Cuối tháng bảy, Trọng sinh tới Lạc Dương. Thấy đại dịch hoành hành khắp nơi, làm người chết không người nhặt xác nằm ngổn ngang trên đường, mười nhà thì hết chín nhà trống, người không chết thì bỏ đi, toàn bộ thành Lạc Dương không một tia sinh khí, giống như thành trì sau cuộc chiến.
Sư phụ đâu, lão nhân gia không có việc gì chứ? Nếu như ta đến sớm hơn một chút… Trọng Sinh không đành lòng nhìn cảnh dân chúng hoang tàn, trong lòng tràn ngập tự trách.
Thành Lạc Dương có một thần y tới, phàm là người đã được người đó cứu trị, mặc dù không phải diệu thủ hồi xuân, nhưng ít nhất cũng có cơ hội kéo được hơi tàn. Bởi vì ôn dịch, đại phu của thành Lạc Dương không chết thì cũng bỏ đi sạch trơn, khó có được một vị đại phu nhất thời đều được mọi người xem như hi vọng.
Sau đó, không cần Trọng Sinh đi tìm người bệnh, người có thể động có thể đi dìu nhau, khiêng lấy người nhà bạn thân của mình đưa đến cửa.
Trọng Sinh thấy tình hình ấy, liền lập tức ở trên quảng trường trên đường cái phía đông một cái lều lớn, mỗi ngày cùng người bệnh với bệnh tật chống đỡ. Ba ngày sau, ngoại trừ thành Lạc Dương, những thành trấn nhỏ ở phụ cận Lạc Dương người dân nhiễm bệnh nghe được tin tức cũng từ từ kéo nhau tuôn về đường lớn phía đông của Lạc Dương.
Chưa tới sáu ngày, lượng lớn dược liệu Trọng Sinh mua trên đường đã nhanh chóng cạn kiệt, hơn nữa không có người phụ giúp làm y không thể nghiên cứu chế tạo dược thuốc đặc hiệu, chỉ có thể dựa theo một ít dược liệu theo tương truyền từ xưa có thể trị được ôn dịch để chống đỡ bệnh tình. Rất nhanh, Trọng Sinh cũng có cảm giác vô lực.
Mùa đông lạnh giá, xoa xoa những hạt mồ hôi trên trán, Trọng Sinh đứng dậy, đối với đứa trẻ nằm ở trước mặt y ôn nhu cười cười, nói: “Ta đi lấy một chút nước đến, con có đói bụng không?”
Đứa trẻ trên mặt đều là hồng đậu yết ớt gật đầu, sờ sờ cái bụng nhỏ của mình. Từ khi nó được vị đại thúc hàng xóm ở quê đưa đến nơi này, toàn bộ cơm canh của nó đều do vị đại phu này chuẩn bị cho hắn.
Không riêng gì nó, những người bệnh không có người nhà bà con cũng hiện tại đều ngủ tạm thời ở trong cái lều lớn này, đợi đại phu chữ trị cho bọn họ, cung cấp cơm canh.
Ôn dịch không chỉ cướp đi sinh mệnh của mọi người, cũng cướo đi sức lao động của bọn họ, ruộng động không có người canh tác đương nhiên không thể thu hoạch, ngoại trừ ôn dịch, nạn đói cũng trở thành một trong những vấn đề lớn nhất hiện tại.
Trọng Sinh hạ người xuống ngồi xổm, xoa xoa cái đầu bé nhỏ của nó, ôn nhu cười nói: “Ngoan, để cho thúc đi nấu cháo, có chút nước, uống không?”
Đứa bé gật đầu, được Trọng Sinh ôm lấ, đỡ đầu nó tựa vào vai mình, đưa nước trong gáo đúc vào trong miệng nó.
Mụn thủy đậu trên đầu đứa bé bị vỡ, chảy ra một chút dịch mủ, nhưng rất nhanh đã bị gió xuyên qua cửa thổi khô. Đứa bé cảm thấy ngứa, đưa tay gãi trán. Dịch mũ khô cứng trở thành vụn bột bay đi.
Trọng Sinh thấy nó gãi, vội vã nhướng người ngăn cản nó, “Ngoan, không được gãi quá, nếu như không muốn trở thành đại ma tử như mọi người nói.”
Tiểu hài tử bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn. “Thúc ơi, rất ngứa.”
“Con mỗi lần đều nói như vậy.” Trọng Sinh cười cười nhéo ného cái mũi nhỏ của nó, quấn nó vào trong chăn, “Thúc đi nấu cháo, con phải ngoan ngoãn nha.”
Trọng Sinh nhấc lên tám mành cỏ, đi vào nhà sau đơn sơ. Mắt nhìn thức ăn mà hắn đã dốc hết toàn lực mua đến chỉ còn lại có một bao bố, khe khẽ thở dài, tay luồn vào trong bao bố teo tóp, lấy ra mấy củ khoai lang, cắt ra thành những khối nhỏ, chuẩn bị nấu cháo khoai lang.
Sau khi nấu xong cháo khoai lang loãng nhừ, Trọng Sinh bưng bình nước lên uống vài hóp, chùi chùi miệng rồi bưng nồi lớn ra ngoài cửa.
Bên đây.
“Bệ hạ! Theo mệnh lệnh của ngài, hiện các thành châu lớn đang gom góp được lương thảo dược liệu, gởi đến hai phủ Lạc Dương, Khai Phong.” Tôn Sa Hải cúi người bẩm báo.
“Còn cần bao nhiêu thời gian?”
“Nhanh nhất hai mươi ngày.”
“Hai mươi ngày… hoàn toàn không kịp!”
“Bệ hạ, đây đã là tốc độ nhanh nhất.”
“Trẩm biết… Sa Hải, trẫm lệnh cho ngươi đi điều tra phú hộ Chu Huyền đã có tin tức gì chưa?”
“Dạ. Theo thần điều tra, hai nhà phú hộ đó đóng cửa không quan tâm, xem mạng người như cỏ rác, không những không mở kho cứu tế cũng không tính mở nơi phát cháo, mà cả hai nhà phú hộ này đều nhà người hùng hậu, trữ lương dồi dào. Vì phòng dân chịu nạn cướp lương, hai nhà phú hộ này thậm chí còn mời nhiều hộ vệ phòng thủ.”
“Hừ! Trong vòng ba ngày, trẫm muốn thấu đường cái phía đông chất đầy lương thực dược liệu! Trong vòng bà ngày!” Thịnh Lẫm đế dựng thẳng ba ngón tay ở trước mặt Tả cung quân hươ qua hươ lại.
“Thỉnh bệ hạ an tâm. Thần đã biết pahỉ làm như thế nào.” Tôn Sa Hải lĩnh ý, cúi người tuân mệnh.
“Chuyện bảo Thư Vương cử đại phu giỏi đến đừng quên! Nếu không được, thì bảo hắn đưa thái y trong cung đến! Còn có, chuyện lệnh thái y nghiên cứu điều chế dược liệu cũng phả song song tiến hành!”
“Dạ. Thỉnh bệ hạ yên tâm, khẩu dụ của bệ hạ đã hỏa tốc truyền đến truyền đình. Tin tưởng không lâu sau sẽ có tin tức.”
Ngay lúc Tôn Sa Hải xoay người rời đi, Thỉnh Lẫm đế đột nhiên phân phó một câu: “Lúc đưa lương thảo đến đường cái phía đông, đừng để hắn biết là do ai đưa tới.”
“Thần tuân chỉ.”
Đứng ở trong phòng dành cho khách quý ở hậu viện mà phủ doãn thành Lạc Dương đã chuẩn bị cho hắn, đương kim hoàng thượng hai tay chấp ở phía sau, yên lặng đứng ở trước cửa sở nhìn về hướng đông thành Lạc Dương.
Vào buổi khuya hai ngày sau, bên ngoài lều lớn ở đường cái phía đông thành Lạc Dương đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân hành động cấp tốc, mỗi người đều vác trên vao một bao bố to lớn căng phồng, bọn họ im lặng mà nhanh chóng chất thành đống trước cánh cửa bằng rơm cỏ, thời gian thoáng qua đã chất thành một toà nói nhỏ.
Xong việc, cũng giống như lúc đến, im lặng không một tiếng động ẩn vào trong bóng đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trọng Sinh nghe tin tức chạy ra cửa, chỉ thấy mọi người đang vui sướng điên cuồng vây quanh các bao bố la to, thậm chí còn có người gào khóc. Bao bố bị xé, bên trong xuất ra đủ loại thức ăn có thể bảo quản lâu, có khoai tây, có khoai lang, có ngô… Thậm chí còn có các loại gạo trắng mà hiện tại không thể nhìn thấy.
Mọi người đều đang suy đoán xem là ai đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trong đó có người quỳ xuống đất tạ ơn trời, cho rằng đây là do quỷ thần trợ giúp.
Chỉ có một mình Trọng Sinh ngơ ngác đứng ở trước tòa núi thức ăn nhỏ, suy nghĩ trong lòng trăm chuyển vạn xoay.
Khom lưng, nhặt lên một củ khoai tây. Trong chớp mắt lúc cúi người, Trọng Sinh giơ tay áo lên lau mặt không để lại dấu vết. Thứ gì đó không nên chảy ra bị xóa đi, nhưng cái loại cảm giác êm ẩm chua xót khó có thể dùng lời nói rõ này lại từng chút dâng lên, cho đến khi trong trái tim trong lòng ngực y không thể giả vờ không biết loại cảm giác này nữa.
Y biết.
Y biết trên đời này có thể thần không biết quỷ không hay, trong một thời gian ngắn có thể làm được tất cả mọi việc này chỉ có một người!
Hắn ở chỗ này sao…
Hắn vì sao lại đến nơi này…
Hắn sao lại có thể… sao lại có thể…
Ngoại trừ bên ngoài Lạc Dương, Khai Phong, Hàm Dương, Thanh Châu một vùng to lớn cũng lần lượt bị nhiễm ôn dịch, làm cho bách tính bỏ nhà chạy về phía nam, rất nhanh, phía nam cũng truyền đến tin tức bị nhiễm ôn dịch.
Hoàng triều Đại Á rơi vào tình trạng cực kỳ khủng hoảng, lời đồn các dạng các loại bắt đầu lan ra, có người nói hoàng thất vô đạo làm trời cao nổi giận, đến nỗi khiến cho hoàng thất vô tử thiên hạ đại dịch, có người lại nói trời đưa thần tướng xuống trần để khảo nghiệm, cũng có người nói long mạch không thịnh vượng để tà khí làm khổ thiên hạ bách tính.
Thịnh Lẫm đế ngồi ở Lạc Dương, liên tục thu được văn kiện khẩn cấp từ kinh thành, nói là không biết xử lý tình trạng hiện tại như thế nào, thỉnh cầu chỉ thị của hoàng thượng.
Nhìn bìa bìa văn kiện khẩn cấp trước mắt, mắt thấy lỗ hỏng ở Lạc Dương thậm chí còn chưa kịp vùi lấp, những binh sĩ do mình mang đến cũng có nhiều người bị nhiễm bệnh, hoàng triều Đại Á đại đế thứ mười bảy Hoàng Phủ Thoán cho dù là anh hùng tuyệt thế, cũng không nhịn được có chút cảm giác nóng lòng nặng nề.
Buông tấu chương, Thoán đỡ lấy trán.
Trì, trẫm muốn gặp ngươi…
Bam đêm, sau khi tối sâu người tĩnh, Hoàng Phủ Thoán lại giống như hàng ngày lặng lẽ thay đổi y phục, hướng đến đường cái phía đông thành Lạc Dương.
Dọc đường miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới bên cửa sổ nhà người nọ.
Đã trễ thế này, y chắc là đã ngủ rồi.
Mùa hè, để thông gió, cửa sổ để mở, loáng thoáng có thể thấy được tình hình bên trong. Thoán thăm dò tình trạng bên trong.
Mỗi ngày mỗi ngày, giống như kẻ trộm, chỉ vì để liếc y một chút. Nhìn y một ngày so với một ngày lại gầy hơn, nhìn y một ngày so với một ngày lại vất vả hơn, nhìn y một ngày so với một ngày lại suy nhược hơn, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn! Cắn chặt hàm răng, bấu chặt ngón tay, cơ thể căng cứng nhìn.
Hắn Hoàng Phủ Thoán bao giờ lại trở nên ti tiện như vậy?
Chỉ vì y, cũng chỉ có y!
Trì, Thất của ta a. Là ngươi dạy cho ta cảm giác được yêu và yêu một người, cũng là ngươi mang đến cho ta đau lòng và bi thương chưa từng có bao giờ. Ta vẫn luôn cho rằng bản thân là một người không biết đau lòng, thế nhưng…
A? Y làm sao vậy?
Thân ảnh trên giường giãy dụa khó khăn chống đỡ nửa người lên, đưa tay lấy bình nước trên chiếc bàn nhỏ.
Trì…
“Rầm!”
“Đường Trì!”
Thoán đã không thể lo được chuyện Đường Trí có muốn thấy mặt hắn hay không, một thân đánh vỡ song cửa sổ vọt vào.Trọng Sinh trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy bên người tựa hồ có ai đang mắng chửi, rống giận, có ai đang ôm y chặt chẽ vào trong lòng, liên tục vỗ về y, còn có lẩm nhẩm thì thầm, một lần lại một lần.
“Trì, Đường Trì, Thất Thất…”
Trọng Sinh cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng hoàng đế đối với hắn rống giận bỗng nhiên biến thành một Thoán Thoán nhỏ bé trước đây thích quấn quít lấy y, lôi kéo tay y đến chỗ trời đất nhỏ bé bí mật của bọn họ, cuốn lại trong lòng y cọ qua cọ lại.
Mở mắt ra, giống như cảnh tượng đã từng quen thuộc là Trọng Sinh có chút ngây người.
“Ngươi tỉnh? Có khát không? Có muốn uống nước hay không? Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi rót nước.” Bàn tay lành lạnh rời khỏi trán y, và giọng nói giống như trong mộng quanh quẩn bên tai y.
Trọng Sinh nghiêng đầu, nhìn nam tử đang luống cuống tay chân ở bên bàn rót trà.
Nước trà bưng tới, nam tử vươn tay, “Đến rồi, ta đỡ ngươi ngồi dậy, để ta đút ngươi.” Nói xong, tay đã duỗi đến sau cổ y.
Nhắm mắt lại, Trọng Sinh nghiêng đầu, “Thỉnh đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây lập tức dùng hoàng tửu lau người, nước nóng lau ba lần, y phục trên người toàn bộ đốt cháy, đem phòng này cách ly.” Sau khi giản lược căn dặn, Trọng Sinh lập tức đóng miệng lại.
Nam tử giống như không nghe thấy lời căn dặn của y, vẫn ôm y như trước, để y tựa vào trong lòng mình, đem chén trà đưa đến bên miệng y. “Chờ uống nước xong, ta sai đại phu vào xem cho ngươi.”
“Không cần, tại hạ là đại…”
Nước trà ấm vừa phải tiến vào bên trong miệng y. Đáy lòng mặc dù không muốn uống, thế nhưng cổ họng khô hốc tự nhiên vẫn khao khát sự mát lành của những giọt nước.
“Ngươi thân là vua một nước, sao có thể gặp nguy hiểm! Ngươi đến đây lúc nào? Nếu như ngươi vạn nhất có chuyện gì, tại hạ làm sao đối mặt với thiên hạ bách tính!” Trọng Sinh thật vất vả nuốt toàn bộ nước trà xuống, hơi giận dữ nói.
“Đường Trì, ngươi hôm nay khí sắc không tệ, biết đâu sẽ không quá bệnh nặng cũng không chừng. Ngươi chờ một chút, ta gọi thái y đi theo tới. Người đâu!”
Trọng Sinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: “Bệ hạ, thỉnh buông thảo dân.”
“Đường Trì, ta đút ngươi ăn, ngươi có thích cháo ngân nhĩ không? Ta sai người bỏ chút mật ong.” Nam nhân ngồi ở bêm mép giường, cười hì hì nhìn y.
“Trì, đừng xấu hổ mà, đều là nam nhân, có cái gì pahỉ xấu hổ, lại đây, ta giúp ngươi.” Ngoài miệng thì nói rất dễ nghe, nhưng trên mặt vừa nhìn là thấy hắn có mang ý xấu. Nào có người cười vẻ mặt như vậy chứ!
“Trì, cùng ta nói chuyện đi, ta… rất cô đơn.” Khuôn mặt man mác đạm buồn bã. Làm Trọng Sinh kông cách nào quen được, cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Trì, từ sau khi ngươi rời ta đi, ta rất trống rỗng, giống như ở nơi nào đó bị thiếu đi một phần, ở đây cũng rất đau nhức… ngươi sờ xem.” Thấy vẻ mặt Đường Trì không đành lòng, nam nhân giống như tìm được cửa để đột phá, mỗi ngày luôn luôn có một khoảng thời gian đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
“Trì, ta đã dưa theo sự phân phó của người, ở các nơi thiết lập y cục, tiền chẩn bệnh do triều đình phụ trách. Mặt khác cũng lệnh cho các nơi xây dựng Thi Nhân đường (nhà tình thương), thu dưỡng các cô nhi không cha không mẹ, lo cho các người bị nhiễm ôn dịch không có khả năng tự sinh hoạt nuôi sống bản thân. Rồi lệnh cho các huyện nha thấy thi thể thì chôn cất, đồ vật của người bệnh chết thì thêu ngay tại chỗ, cũng tận lực để người bệnh cách ly chữa trị.”
“Được rồi, ngày hôm nay có tin tức nói, sư phụ người Tôn Dự Phác đang ở Khai Phong hành nghề y. Ta đã cho người đưa tin qua đó.”
“Trì, đây là thuốc ngươi… Đây không phải… độc dược chứ?”
Ngươi đang lo lắng cái gì, sợ ta lần nữa lại tìm chết sao? Không nên dùng cái biểu tình như vậy nhìn ta, vì sao vẻ mặt này của ngươi lại làm cho lòng ta đau nhói?
Một ngày lại qua một ngày, thân thể Trọng Sinh từ từ chuyển biến tốt lên, có chút bệnh trạng ban đầu làm cho thái y lo lắng tất cả cũng không còn xuất hiện, tốc độ hồi phục tốt đẹp thậm chí làm người ta không thể tưởng tượng y từng bị nhiễm ôn dịch.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi việc xung quanh Trọng Sinh, đều do đương kim hoàng thượng một mình đảm nhiệm mọi việc, một chút cũng không cho người khác nhúng tay.
So với việc chấn động y và Thoán cùng ăn cùng ở, Trọng Sinh càng lưu ý đến việc phát bệnh của bản thân y từ đầu đến cuối. Có lẽ là do y đã quá nhập tâm nghiên cứu nguyên nhân, Thoán ở ngay tại bên người ngược lại y không hề có thể cảm giác được gì.
Vừa mới bắt đầu còn rất đắc ý Đường Trì rốt cuộc cũng trở lại trong vòng tay hắn, Thoán cho rằng bản thân cuối cùng cũng cảm động được y, nhưng từ từ phát hiện hình như chuyện không phải như vậy, Đường Trì của hắn dường như quên mất sự tồn tại của hắn.
“Đường Trì, ngươi đi đâu?” Thoán vừa lúc đẩy cửa đi vào.
Sau khi thu thập thứ cuối cùng ─ buộc thảo dược bỏ vào bên trong hòm thuốc, Trọng Sinh trả lời: “Tạ ơn bệ hạ đã vì thảo dân thu thập nhiều loại dược thảo tốt, để kiểm chứng lại phán đoán của thảo dân, thảo dân phải trở lại đường lớn ở phía đông. Đại ân không thể nào cảm tạ hết được, thảo dân phải cáo từ.” Liền ôm quyền, lưng vác hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi.
Thoán hữu ý lại vô ý mở miệng ngăn lại, “Ngươi cần kiểm chứng cái gì, muốn gặp ai, nói cho ta biết, ta giúp ngươi cho gọi người đến. Ngươi hiện tại thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn khỏe lại, không thể mệt nhọc, hãy lưu lại tịnh dưỡng cho tốt.”
“Ngươi xem, đây là tổ yến ta hôm qua đặc biệt sai người đến Cách huyện làm cho ngươi, vừa mới chưng xong, nếm thử xem khẩu vị thế nào. Nếu không hợp khẩu vị, ta sai ngươi làm lại lần nữa mang đến.” Nam nhân toát ra một chút biểu tình lấy lòng.
Dừng lại bước chân, nhìn sang nam nhân đang bưng chén cháo tổ yến vẫn còn nóng đến bốc khói, một lát, Trọng Sinh trên mặt toán ra biểu tình xót xa tự giễu, “Cần gì phải như vậy.”
“Cái gì?”
“Ta nói ngươi cần gì phải như vậy.” Trọng Sinh hít sâu một hơi, ưỡn ngực đi tới trước mặt Thoát. Từ lúc gặp lại tới nay, là lần đầu tiên mắt đối mắt nhìn thẳng đối phương.
“Ngươi muốn biết tiếng nói trong lòng ta chứ?” Nói ra thôi, đem tất cả toàn bộ nói ra, hoàn tất mọi chuyện cũng cắt đứt một cách sạch sẽ.
“Ngươi nói.” Biểu tình nam nhân thay đổi, thân thể dựa vào cánh cửa cũng từ từ đứng thẳng.
“Đúng, ta thừa nhận ta dù cách nào để che giấu, cũng không cách nào thoát khỏi chuyện ta thực sự là Đường Trì. Mà ngươi cũng như vậy, cho dù ngươi hiện tại thoạt nhìn có bao nhiêu hòa ái ôn nhu, nhưng ngươi vẫn là Thịnh Lẫm đế như trước, là vị hoàng đế Đại Á không dễ tin tưởng người khác, thống hận người khác phản bội và lừa dối, nắm giữ càn khôn, lòng dạ thâm sâu!”
“Ta hiểu ngươi, sợ rằng so với chính bản thân ngươi còn hiểu ngươi hơn. Hoàng Phủ Thoán, ngươi vĩnh viễn không thể nào đơn giản tha thứ cho một người đã từng lừa dối ngươi.” Tay trái Trọng Sinh nắm chặt một chút.
“Xác thực, ta thống hận người khác lừa dối, thế nhưng…”
“Ngươi nghe ta nói hết lời đã.” Ánh mắt Trọng Sinh vô cùng phức tạp, giống như đau nhói lại giống như bi thương, “Ngươi thích nắm tất cả trong tay, nếu có chuyện gì thoát ra ngoài tằm tay ngươi, ngươi không phải sẽ tìm mọi biện pháp để đem nó thu về nắm giữ, thì sẽ hủy diệt nó. Ngươi đối với tình cảm của ta, cũng giống như ngươi muốn cái loại này.”
“Đối với ngươi mà nói, ta cũng không pahỉ là người yêu của ngươi, lại càng không phải là huynh đệ của ngươi, chỉ bất quá là một trong những đồ vật của bản thân mà thôi. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu như lúc đầu ta thực sự rời đi nhân thế, ngươi khi biết chânt ướng sẽ hối hận bao lâu? Một năm hay hai năm? Đừng quên, ngươi từng chờ mong cái chết của ta.”
Đúng vậy, không sai, ta xác thực đã từng chờ mong ngươi chết, bởi vì ta nghĩ chỉ có như vậy ngươi mới chính thức hoàn toàn thuộc về ta.
Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, ta đã biết tất cả, ta đã mất đi ngươi một lần, ta không muốn lại mất đi ngươi lần nữa. Cái loại tư bị này ta đả chịu đủ rồi! Ngươi có biết ta những đoạn ngày này muốn ngươi bao nhiêu? Ta muốn ngươi, muốn chạm vào ngươi ôm lấy ngươi cùng ngươi nói chuyện, muốn ngươi đến nỗi ta sắp điên rồi!
“Ngươi hiện tại chấp nhất đối với ta, chỉ là do lòng tự trọng cao ngạo quấy nhiễu mà thôi. Bởi vì ta tự sát, bởi vì ta lén rời khỏi ngươi, điều không phải do ngươi muốn, càng không phải do ngươi tức giận ném ta trước, cho nên sau khi ngươi biết tin tức ta chưa chết, lòng tự trọng của ngươi bị đả thương, không ngờ đến đồ vật mà ngươi đang đùa bỡn lại có thể mượn chết thoát ra khoải nắm giữ của ngươi!”
Không phải, không phải như vậy! Ta không pahỉ bởi vì lòng tự trọng bị đả thương!
“Ngươi nói ngươi đã biết chân tướng, ngươi nói ngươi có hối hận, ngươi nói ngươi muốn bù đắp cho ta, ngươi muốn ta trở lại với ngươi. Thế nhưng, ngươi thực sự mong muốn ta trở lại với ngươi sao?”
“Hoàng Phủ Thoán, ngươi thân là một người có dã tâm, có hoài bão, muốn trở thành thiên tử đại đế nổi danh trong lịch sử, ngươi thực sự sẽ cho phép ta một người huynh trưởng cùng mẹ khác cha không thể để thế nhân biết được ở trong hậu cung sao! Ngài có thể dễ dàng để cho thế nhân biết được sự tồn tại của ta sao!”
Đúng rồi, Trì sau khi theo ta trở về, ta phải làm sao lưu lại y? Cho y địa vị như thế nào mới thích hợp? Phải như thế nào để ngăn chặn miệng của mọi người? Phong cho y làm hoàng hậu sao? Cho dù đánh chết y y cũng sẽ không đồng ý.
“Có lẽ ngươi muốn ta âm thầm trở thành người tình của ngươi, che giấu thân phận trực tiếp hầu hạ giường chiếu cho ngươi, cho đến khi nào ngươi phiền chán mới thôi?”
“Hoàng Phủ Thoán, bệ hạ, nếu như ta thực sự theo ngươi hồi cung, bi kịch mà Đường Trì đã từng trãi qua chắc chắn ở một ngày nào đó sẽ tái hiện! Nếu như ngươi bất chấp thế nào cũng muốn ta trở lại, như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn là còn nhớ kỹ ngày đó ta ở trên thuyền đã nói cái gì với ngươi chứ.”
── Nhớ kỹ, ngà mà ngươi lại xuất hiện ở bên cạnh ta, cũng là lúc ta rời khỏi trần thế!
Trầm mặc trôi chảy ở khoảng không trong căn phòng.
Thoán hiển nhiên đã quên trong tay mình còn đang bưng chén cháo tổ yến khó có thể nhìn thấy ở nơi bị nạn này, trong lòng mặc dù nghĩ Trọng Sinh nói chút không đúng, thế nhưng trong nhất thời, lại không có cách nào tìm ra lời nói thích hợp để phản bác.
“Nếu như bệ hạ tạm thời không muốn mạng của tại hạ, như vậy thỉnh cho bệ hạ cơ hội báo đáp sinh mạng của bản thân. Tại hạ không muốn uổng phí lần nữa có thể trở lại thế gian, cũng không muốn khi chết chỉ có… Bệ hạ, xin nhường đường.”
Sau khi vái chào, trên mặt Trọng Sinh toát ra biểu tình kiên quyết.
Thoán kinh ngạc, nhìn Trọng Sinh trước mắt như thể không còn nhận ra y. Khuôn mặt hoàn mỹ dần dần xuất hiện vết nứt, mặc dù mờ nhạt nhưng cũng đủ làm đau xót chấn động tâm hồn từng chút từng chút đè ép.
Ánh mắt Đường Trì rơi trên chén cháo tổ yến đã mất đi độ ấm, nhẫn rồi lại nhẫn, nhưng vẫn nhẫn không được nói: “Bệ hạ, ngài thay vì tốn hao thời gian tiếp tục với một người vô giá trị, không bằng lo lắng một chút cho thiên hạ bách tính thật tốt, bọn họ đều là con dân của ngài! Giống như thứ này, lúc này lại phái người dùng ngựa cấp tốc đưa tới trong đêm, hao tài tốn của, ngài muốn bắt chước theo vị hoàng đế ngu ngốc ngày xưa sao?”
Ngu ngốc? Ta chỉ là muốn ngươi có thể vui vẻ…
Cái chén sứ nho nhỏ đột nhiên trở nên nặng ngàn cân, di chuyển bước chân đi đến trước bàn, cẩn thận đặt xuống chén cháo tổ yến không ai muốn, tâm trạng liên tục chuyển biến, khi quay đầu lại, Thoán đã trở thành Thịnh Lẫm đế.
“Ngươi muốn đi đến đường lớn phía đồng? Có cần ta phái người tiễn ngươi?”
Căn cứ theo việc bản thân phát bệnh từ lúc đầu cho đến lúc cuối, Trọng Sinh bạo dạng suy đoán nguyên nhân, cũng đã trải qua các suy đoán cùng nếm thử, nghĩ ra một phương pháp có khả năng phòng ngừa ôn dịch.
Lúc gần đi, Trọng Sinh hướng Thoán mượn một ngàn binh sĩ. Trước khi phái bọn họ đến đường cái phía đông, Đường Trì bảo bọn họ chia nhau tập họp lại ở các phòng, lấy y phục của người vừa mới nhiễm ôn dịch đặt ở trong g hấp đun cách thủy, một canh giờ sau, lúc này mới để cho cả đội rời khỏi phòng của bọn họ đến đường lớn phía đông nơi tập trung các người bệnh nhiễm ôn dịch.
Trở lại đường lớn phía đông, các ngươi bệnh, dân chạy nạn thấy y không có việc gì, không khỏi vui vẻ phi thường, người lớn trẻ nhỏ vây xung quanh y hỏi này hỏi kia.
Sau khi cùng mọi người tán gẫu việc thường ngày, Trọng Sinh ho khan hai tiếng, ý bảo mọi người an tĩnh lại.
“Các hương thân, tại hạ có việc muốn nhờ các vị, những người tự nguyện xin mời đến nhà tranh của tại hạ ở lúc đầu, chuyện muốn nhờ là như thế này…”