ vừa làm chuyện sằng bậy khiến hắn mất mặt kia. Nam Cung Nghị sống đã hơn hai lăm năm, đây có thể nói là lần đầu tiên hắn khuỵu gối trước mặt người khác, lại là một nữ nhân, Điều này quả thật quá xỉ nhục. Hắn vốn định giết nàng ngay nhưng nhận vẫn còn chuyện cần hỏi nên ra dấu cho bọn thuộc hạ hạ kiếm xuống.
- Các ngươi đi tìm ả ta đi. – Nam Cung Nghị phất tay áo, nhanh chóng bọn thuộc hạ đã đi hết, lúc này, căn phòng chỉ còn ba người, nhưng xem ra sát khí vẫn không dịu bớt phần nào.
- Nếu ngươi biết ta là ai, nhất định ngươi sẽ vô cùng hối hận mà dập đầu xin ta tha mạng nhỏ cho ngươi đấy.- Hắn thong thả ngồi xuống.
- Thế ngươi là ai? Ta có thể biết không?- Nhất Nhất ra vẻ tò mò, không quên tặng hắn một nụ cười mỉa.
- Ta chính là hoàng tử Ngụy Quốc, Nam Cung Nghị, sắp tới lãnh thổ nước này cũng sẽ là của ta, cho nên, đối với hành động vừa rồi, ta không thể…
- Này, ngươi biết hắn không? – Nhất Nhất không thèm để ý vế sau của hắn, vừa nghe đến tên liền quay lại hỏi Tử Vĩ, gương mặt hắn lại càng thêm tối sầm. Tử Vĩ vốn biết rõ con người này, khẽ gật đầu nhưng gương mặt vẫn không có chút sợ hãi. Phải rồi, ngay cả ma cà rồng hắn còn không sợ thì sợ gì một người trần mắt thịt như thế này chứ.
- Thế sao, xem ra ngươi có chút tiếng tăm đấy nhỉ, nhưng mà làm ngươi thất vọng rồi, ta không biết ngươi, càng không bao giờ có chuyện ta quỳ xuống xin ngươi tha mạng.
Nàng nói gương mặt vẫn không biến sắc, hoàng tử gì chứ, bắt nàng khom lưng cúi gối trước những thế lực hoàng tộc, chẳng khác nào gọi nàng chơi “đồ hàng” cả, vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế là đã xuyên qua và sống trong thời kì cổ đại này, cái thời kì mà con người có quá nhiều thứ khiến bản thân sợ hãi. Nay lại biết vụ việc bất tử kì lạ này, nói đúng hơn là trải qua đầy đủ các thể loại đau đớn về thể xác của con người mà không thể chết được ấy, cũng không biết là nên lấy làm vui hay buồn. Đương nhiên, sự thật là Nhất Nhất còn sống thì không bao giờ khuất phục trước những kẻ “khó ưa” như cái tên Nam Cung Nghị gì đó kia.
- Vậy sao? Được thôi, ta không chấp nhất một nữ nhi, không vòng vo nữa, ta hỏi , Vệ Long đang ở đâu?
Nhất Nhất và Tử Vĩ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ hắn muốn nói là tên “quỷ hút máu” kia, hóa ra không phải hắn “dụ cọp cha ra khỏi hang để bắt cọp con” sao, hóa ra không phải nàng và Tử Vĩ hay là con mồi, Nhất Nhất như trút bớt gánh nặng, chẳng biết cái tên đó làm gì nhiều kẻ thù thế không biết. Nhất Nhất vô tình chợt nghĩ, không biết có phải hắn đã về mà không dám xuất hiện để mặc nàng với Tử Vĩ ở đây chịu trận thay hay không?
- À, ngươi hỏi tên đó sao? Quan hệ của chúng ta không thân thiết tới mức ta biết hắn ở đâu làm gì. Nhưng mà lúc nãy khi ngươi tới hắn bay qua cửa sổ để trốn đấy. Ra đó mà tìm và đừng làm phiền tới ta.
Nàng trả lời xong liền bắt đầu lén “len lỏi” vào não hắn đọc trộm suy nghĩ. Cái tên này, hắn lại muốn hỏi về một thứ gì đó. Chẳng phải là về một bảo vật sao?
- Ta không tìm người, ta tìm một đồ vật, chẳng hay hai người có giữ hay không.
- Không hề, chúng ta tiền ai nấy sài cơ mà, hắn lại chẳng hé răng câu nào, chúng ta mới biết nhau một ngày thôi, ngươi cứ tìm hắn mà hỏi. – Nhất Nhất lãng tránh, không nên để cái tên này biết bọn họ đang đi tìm bảo vật, cơ mà thật lạ, không lẽ tên “quỷ hút máu” đó có giữ bảo vật mà giấu nhẹm hay sao, thật ích kỷ quá rồi.
Nam Cung Nghị khẽ nhắm mắt lại, đưa tay day hai bên thái dương, không nói gì thêm, hắn phóng ra cửa sổ hướng về phía Vệ Long đã đi.
Nhất Nhất không nói không rằng, nàng nhanh chóng thu dọn đồ dạc rồi kéo Tử Vĩ đi khỏi đó.
- Tỉ không đợi cái tên đó về à, chúng ta đi đâu, không lẽ có kế hoạch B sao? – Tử Vĩ miễn cưỡng .
- Ngươi ngu quá, cái tên lúc nãy không tìm ra cái tên kia nhất định sẽ quay lại bắt chúng ta làm con tin hoặc trao đổi gì đó. Mà chẳng phải cái tên “quỷ hút máu” kia giữ bảo vật mà không nói năng gì sao? Huống hồ chúng ta chẳng phải bằng hữu hay có quan hệ thân thiết gì, ngươi nghĩ hắn sẽ mạo hiểm cứu chúng ta sao?? Hở? Tự cứu lấy mình thôi. Ta sẽ tự đi tìm “cục cưng”, không cần cái tên giả nhân giả nghĩa ấy nữa. – Nhất Nhất không màng đến thái độ của Tử Vĩ mà xổ một tràng, giọng điệu có vẻ rất khó chịu.
Tử Vĩ gật gù như hiểu ra vấn đề, thật ra mọi thứ không chỉ đơn giản như lời Nhất Nhất nói, nàng nhận thấy nguy hiểm từ cái tên Nam Cung Nghị kia, nàng lại từng mạo phạm đến hắn, nhất định hắn sẽ quay lại, tốt nhất vẫn là nên trawsnh gặp rắc rối thì tốt hơn.
- Chúng ta đi đâu tìm “cục cưng” của tỉ đây?
- Ta không biết, cơ mà có vẻ như rất nhiều người tìm thì phải, đến lúc ta phải sử dụng đến khả năng một cách có nghĩa nhất rồi, chúng ta trước hết đi tìm một nơi an toàn cho đến khi sáng đã.
Nhất Nhất và Tử Vĩ cuối cùng cũng tìm ra được một nơi mà Nhất Nhất cho là an toàn nhất – “Kĩ viện” . Nhất định tên Nam Cung Nghị sẽ không thể nào nghĩ rằng nàng ở đây. Nàng không phẫn nam trang, thế nhưng cái váy đã bị nàng xé toạt lên đến tận đùi trong lúc đi vì quá vướng víu, mái tóc xoăn thì cột cao lên lúc này có vẻ hơi rối, nhưng lúc này Nhất Nhất thật sự không kém nữ nhân nào ở đây. Nàng không để ý đến bộ dạng của mình nhưng người khác thì có. Nàng nghĩ mình không khác lạ nhưng người khác thì có. Kết quả, vốn là tinh thần không muốn gây chú ý, cuối cùng lại bị chính cơ thể làm hỏng mất.
Rất nhanh bà chủ Hồng Hương Quán- tên của kĩ viện ở đây, bà ta nê một thân hình đồ sộ chắn trước mặt nàng và Tử Vĩ, vẻ mặt khó chịu.
- Ngươi chẳng phải nữ nhân hay sao, đến đây để quấy rối hay tìm người?
Tử Vĩ định ra mặt nói gì đó nhưng nàng cản lại ý muốn nói nàng có thể giải quyết. Thời đại nào thì tiền bạc vẫn là thứ giải quyết được mọi vấn đề.
“Ta có bạc, hãy chuẩn bị cho ta một phòng cùng với thằng nhóc này, bà không cần gây sự chú ý nữa, ta sẽ đáp lễ hậu hĩnh”- Nhất Nhất ghé sát tai bà ta nói nhỏ. Đây vẫn trong phạm vi của vùng đất trộm cắp, cẩn thận vẫn là tốt hơn. Bà ta nghe nhắc đến tiền thì thay đổi ngay thái độ, nhanh chóng chuẩn bị một phòng lớn, Nhất Nhất còn dặn bà ta đừng để ý gì đến hai người, sau đó quăng cho một thỏi vàng lớn. Bởi nói, không có vàng hay tiền trong người, sớm muộn gì cũng chết ở cái nơi này. Tử Vĩ nhìn những hành động của nàng mà ngạc nhiên hết sức, hóa ra lúc cần thiết cũng có thể nghiêm túc như ai.
- Tử Vĩ à Tử Vĩ, chúng ta đi đâu tìm đây, ngươi…không…nghĩ..ra…gì…sao??- Nàng ở trên giường vọng xuống.
Tử Vĩ chui đầu ra khỏi chăn : - Nhất định tỉ muốn tìm hết chín bảo vật sao? Mỗi thứ ở một nơi, chưa kể nếu có thì toàn nằm trong tay đại cao thủ, như “hắn ta” đấy. Thật là không dễ dàng đâu, ta định đi chung cho vui thôi, ai dè tỉ nghiêm túc thật.
Tử Vĩ thở dài, cậu ngồi lên, tiếp tục nói: - Chúng ta không thể chết, nhưng chẳng có tí võ công nào, ta cũng chẳng muốn trải qua cảm giác bị tấn công cho bầm dập thân thể.
Nhất Nhất ngồi bật dậy, nàng nghĩ, dù sao Tử Vĩ cũng là người duy nhất nàng có thể tin tưởng lúc này, hy vọng nếu cậu ta biết khả năng của nàng, có thể sẽ nghĩ ra một kế hoạch gì đó, chuyện vừa rồi chính là minh chứng nàng vốn không thuộc về nơi này, nhân lúc chưa có gì khiến mình luyến tiếc, nên tìm cách trở về càng sớm càng tốt. Đến đó, Nhất Nhất ngồi bật dậy, mặt nghiêm túc.
- Tử Vĩ, nghe ta nói, ta tin tưởng ngươi nên ta mới nói, có thể ngươi không tin nhưng ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, ngươi hãy nghĩ xem ta có thể dùng như thế nào để tìm bảo vật đây?
Tử Vĩ gương mặt tràn đầy nghi hoặc, sao đó là thắc mắc, miệng vốn định hỏi “ thật hay đùa “ nhưng thấy gương mặt của Nhất Nhất thì không dám mở miệng.
- Được rồi, ta biết ngươi sẽ không tin mà, ngươi hãy nghĩ về người ngươi yêu thương nhất, ta sẽ nói đáp án cho nghe.
Tử Vĩ nghe đến “người yêu thương nhất” thì mặt đổi sắc, cậu đã lãng tránh rất nhiều năm, cuối cùng lại bị khơi dậy trong tình huống này.
- Này, tên là Nam Cung Mạt Nhu sao? Sao nghe họ quen quen quá vậy, ta lại nhớ đến tên Nam Cung Nghị kia.- Nhất Nhất tập trung.
Tử Vĩ nghe đến đó hoảng hồn trở lại thực tại, xem ra nữ nhân này không đùa sao, đây là cái khả năng mà sử dụng thành thục và có mưu tính, chắc chắn là sẽ không thất vọng đâu.
Lại nói về truyền thuyết những món bảo vật một chút. Khi xưa lúc khai sinh ra nhân loại. Có một sinh vật được cho là thống trị tam giới, Ngũ Thủ Mãnh Long Đấng tối thượng quyết định tạo ra chín yếu tố để điều khiển thiên nhiên, khống chế loài sinh vật đó và cân bằng tam giới, dần dần, chín yếu tố đó trở nên có hình dạng và linh hồn. Sau khi nhận thức được sức mạnh của bản thân, chúng đã đi ngược lại ý trời để thoát khỏi số phận bị điều khiển. Đấng tối thượng đã dùng hết sức mạnh của mình để niêm phong mọi thứ ở một nơi và giao cho chín người hậu nhân cất giữ. Tuy nhiên, lòng tham thì vô tận, lòng người dễ thay đổi, lại một lần nữa xung đột giữa chín người con. Trong trận đại chiến, vô tình làm niêm phong bắt đầu suy yếu. Nhận thấy tình hình đó, người con cả và người con thứ ba đã hi sinh ngàn năm tu luyện của mình để đưa mỗi bảo vật nằm rải rác mỗi nơi trên trần gian. Chúng đã từng tháo bỏ phong ấn để giải phóng nhưng khả năng không còn được như trước. Trừ hai linh vật sống là Phượng Lân Hoàng –từng sống ở tiên giới, và Lục Chi Thú- từng sống ở Âm giới là có linh hồn, những vật khác đều trở thành đồ vật. Hiện nay có năm bảo vật mà người người trên giang hồ đề biết rõ chủ nhân của nó. Thứ nhất là Sáo Ảo Ảnh là quốc bảo của Ngụy Quốc nhưng nay , đang nằm trong tay Vệ Long một cách bí mật, Ngụy Quốc vẫn đang che giấu vụ việc này. Thứ hai là Dị Huyền, món đồ này đang được Phong Hoặc – giáo chủ võ lâm bảo vệ. Mỗi năm đều diễn ra tranh tài võ công để chọn ra vị trí đứng đầu, Phong Hoặc là kẻ tài giỏi, hắn đã đứng ở vị trí đó liền năm năm vẫn không ai có thể đánh bại. Thứ ba là Tạp Hồn Thư, món đồ này đang ở nơi một người mà được cho là không ai có khả năng lấy được nhất – Qủy Diện Nhân, có lời đồn hắn là quỷ nhưng giết người quá nhiều nên biến đổi hình dạng, có người cho rằng hắn là pháp sư tài giỏi và độc ác, có rất nhiều lời đồn, nhưng điều đặc biệt vẫn chưa ai gặp được hắn. Cũng dễ giải thích thôi, hắn có cả một đội quân quỷ dữ, ai bén mảng đến cấm địa đều không thể có ngày trở về. Món đồ thứ tư là Chiêu Hỏa Vân, món đồ này chỉ mới được biết cách đây vài năm, giang hồ nói một lão bà bà đã lấy được từ tay Tứ Hổ - người có sức khỏe mạnh nhất nhân gian. Thứ năm là Mộc Di, bảo vật này được dòng tộc Nhĩ A La truyền nhau qua rất nhiều thế hệ. Mỗi bảo vật đều có khả năng rất đáng gờm, nếu khai thác được hết sức mạnh, có thể hủy diệt cả nhân gian, chưa nói nếu nắm được chín bảo vật trong tay, đó cũng là một sự nguy hiểm. Người ta nói có chin bảo vật có thể đổi lấy một điều ước, nhưng xem ra, vẫn là chưa có căn cứ nào khẳng định là đúng thật. Ngày nay, bảo vật thứ sáu vô tình xuất hiện, chính là khiến nhân loại một phen rầm rộ…
THỤC QUỐC, ĐẠI NHÂN QUÁN…Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào một nữ tử phẫn nam trang, gương mặt có nét trẻ con nhưng mang phần tinh quái, không ai khác chính là Tiểu Hồ Ly – siêu trộm ở vùng Mộc Châu, tiếng tăm trên giang hồ cũng không hề nhỏ, nàng ta cầm trên tay một thứ hình con rồng, một bên mắt màu đen, một bên màu đỏ thẩm, hét lớn:
- Đây là Phượng Lân Hoàng, ai ra giá cao nhất, sẽ thuộc về người đó..
- CÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIII GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIII ?