Nam Nô

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG BẢY MƯƠI

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Trong tiểu sảnh bày trí tinh xảo, Dịch Thủy nghiến răng hỏi nam nhân đang nhẩn nha ngồi ăn trái cây trước mặt: “Cho ngươi hay, sự kiên nhẫn của ta có hạn, mà sự kiên nhẫn của Hạ Hầu Lan cũng vậy thôi.”

A Ba Kim nhún vai, phá lên cười ha hả: “Rốt cuộc thế nào? Dịch Thủy, ta đã nói với ngươi cả trăm bận rồi, ta muốn ngươi làm Hoàng hậu của ta a. Ngươi xem ta đã đến tuổi này rồi, Hậu vị vẫn còn chưa có ai đảm nhận được a, khó khăn lắm mới gặp được ngươi, ta có ngu si mới bỏ qua. Còn nữa còn nữa, từ khi ngươi bước vào ngồi tại đây, quan hệ giữa ngươi và Hạ Hầu Lan cũng coi như đoạn tuyệt rồi, ngươi không còn là bất luận đối tượng gì của hắn nữa.”, hắn ngừng lại ngẫm nghĩ một chút rồi lại lẩm bẩm: “Ừm, bất quá hắn đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, khéo hắn còn tưởng niệm ngươi để sống nốt quãng đời còn lại, ha ha ha, Bản vương dù có tạm thua trận này cũng phải xem bằng được bộ dạng phát điên của hắn, ha ha ha…”

Loại người này sao có thể đứng đầu một quốc gia?! Dịch Thủy có vắt óc cũng vô phương lý giải nổi, trước đây hắn thấy Hạ Hầu Lan tuy thỉnh thoảng cũng có lúc hoang đường thái quá, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng tới mức này. Dịch Thủy bị giam lỏng trong cung này hai ngày, đại khái cũng đã hiểu sơ tính cách A Ba Kim. Người này luôn hành sự theo tâm tư, cái gì thế tục, dư luận, đạo trị quốc, kế an bang… tất thảy hắn đều thây kệ, chưa nói tâm tình hắn cũng đặc biệt thất thường, vô cùng khó đoán. Ví như lần này, hắn nhọc lòng liên hợp cùng mấy quốc gia kia, việc xâm phạm, đối địch Tuyết Duyên là dĩ nhiên. Nhưng chỉ vì trên chiến trường nhìn thấy Dịch Thủy, hắn đột nhiên đã cải biến chủ ý, chưa nói đem giải dược đổi người, hiện giờ thậm chí đường rút quân cũng đã chuẩn bị. Quân vương như vậy, Hoa Lặc quốc trong tay hắn cư nhiên không vong quốc, trái lại thực lực ngày một lớn mạnh, thật không thể không coi là kỳ tích. Dịch Thủy dám đoán định, nếu không vì điều kiện địa lý hạn chế, quốc lực Hoa Lặc tuyệt sẽ không kém Tuyết Duyên.

Hai ngày qua, Dịch Thủy đã nghe nhàm tai mớ ngôn từ tự kỷ của A Ba Kim, nhưng lý do đích thực khiến hắn không thể huơ quyền giương oai là vì trong lúc nhất thời không phòng bị, hắn đã bị tên Tam Vương gia hỗn đản hạ dược làm nhuyễn gân cốt rồi nhốt vào đây. Hại hắn phải bấm bụng nén giận, tuy không xác định được tên A Ba Kim này có thực coi trọng mình không, nhưng không ngại nhất vạn chỉ lo vạn nhất, thôi thì để hắn chiếm chút tiện nghi miệng lưỡi cũng chẳng mất gì. Ngộ nhỡ chọc giận hắn thật, khích hắn bộc phát thú tính nguyên thủy thì… Dịch Thủy không khỏi giật mình lạnh run, chẳng thiết nghĩ tiếp nữa.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lạc Vương gia Tuyết Duyện hạ chiến thư.” Một tên nội thị chạy ào vào, cung kính dâng phong chiến thư cho A Ba Kim. A Ba Kim miễn cưỡng tiếp nhận rồi tùy tiện thảy xuống bàn, lạnh giọng cười: “Người này điên rồi, độc vừa giải đã đòi khai chiến. Ha ha, Hoàng hậu a, mị lực của ngươi không phải lớn tầm thường đâu, đã khiến Lạc Vương gia luôn lãnh khốc của chúng ta một chút bình tĩnh cũng không còn rồi.”

Hắn nói xong liền quay về phía Dịch Thủy, chỉ thấy hắn đang cố sức nhúc nhích thân thể, muốn nhướn cổ nhìn phong chiến thư, A Ba Kim lập tức bùng cơn đố kị, vơ lấy chiến thư xé nát vụn rồi cười âm hiểm, nói: “Hoàng hậu, Trẫm đã nói ngươi chớ tơ tưởng đến tên đầu heo vô tình ấy nữa, sao ngươi vẫn chưa chịu bỏ ý định chứ? Sao hả? Hai ngày không gặp hắn đã bắt đầu tưởng niệm, muốn nhờ bút tích tình nhân để an ủi nỗi tương tư hả?! Hừ, ngươi mơ tưởng.”

Dịch Thủy lúc này hầu như giận đến muốn thổ huyết rồi, mạng hắn cớ sao luôn gặp phải loại nam nhân này chứ?! Hạ Hầu Lan đã đành, ít ra còn có thể coi là thứ người cá biệt, còn tên trước mặt hắn này, rõ ràng chính thị quái thai! Bất quá mới qua hai ngày, hắn ta đã nghênh ngang gọi Hoàng hậu này nọ, mà chính Dịch Thủy còn chưa hề đáp ứng một câu nào. Ai~ Dịch Thủy hắn rốt cuộc đã đắc tội lão Thiên gia hồi nào a~

Phẫn hận trợn mắt nhìn A Ba Kim, trong lòng hắn đồng thời gào thét: ‘Phải, ta nhớ nhung hắn đấy, thì làm sao?! Ta còn muốn nhìn bút tích của hắn để an ủi lòng tương tư đấy, thì làm sao nào?! Hừ, có giỏi ngươi giết ta đi, hòng ta làm Hoàng hậu của ngươi, phi, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa ngươi cũng đừng vọng tưởng.’

Bất quá Dịch Thủy đương nhiên không ngốc nghếch đến nỗi nói ra miệng mấy lời lẽ này. Kinh qua bao nhiêu phen thê thảm với Hạ Hầu Lan, hắn đã quá hiểu loại nam nhân này, đối phương càng bất khuất bất phục chỉ càng khêu gợi hắn nảy sinh dục vọng chinh phục tựa cầm thú… mà Dịch Thủy trăm vạn lần không muốn trong tình trạng vô pháp phản kháng còn bị tên nam nhân như A Ba Kim giở trò này nọ.

“Ai~ Hoàng hậu, nhãn thần ngươi lúc này mới thật mê người, Trẫm có chút kiềm chế không được rồi, làm sao đây?” A Ba Kim mê muội vươn tay ve vuốt gò má trắng mịn của Dịch Thủy, bộ dạng hắn đã hoàn toàn trở thành sắc lang đói mồi khiến Dịch Thủy sợ đến không dám cục cựa mà trong bụng không ngớt nguyền rủa muôn đao băm vằm tên sắc lang thành tám trăm mảnh.

“Trẫm hảo muốn ‘ăn’ ngươi ngay bây giờ a. Sau đó cùng ngươi cưỡi ngựa ra trận, ha ha ha, Trẫm quả thực lập tức muốn thấy bộ dạng phát điên của Hạ Hầu Lan!” A Ba Kim càng nói càng tự thấy có lý, ánh mắt hắn cũng không khỏi ánh lên vài tia nguy hiểm.

“Phi! Uổng công Hạ Hầu Lan coi ngươi tuy đối địch nhưng cũng là tri kỷ. Ngươi lại nghĩ hắn như vậy, chỉ có thể nói ngươi căn bản chẳng biết gì về hắn. Cá nhân và thiên hạ, bên nào nặng nhẹ, hắn tất rõ ràng, hừ, ngươi khinh hắn chỉ biết hồ đồ như ngươi sao? Sao lại có kẻ dám đánh đồng các ngươi một hạng chứ, ngươi thử nhìn lại xem ngươi có chỗ nào bằng được hắn?!” Dịch Thủy rốt cuộc nhịn không được, xối xả mắng một tràng. Nhất thời trong lúc giận dữ hắn đã quên bẵng mất mấy câu sướng miệng này có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng thế nào.

———

không ngại nhất vạn chỉ lo vạn nhất: =)) chơi chữ xíu thôi~ ta cũng hêm biết giải nghĩa như nào nhưng ‘nhất vạn = một vạn’ mà ‘vạn nhất = một phần vạn’ =))~ (câu này ưa quá ha~ từ sau ta sẽ xài XD~ )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio