CHƯƠNG SÁU TÁM
A Ba Kim nở một nụ cười vô cùng tôn vinh hình tượng, lại ưu nhã khoát tay: “Công tử, thỉnh, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.”, nói xong liền vừa bước trước dẫn đường vừa thong thả mở lời: “Ngày ấy công tử ở trên chiến trường dũng mãnh hơn người, ta đứng quan sát cũng thập phần hào hứng, không khỏi có lòng yêu chuộng anh hùng. Vốn tưởng hai ta lập trường đối lập, khó có thể tương giao, đâu ngờ thiên thượng đã định trước chúng ta tất tương ngộ, rốt cuộc lại khiến tên của ta vô ý nhiễm độc Thi Hương Lan. Công tử, ngươi có thể không biết Trẫm, nhưng Hạ Hầu Lan cùng Trẫm, tuy đôi bên đối địch mà cũng là tri kỷ. Hắn nhất định minh bạch phong cách của Trẫm xưa nay, hoàn toàn không phải hạng hẹp hòi dụng độc hại người, cơ mà chuyện lần này xảy ra… cũng thực vừa khéo. Chúng ta tuy lưỡng quốc giao tranh, nhưng Trẫm không đời nào thèm dùng loại thủ đoạn này hòng đoạt mạng hắn, giả như tên của Trẫm trúng ngay tim, khiến hắn vong mạng, ấy lại là chuyện khác, vậy nên giải dược lần này Trẫm đương nhiên sẽ cho hắn. Nhưng ta chợt nghĩ, giả như lần này đổi lấy công tử thì quả là vẹn toàn được cả lòng ái mộ của ta, nên mới đành xuất ra hạ sách này, mong công tử có thể phần nào thông cảm.”
Phong Nhiễm cùng Hồn Thái đều mím môi cười, bụng nghĩ chủ thượng viện nhiều lời lẽ như vậy, chẳng qua là để khẳng định với Dịch Thủy hắn là một chính nhân quân tử, không phải hạng tiểu nhân. Có điều bọn họ vẫn cảm thấy khó hiểu, chủ thượng trước nay nhãn cao vu đính, luôn chỉ thích theo ý mình, bất quản miệng lưỡi thiên hạ, bằng không sao có thể có chuyện chỉ duy nhất Hoa Lặc quốc không duy trì chế độ nô lệ. Ấy vậy mà A Ba Kim hôm nay bỗng nhiên lại để tâm tới suy nghĩ của Dịch Thủy về hắn. Hai thuộc hạ dù không dám nói ra nhưng trong bụng đều thầm so đo: ‘Ai da~ sự này ắt có ẩn ý, mà nhất định là đại đại ẩn ý a~’
Đáng tiếc Dịch Thủy kể từ lúc Hạ Hầu Lan ngộ thương đã không còn khả năng lưu một chút hảo cảm nào cho A Ba Kim, vừa nghe xong một tràng thao thao bất tuyệt, hắn lập tức giận dữ lớn tiếng: “Nói vậy, dù ta không tới, ngươi cũng đem giải dược cho Hạ Hầu Lan chứ gì?!”
A Ba Kim vờ cười âm trầm: “Điều này thực khó nói, công tử chắc cũng hiểu lòng khát cầu nhân tài của ta, mà Hoa Lặc chúng ta chủ trương tự do bình đẳng, căn bản không có phân chia chủ nhân, nô lệ. Nếu công tử ở quốc gia chúng ta, có lẽ từ lâu đã thành người được trọng vọng trong vạn người, hiển nhiên cũng hiểu quan điểm của tầng lớp quý tộc Tuyết Duyên hại người tới đâu. Công tử tội gì phải mãi vẫy vùng phấn đấu trong hoàn cảnh ấy, đành rằng ngươi có thành tích, được lập làm Vương phi, nhưng người trong thiên hạ vẫn không phục thì sao? Ngươi không hay miệng đời đáng sợ, lời nói cũng độc như đao kiếm ư? Không bằng công tử cùng thân nhân đến quốc gia chúng ta, Trẫm tất đích thân cung nghênh, bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Dân chúng Hoa Lặc ta chỉ sùng kính anh hùng, công tử đến với chúng ta cũng như ngư về biển cả, điểu đáo rừng sâu a.”
Dịch Thủy nóng nảy đáp: “Chuyện ấy hiện giờ ta không quan tâm, ta đã tới đây rồi, giải dược của ngươi bao giờ mới đưa ra đây!?”
Một câu thẳng thừng của hắn thật khiến một bụng dạt dào của A Ba Kim nghẹn ứ, hắn ngẩn người một hồi rồi mới gượng cười đáp: “Việc này là đương nhiên, công tử đã tới đây, lát nữa trở về ta sẽ lập tức sai người đưa giải dược, đảm bảo Hạ Hầu Lan được giải độc.”
“Ta sao có thể tin tưởng ngươi? Dù sao Hạ Hầu Lan tỉnh lại là đại đại bất lợi đối với các ngươi, ít nhất là đánh các ngươi đại bại hồi hương, còn không nhược bằng hắn nộ khí xung thiên, không khéo hang ổ các ngươi còn ở đâu hắn cũng thôn tính nốt.” Dịch Thủy khinh thị nghênh đầu, công khai thừa nhận trong lòng hắn Hạ Hầu Lan là bất khả chiến bại.
A Ba Kim giận đến nhăn nhúm mặt mày, trọng trọng hừ một tiếng, nói: “Công tử yên tâm, ba ngày sau, liên quân chúng ta sẽ tuyên chiến với quân Tuyết Duyên lần nữa, đến lúc ấy cho ngươi đứng trên đài quan sát, Hạ Hầu Lan có còn trúng độc hay không, không phải nhìn là biết ngay sao?”, hắn lại hừ lạnh một tiếng nữa: “Ngươi cũng quá coi thường A Ba Kim ta rồi, mấy ngày nay nếu không phải nhờ Trẫm ngăn cản, các tướng lĩnh khác trong liên quân đã sớm đem quân tấn công các ngươi rồi. Vì chuyện này mà ta bị oán giận không ít, thậm chí có đại tướng giận dữ dứt khoát thu binh, phát thệ sẽ trở về báo cáo quốc chủ, từ nay đoạn tuyệt giao hảo với Hoa Lặc chúng ta. Ta khổ công nhiều như vậy, rốt cuộc để đổi lấy mấy câu này của công tử sao?”
Dịch Thủy cười lạnh đáp: “Nói vậy không lẽ ta còn phải cảm tạ Bệ hạ ư? Ta dựa vào cái gì a? Những sự ấy không phải đều là các ngươi gieo gió gặt bão sao? Nếu các ngươi không nảy sinh lòng tham, không bỏ đá xuống giếng liên minh đánh Tuyết Duyên, liệu có sự gì xảy ra không? Hừ, hôm nay còn đang chiếm đóng thành trấn của chúng ta mà dám đòi ta đây cảm tạ, xin lỗi, tạ ơn thì không có, nhưng nếu Bệ hạ nguyện ý, một quyền giúp đầu óc ngươi đỡ ngứa ngáy ta sẵn sàng kính dâng.”
Lần này A Ba Kim quả nhiên giận điên người, có điều hắn kìm chế một hồi lại chợt đổi mặt tươi cười, vỗ tay tán thưởng: “Diệu nhân, quả nhiên là diệu nhân! Đối diện với cường quyền vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trách nào tên hỗn đản Hạ Hầu Lan nhãn cao vu đính kia cũng bị ngươi mê hoặc, không nể mạo phạm bao người để phong ngươi làm phi. Bất quá ta nghe nói công tử đối với chuyện ấy cũng kịch liệt cự tuyệt, nhưng hôm nay xem ra không hẳn vậy a. Ta xem lòng ưu ái của công tử với Hạ Hầu Lan quả là chân tình a, không lẽ công tử đã quên cảnh cha mẹ bị vũ nhục trong Vương phủ của Hạ Hầu Lan? Hay ngươi đã muốn cùng hắn gương vỡ…”
Như lúc thường, Dịch Thủy chắc chắn đã thất sắc, trong lòng hắn sự kiện ngày đó vẫn không khác gì tối hậu độc dược, có điều hôm nay không hiểu vì sao nghe A Ba Kim sỗ sàng nhắc lại, hắn đã không còn cảm giác đau đớn tê tái tim gan như xưa nữa. Đương nhiên, đau lòng vẫn là đau lòng, nên hắn rốt cuộc vẫn chọn im lặng, quyết không cùng tên hỗn đản A Ba Kim này đề cập đến chuyện ấy.
Một lát đã tới Vương cung(), A Ba Kim cho gọi thiếp thân thị tòng, bảo hắn đưa ra bình ngọc phỉ thúy trong người rồi nói với Phong Nhiễm: “Phong Nhiễm, đi đi, ngươi đảm đương sứ giả lần nữa, đưa giải dược này đến cho Hạ Hầu Lan.”
Hắn vừa dứt lời, lập tức đã nghe một trận gào khóc thảm thiết: “Chủ thượng a, người không nên ức hiếp thuộc hạ như thế a, thần biết làm sao đây?! Thần… thần vừa mới khổ ải trở về từ quân doanh Tuyết Duyên a. Người… người nỡ nào lại bắt thần đi chịu chết? Thần không đi, thần không đi a, đánh chết thần cũng không đi a…”
Hắn còn đương nước mắt nước mũi, thống khổ cầu xin, đột nhiên bên tai đã nghe thấy một thanh âm lãnh khốc vang lên: “Vương huynh, nếu Nhiễm nhi nói không đi, hà tất bức ép hắn. Để hắn đưa ta đi xem xét địa hình quanh đây, ngươi chọn lấy người khác phái đi là xong.”
Dịch Thủy còn chưa phát hiện bóng dáng người vừa nói ở đâu đã thấy Phong Nhiễm nhảy dựng như đỉa phải vôi, cuống quýt chộp lấy bình ngọc trong tay viên thị tùng, hoảng hốt lắp bắp: “Ta đi ta đi, Bệ hạ, thần vốn là ngoại giao sứ thần của Hoa Lặc quốc, việc lần này không phải thần không ai có thể đảm đương a.”
——
Diệu nhân: ‘diệu’ trong ‘tuyệt vời’, ‘kì diệu’ a =))~
gương vỡ… : =)) ý chàng í là ‘gương vỡ lại lành’ =)))))))))~~~~
() về phần ‘Vương cung’ này ta cũng không hiểu vì sao nữa ‘_’ ~ đây là từ dùng trong bản gốc, nhưng theo ta hiểu thì lúc này quân Hoa Lặc quốc đang đóng ở Lam Thủy thành (chôm được) của Tuyết Duyên -> ~ hêm hiểu trong cái thành heo hút ngoài biên giới thì kiếm đâu ra ‘Vương cung’ cho AKim ảnh nhún nhảy -> ~ có chi nhầm nhọt ở đây chăng? O ~