Nam Nô

chương 78

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG BẢY TÁM

“Hạ… Hạ…” Thân thể tê bại thật khó khăn mới bật ra được một vài âm tiết, mà vì giãy giụa quá mãnh liệt trên trán Dịch Thủy đã lấm tấm mồ hôi, hắn càng thêm cố sức gồng mình, chỉ cần có thể phát ra vài tiếng, chỉ cần đủ để hắn vùng khỏi hai tên thái giám chết tiệt này, thậm chí chỉ cần để hắn có thể quay lại một chút thôi… nhưng… chết tiệt…

“Buông tay ra. Trẫm thua rồi.” A Ba Kim đột nhiên thu hồi cánh tay vừa chơi vơi giữa không trung, hắn đạm mạc nhìn Dịch Thủy, trong ánh mắt hàm chứa tình ý day dứt. Rốt cuộc, hắn thấp giọng cười khổ nói: “Quả nhiên cực lạc sẽ sinh bi, thượng thiên đã định Trẫm không thể có ngươi, thậm chí những loại thủ đoạn hạ lưu nhất cũng đã viện tới, mà vẫn ngăn không được hắn.”, hắn càng chú mục nhìn Dịch Thủy đang gắng sức đứng vững rồi bỗng ôn nhu nói: “Đi đi Dịch Thủy, người kia, hắn có thể cho ngươi hạnh phúc.”

Dịch Thủy lúc này căn bản không còn lòng dạ để tâm tới nỗi đau khổ của A Ba Kim, hắn chỉ biết hai tên thái giám đã buông mình ra, nhưng hắn hầu như không thể đứng vững được, khó nhọc ổn định thân thể một hồi, hắn mới tận lực từ từ quay lưng lại, chỉ cố ráng sao cho không ngã quỵ ngay trước mặt Hạ Hầu Lan. Thế nhưng rốt cuộc không được như nguyện, ngay thời khắc thân ảnh Hạ Hầu Lan lọt vào đường nhìn của hắn, cả thân thể vốn đã cạn kiệt khí lực lập tức khuỵu xuống, ngã ngồi lên bậc thang lạnh lẽo.

“Dịch Thủy!” Hai nam nhân đồng thanh kêu lên hoảng hốt, A Ba Kim vội vã vươn tay định nâng hắn dậy nhưng vừa nhìn thoáng qua ánh mắt thủy chung chỉ nhìn chăm chăm về hướng Hạ Hầu Lan, đôi con ngươi trong suốt từ lúc nào đã phiếm một tầng hơi nước nhàn nhạt, hắn rốt cuộc ngượng nghịu thu tay lại, trừng mắt nhìn về phía Hạ Hầu Lan y phục tơi tả, tóc xõa rối tung đang điên cuồng nhào tới, đỡ cánh tay Dịch Thủy rồi lập tức ôm siết hắn vào lòng, lệ nóng tràn mi nói:

“Dịch Thủy, ta tới rồi, ta tới đón ngươi rồi đây.”

“Hạ Hầu Lan, tên hỗn đản ngươi…” Dược lực rốt cuộc cũng lui dần, Dịch Thủy thều thào bằng thanh âm yếu ớt nhưng vẫn không giấu được mừng rỡ: “Ngươi… lúc này, ngươi cuối cùng cũng không để ta thất vọng… cuối cùng cũng không… tên hỗn đản ngươi.” Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hắn đã trải qua đủ buồn vui tột cùng trên đời, thời khắc này tất cả thể xác, tinh thần hắn đều cạn kiệt khí lực, chỉ còn cảm thấy vòng tay, g ngực đang ôm trọn lấy mình thực ấm áp, phảng phất khiến hắn ước ao đời đời kiếp kiếp mãi được như lúc này. Rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn gục xuống vai Hạ Hầu Lan khóc òa lên.

Hạ Hầu Lan lần đầu tiên chứng kiến Dịch Thủy khóc thành như vậy, ngày trước ở Vương phủ, dù bị thương tổn xúc phạm hắn cũng không rơi một giọt lệ; không khỏi vừa mừng rỡ vừa yêu thương, nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Dịch Thủy, ta đã nói rồi, sai một lần, ta tuyệt đối sẽ không sai lầm lần nữa. Nguyên lai ngươi thực sự chỉ là thử thách ta, thật tốt quá, Dịch Thủy, thật sự tốt quá…”

Hai người cũng không buồn để tâm tới bao nhiêu quan tướng Hoa Lặc đang kinh ngạc trợn mắt đứng xem, chỉ mải miết khanh khanh ta ta tâm tình~ Đưa đẩy một hồi lâu, tạm thấy bao oán khí, phiền muộn tích tụ trong lòng hai tháng qua được trút sạch, Hạ Hầu Lan lúc này mới nhớ ra mình còn có một món nợ chưa tính với A Ba Kim.

Vừa thấy ánh mắt như muốn tóe lửa của Hạ Hầu Lan, A Ba Kim không khỏi dợm lui một bước, hắc hắc cười bồi nói: “Lạc Vương gia, lâu quá không gặp nha. Ngươi xem hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi và Vương phi, chúng ta có nên sửa soạn vài bàn tiệc rượu uống mừng một phen không? Này không phải Trẫm nói ngươi, cơ mà để bộ dạng như vậy tới gặp Dịch Thủy, ngươi cũng thực là… có chút lôi thôi a.”

“Tên hỗn đản ngươi còn dám nói hả?!” Cơn giận của Hạ Hầu Lan rốt cuộc hoàn toàn bạo phát, hắn vừa ôm Dịch Thủy vừa phẫn hận quát lên: “Là ai hại ta hôm nay thành cái dạng này hả?! A Ba Kim, từ ngày hai mươi tháng trước ta bước vào địa phận quốc gia các ngươi tới giờ đã đón của ngươi gần một ngàn tám trăm tên thích khách. Chưa kể khi tới gần hoàng thành, đám võ lâm cao thủ Hoa Lặc các ngươi nhất tề bổ ra ngáng đường cản bước ta. Ngươi thử giải thích cho ta, bọn chúng từ đâu ra?! A~ Nếu ngươi giải thích không được, Bản vương sẽ nói dùm ngươi, bọn chúng đơn giản chỉ muốn làm Bản vương trễ ngày hẹn ước, để ngươi cùng Dịch Thủy làm xong đại lễ lập Hậu, đến lúc đó coi như chuyện đã rồi phải không? Ngươi thực là đồ hạ lưu hỗn đản, ta trước kia sao lại nhìn lầm ngươi, còn nói ngươi dù có chút phóng túng nhưng vẫn có thể xem là một đại trượng phu, chính nhân quân tử chứ?! Ta phi!”

A Ba Kim nguyên bản vì mình đích thực có dụng một vài thủ đoạn hạ lưu mà chột dạ không đối đáp tiếng nào, nhưng vừa nghe Hạ Hầu Lan mạ hắn không phải đại trượng phu, chính nhân quân tử, hắn cũng không nhịn được giận dữ. Lập tức hắn bước nhanh xuống bậc thang, nhìn thẳng vào Hạ Hầu Lan: “Thì sao hả?! Ta dùng một ngàn sát thủ cản đường ngươi thì sao nào? Ngươi sao không ngẫm lại xem, cả đời ngươi còn gì phải tiếc nuối nữa? Thiên tư thông minh, quốc gia trù phú, lại được Hoàng đế tin cậy phó thác, rốt cuộc còn chiếm được chân tình của Dịch Thủy. Ta không phục, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều bị Hạ Hầu Lan ngươi đoạt mất?! Ta sợ gì tổn thọ, hừ, nói cho ngươi hay, sở dĩ ta thiết kế trọng trọng hiểm trở ngăn cản các ngươi, chẳng qua vì lo nghĩ các ngươi quá thuận lợi mà không biết quý trọng, sợ Hạ Hầu Lan ngươi hoàn mỹ vẹn toàn ắt khiến trời đất ngứa mắt…”, càng nói càng thấy có đạo lý, mà tiếp tục hăng say một hồi khiến chính A Ba Kim cũng bắt đầu tin vào lời hoang ngôn của mình, rốt cuộc tự vì tinh thần hi sinh vĩ đại của bản thân mà cảm động không ngớt.

“Hạ Hầu Lan, đừng để ý hắn, dù sao chúng ta… hiện tại… cuối cùng cũng được ở bên nhau.” Dịch Thủy gắng gượng mở miệng, nghe hai người đối thoại hắn rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Hạ Hầu Lan tới trễ, lại còn có vẻ chật vật đến vậy.

“Không sai, chúng ta không cần nghe tên hầu tử tự cao tự đại này giảng đạo lý.” Hạ Hầu Lan ôm Dịch Thủy dậy, đột nhiên nhíu mày nói: “Thủy nhi, ngươi gầy đi.”

“Ngươi cũng gầy, Hạ Hầu Lan.” Dịch Thủy thâm tình âu yếm nhìn lại hắn, run run vươn tay vuốt gương mặt tuy có phần tiều tụy nhưng vẫn không mất vẻ anh tuấn. Được thể, một màn đối thoại tình tứ được thản nhiên triển khai.

“Ta không sao, đều tại ta tới muộn hại ngươi chịu khổ.”

“Ta cũng thực kỳ quái, làm sao mãi không chịu tin tưởng ngươi, để ngươi khổ cực đến thế.”

“Ngươi như vậy là đương nhiên, dù sao ta cũng từng thương tổn ngươi sâu nhường ấy, giờ đã thật tình được ngươi tha thứ, ta đi chuyến này cũng không vô ích.”

“Cũng phải, còn nữa, kỳ thực ta cũng rất muốn cho tên hỗn đản A Ba Kim một trận, bất quá xem hắn góp công cung tiễn, giải dược vì tình cảm của chúng ta, giờ thôi chúng ta tha cho hắn a.”

“Được, Dịch Thủy, ta cái gì cũng nghe lời ngươi.”

“Ưm, vậy giờ ta lệnh cho ngươi, đưa ta trở về.”

“Hảo, chúng ta trở về.”

Lời tình tứ nổi da gà theo bước chân hai người từ từ đi xa mà chậm rãi tiêu tán trong gió, A Ba Kim chăm chú nhìn hai thân ảnh dựa sát bên nhau ta ta ngươi ngươi, trong bụng chua chát dâng tràn. Dù sao Dịch Thủy cũng là người đầu tiên hắn coi trọng, bằng không hắn sao có thể thoáng cái đã muốn phong Hoàng hậu, ai ngờ ý trời khó trái, tính toán khổ tâm đến vậy, đến cả danh tiếng của mình cũng bất chấp, rốt cuộc uổng công một hồi vẫn thành ra mở đường cho Hạ Hầu Lan. A Ba Kim càng nghĩ càng không phục, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời rống lớn: “Hạ Hầu Lan, ta không phục!! Ta sẽ không chúc phúc cho hai người các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không chúc phúc a!!”

Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy cũng không buồn quay đầu lại, thản nhiên trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, leo lên Tuyệt Trần phóng đi.

….

Trên con đường mòn quanh co giữa núi, một đôi tình nhân gắn bó cùng cưỡi ngựa đón gió mà phi, ý hoan hỉ nói không nên lời. Chính thị là Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy vừa vào đến lãnh thổ Tuyết Duyên.

“Hạ Hầu Lan, ngươi nghe thấy câu nói cuối cùng của A Ba Kim không?” Dược lực trên người Dịch Thủy đã sớm biến mất, giờ hắn đã tự do cầm cương khiển ngựa phi như gió, mà ái mã của Hạ Hầu Lan cũng cực kỳ thông minh, tự biết ‘chủ nhân’ này so với chủ nhân của mình càng không thể giỡn mặt được, nên từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn để hắn khống chế.

“Ừm, có nghe. Không ngờ tên kia đối với ngươi cũng thật có tình, đáng tiếc a, ai bảo hắn chọn nhầm đối tượng, bằng không Bản vương cũng nguyện ý chúc phúc hắn. Ha ha, Bản vương vốn là người độ lượng vô cùng a.” Hạ Hầu Lan vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của người yêu, thích thú đến không muốn rời tay.

“Ừm, ngươi không để bụng, nhưng ta có.” Dịch Thủy lạnh lùng hừ một tiếng: “Tên kia còn dám nói không chúc phúc chúng ta, không được, ta muốn cho hắn một trận.”

“Bỏ đi, Bản vương cũng trải qua rồi, ta hiểu trên thế gian mênh mông này, muốn tìm kiếm một người tri tâm trắc trở biết bao nhiêu. Kỳ thực hắn cũng thực đáng thương, thân là đế vương nhưng không có được người thực tình tương ái, bất quá chỉ là một kẻ cô đơn a. Vậy nên chúng ta thôi không tính toán với hắn nữa.” Đến thời khắc quan trọng, Hạ Hầu Lan rốt cuộc cũng lộ ra đầy đủ khí chất bao dung của Vương gia.

“Phải a, mà vì hắn là kẻ cô đơn đáng thương, nên ta quyết định đưa đến cho hắn một người, giúp hắn bớt thời gian tự oán thán, nhân tiện tính luôn mối thù một mũi tên của chúng ta a.” Dịch Thủy nghịch ngợm nháy mắt.

Hạ Hầu Lan lập tức minh bạch hắn đương bày mưu tính kế trong bụng, lập tức sủng nịch ôm lấy hắn: “Được rồi, tùy ý ngươi, chỉ cần ngươi thích.”

Bất quá chỉ là một câu yêu đương thông thường đã khiến Dịch Thủy tim đập thình thịch, không biết làm sao giấu khuôn mặt đỏ ửng, vừa lúc ngẩng lên đã thấy tường thành kinh thành Tuyết Duyên, hắn không khỏi kích động hét lớn: “Hạ Hầu Lan! Chúng ta về đến nhà rồi, về đến nhà rồi a!”

Hạ Hầu Lan từ xa đã nhìn thấy, lại nhớ tới suốt một chuyến đi gian khổ rốt cuộc đã đón được Dịch Thủy trở về, trong lòng cũng kìm không được phấn khích, ngửa mặt lên trời thét dài: “Không sai, Dịch Thủy, chúng ta về tới nhà rồi.. chúng ta đã trở về!!!”

Tiếng hét vang dội đánh động cả bầy chim rừng, lập tức một trận rào rào đập cánh vang lên, bầu trời phút chốc bay rợp chim khách, quạ đen, gõ kiến… con nào con nấy đều tròn mắt giận dữ nhìn xuống hai mỹ nam tử điên cuồng, kích động hô to gọi nhỏ trên đường.

Ráng chiều diễm lệ nhuộm đỏ bầu trời, hơn mười dặm phía sau Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy là đại quân khải hoàn Tuyết Duyên đương sống chết đuổi theo vị chủ soái đã từ lâu quên biến sự tồn tại của bọn họ. Bất quá cuối cùng cũng đã thắng lợi, chờ bọn họ phía trước còn là sự tung hô của bách tính, là bao nhiêu khen thưởng của triều đình cùng với vô thượng vinh quang a.

Ai nha, thế gian mới thực mỹ hảo a!

– Chính văn hoàn –

Nam nô _ Phiên ngoại

Hạ Hầu Lan Dịch Thủy phu thê tương tính ngũ thập vấn

.

Lê Hoa: Xin hỏi tên nhị vị?

Hạ Hầu Lan (lạnh mắt nhìn Lê Hoa): Ngươi bộ không phải thân mụ (mẹ đẻ) của chúng ta sao?

Dịch Thủy (nhìn thân mụ một cách kỳ dị): Không lẽ ngươi là giả mạo?

Lê Hoa: = =||| Qua câu kế đi.

.

Lê Hoa: Xin hỏi giới tính nhị vị?

Hạ Hầu Lan: Này cũng phải hỏi sao? Tuyết Duyên tới giờ cũng chưa có qua nữ Vương gia.

Dịch Thủy (mỉm cười): Nếu ta là nữ nhân, đại khái ngươi sẽ không chỉ không thành toàn chúng ta, có khi còn ra sức chia rẽ a.

Lê Hoa: Bộ ta ác dữ vậy sao? – –

.

Lê Hoa: Xin hỏi niên kỉ nhị vị?

Hạ Hầu Lan: Trong truyện như là không nói đến thì phải.

Dịch Thủy: Tuổi ta cũng không thấy nhắc.

Lê Hoa: = = Này còn chờ ta nói hả? Tự các ngươi phải nhớ kỹ a.

Hạ Hầu Lan: Vậy ta là được, phong nhã hào hoa, vừa vặn tuổi sung mãn hăng hái a.

Dịch Thủy: Ta cũng được, hào hoa phong nhã, hăng hái hơn hắn.

Lê Hoa: = = Hai người các ngươi, gì mà được được chứ, hừ~

.

Lê Hoa: Thỉnh tự nói đôi điều về tính cách của mình.

Hạ Hầu Lan: Anh dũng cơ trí, lãnh tĩnh thong dong, anh tài giữa trời.

Người qua đường Giáp bỏ nhỏ: Giờ còn thêm một tính sợ vợ như cọp nữa.

Hạ Hầu Lan (giận dữ): Ai?! Ai dám quấy rối ở đây?! Lôi ra ngoài chém ngay!

Đồng chí Giáp (cấp tốc bỏ chạy, đình chỉ gây rối).

Dịch Thủy: Bất khuất, kiên quyết tiến thủ, anh tài hại trời ganh tị. Hừm, báo hại ta rơi vào tay tên sắc lang Hạ Hầu.

Hạ Hầu Lan (bộ dạng vạn phần kinh hãi): Thủy nhi, ngươi không thương ta nữa sao? Lẽ nào ngươi thực sự không thương ta nữa sao?

Dịch Thủy: – – , Ngươi nói thêm một câu ta sẽ quyết định không thương ngươi nữa, vì ta không ưa đồ ngốc.

Hạ Hầu Lan (lập tức thu liễm thần thái hoảng hốt, tiêu sái vuốt tóc): Lê Hoa thân mụ, thỉnh tiếp tục đi.

.

Lê Hoa: Cho rằng tính cách đối phương thế nào?

Dịch Thủy (tranh nói trước): Âm hiểm giảo hoạt, giỏi ngụy trang.

Lê Hoa: Xin nêu rõ ví dụ.

Dịch Thủy (đùng đùng nổi giận): Ví dụ? Hắn lừa gạt tình cảm của ta, còn nữa, rõ ràng nhận ra ta là Chu Nhật còn dám giả bộ không biết, mấy ví dụ thê thảm đau thương này có tính không?

Lê Hoa (gật như bổ củi): Tính, đương nhiên phải tính.

Hạ Hầu Lan: Tính cách nóng nảy, hễ bị kích động là bốc hỏa.

Lê Hoa: Cũng xin nêu rõ ví dụ.

Hạ Hầu Lan (vén vén tay áo để lộ ra một loạt dấu răng còn chưa liền miệng): Đây là hắn lưu lại sau khi biết ta giả bộ không nhận ra Chu Nhật là hắn đây.

Lê Hoa: = =||| Thủy nhi a, ví dụ này của Hạ Hầu Lan coi bộ cũng thê thảm đau thương quá nha.

.

Lê Hoa: Hai ngươi gặp nhau lúc nào?

Hạ Hầu Lan: Ta là giữa một trưa hè, bất quá đáng tiếc lúc ấy ta không kêu hắn lại, bằng không cũng không để lỡ mất hai năm.

Dịch Thủy: Trên chiến trường, trong đại trướng của Lạc Vương gia. Còn cái trưa hè của hắn, xin lỗi, ta không biết.

.

Lê Hoa: Ấn tượng đầu tiên về đối phương ra sao?

Hạ Hầu Lan: Thực sự xinh đẹp a, đến cả vẻ thờ ơ lơ đễnh cũng càng mê người.

Dịch Thủy (hung dữ trừng mắt với người yêu): Ừm, vốn cho rằng hắn là một lão già hư hỏng phì nộn háo sắc, thành ra lần đầu nhìn thấy hắn xong ta thấy kinh ngạc, cũng thấy rất kỳ quái.

Hạ Hầu Lan: Ha ha ha, Thủy nhi, nguyên lai ngươi từ lúc ấy đã bị Bản vương mê hoặc a.

Dịch Thủy (giận dữ): Vậy tiện thể ta nói luôn ấn tượng thứ hai: trí nhớ tốt, đáng tiếc không biết dùng cho phải đạo, lại còn là đồ sắc lang tùy thời tùy chỗ lên cơn.

Hạ Hầu Lan: – – , Thủy nhi, Bản vương biết sai rồi mà. Ta xin ngươi từ sau nói năng chừa chút lễ tiết được không?

.

Lê Hoa: Các ngươi xưng hô với đối phương thế nào?

Hạ Hầu Lan: Trước kia vẫn kêu Dịch Thủy, gần đây đôi lúc cũng gọi là Thủy nhi.

Dịch Thủy: Từ xưa đến giờ từng gọi hắn là Hạ Hầu Lan, Vương gia, sắc lang, hỗn đản, phiến tử (đồ lừa đảo =D)…

Hạ Hầu Lan: = =, Thủy nhi, ngươi đâu cần phải thành thực vậy, nói cách xưng hô hiện tại là được mà.

.

Lê Hoa: Thích đối phương gọi mình là gì?

Hạ Hầu Lan: Kêu Hạ Hầu cũng được.

Dịch Thủy: Dịch Thủy, không thích hắn gọi ta là Thủy nhi, nghe như ta con nít hơn hắn.

Hạ Hầu Lan: = =, Thủy nhi, à không, Dịch Thủy a, thân mụ chỉ kêu chúng ta trả lời thích thôi, đâu có bảo nói không thích đâu.

.

Lê Hoa: Thích điểm nào nhất ở đối phương?

Hạ Hầu Lan (vò đầu, thành thật trả lời): Không biết.

Dịch Thủy (lộ ra hàm răng trắng bóng).

Hạ Hầu Lan (mau miệng bổ sung): Tất cả ở hắn ta đều thích, giờ hỏi cụ thể điểm nào nhất, ta cũng không biết nói sao.

Dịch Thủy (biểu cảm trở thành mỉm cười ôn nhu).

Lê Hoa: Thủy nhi a, cười thì cười nhưng cũng phải trả lời câu hỏi nha.

Dịch Thủy (ngẫm nghĩ nửa ngày rồi mù mờ lắc đầu): Không biết.

Hạ Hầu Lan (lần thứ hai kinh hoàng hoảng hốt): Thủy nhi, ngươi không thương ta nữa sao? Ngươi thực sự…

Dịch Thủy (mau miệng bổ sung): Lý do giống hắn.

Hạ Hầu Lan (hất đầu, lại khôi phục khí khái tiêu sái lỗi lạc).

.

Lê Hoa: Ghét điểm nào ở đối phương nhất?

Hạ Hầu Lan: Không có.

Dịch Thủy: Tinh lực dư thừa, không ngày nào chịu uổng đêm xuân.

Hạ Hầu Lan: Thủy nhi, ta đã nói không ghét ngươi tí nào rồi, sao ngươi nỡ…

Dịch Thủy (giận dữ): Chừng nào ngươi chịu xuống dưới hẵng ý kiến!

.

Lê Hoa: Nếu liên tưởng đến động vật, nghĩ đối phương sẽ là con gì?

Hạ Hầu Lan: Một con sói anh dũng cơ trí, vĩnh viễn không chịu khuất phục.

Dịch Thủy: Một con sói ưu nhã ung dung, giảo hoạt hung ác độc địa.

Lê Hoa: Này còn không phải không người không qua cửa, không sói không lọt hang sao~

.

Lê Hoa: Nếu được tặng đối phương một lễ vật, các ngươi sẽ tặng gì?

Hạ Hầu Lan: Ta sẽ nỗ lực cho cuộc sống no ấm của chúng nô lệ, Thủy nhi là người vô cùng thiện lượng, quên mình vì người khác a.

Dịch Thủy: Nếu có loại thuốc uống vào làm người ta tảo tiết, ta cũng muốn tặng hắn mấy viên.

Hạ Hầu Lan: = =, Thủy nhi, ngươi sẽ không xấu bụng thế chứ?

Dịch Thủy: Hừ, ngươi bất nhân ta bất nghĩa.

.

Lê Hoa: Đối phương tặng lễ vật gì sẽ khiến ngươi hài lòng nhất?

Hạ Hầu Lan: Không cần lễ vật, chỉ cần không nhằm lúc cao trào quan trọng đạp ta xuống giường là được.

Lê Hoa: = =, Đời Hạ Hầu gian nan vầy sao?

Hạ Hầu Lan (rơm rớm kể tội): Thân mụ, ngươi phải làm chủ cho ta a.

Dịch Thủy: Cải thiện chế độ nô lệ, mà nếu có thể cho ta một tháng không ‘miệt mài vận động’ ban đêm là hay nhất.

Hạ Hầu Lan (vẻ mặt kiên định): Không thể được, riêng chuyện này tuyệt đối không thương lượng.

Dịch Thủy (bộ dạng bi phẫn): Thân mụ, giờ ngươi đã biết đời ai mới gian nan chưa?!

.

Lê Hoa: Có cho rằng mình có tật xấu gì không?

Hạ Hầu Lan: Quá giỏi nhẫn nhịn, đặc biệt ở một số mặt cực kì giỏi nhẫn nhịn, thành ra thường ngày hay bị Thủy nhi áp chế, khiến người ngoài tưởng lầm ta sợ vợ.

Dịch Thủy: Quá lương thiện, thành ra dễ dàng để hắn ở trên ta lâu vậy.

.

Lê Hoa: Cho rằng đối phương có tật xấu gì không?

Hạ Hầu Lan: Thật sự là quá lương thiện, hại ta trăm phương nghìn cách nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống cho đồng bạn của hắn. Thực là nan giải a, hiện giờ việc đám quý tộc trong thành khao khát nhất chắc là một đao làm thịt ta mất.

Dịch Thủy: Thật sự là quá không lương thiện, cải thiện cuộc sống nô lệ là trách nhiệm của hắn, còn dám oán thiên giận địa. Hơn nữa trước khi có ta hắn quá phong lưu, có ta rồi lại quá chung tình.

Lê Hoa: Hãn, Thủy nhi a, yêu cầu của ngươi thật là cao vòi vọi nha.

.

Lê Hoa: Quan hệ của các ngươi đã đạt đến mức độ nào rồi?

Hạ Hầu Lan: Dịch Thủy đã là Vương phi của ta, ngươi nói xem phải đạt mức độ nào rồi?

Dịch Thủy: Hừ, ta biết ngươi muốn nghe trả lời sao rồi, bất quá ta còn lâu mới nói ra cái gì cho ngươi thỏa ý tưởng tượng tầm bậy.

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Hai ngươi hẹn hò lần đầu ở đâu?

Hạ Hầu Lan: Ta nghĩ là ở trong hoàng cung Đông Vãn.

Dịch Thủy: Đại khái hoàn cảnh tính là hẹn hò cũng được, mà bỏ đi, như nhau cả thôi, không thèm tính toán với hắn.

.

Lê Hoa: Bầu không khí giữa hai người lúc đó ra sao?

Hạ Hầu Lan: = = Ta bị hắn đập tơi tả mà không dám hé miệng nói ra, ngươi bảo không khí vầy là sao?

Dịch Thủy: Ta không thừa nhận lần đó là hẹn hò, nên câu này ta từ chối không trả lời. Bất quá lúc đó đánh hắn xong, ngoài lo lắng ra ta cũng thấy có chút đắc ý.

.

Lê Hoa: Tình thế lúc đó đã tiến triển đến mức độ nào?

Hạ Hầu Lan (giận dữ): Đã nói ta bị hắn đập tơi tả rồi, còn tiến triển đi đâu nữa?! Nhà cô nghe không hiểu tiếng người hay đang cố tình bới móc nỗi đau của ta hả?!

Dịch Thủy: Ừm, tiến triển đến mức ta thuận lợi thoát khỏi hang sói.

Lê Hoa: = =, Thủy nhi a, này tính là lối tiến triển gì a?

.

Lê Hoa: Nhân sinh nhật của đối phương, ngươi sẽ chuẩn bị lễ vật gì?

Hạ Hầu Lan: Dạy hắn một bộ kiếm pháp hoặc tặng hắn một thanh bảo kiếm cũng được, Thủy nhi gần đây thích cái này.

Dịch Thủy: Tự tay làm cho hắn một ít điểm tâm, còn hắn ăn được hay không không quan trọng, ai bảo hắn cái gì cũng có rồi.

Hạ Hầu Lan: Phải a, Thủy nhi, ăn được hay không đối với ta cũng không quan trọng, chủ yếu là tấm lòng chân tình của ngươi đã khiến ta cảm động rồi. Giá kể bao tử của ta tốt thêm ít nữa, ta nhất định ăn không chừa lại tí nào.

.

Lê Hoa: Ngươi muốn trong ngày sinh nhật nhận được lễ vật gì từ đối phương?

Hạ Hầu Lan: Gì cũng tốt, không phải điểm tâm càng tốt.

Dịch Thủy (tức tối trừng mắt): Hừm, đương nhiên là sắc lệnh bãi bỏ chế độ nô lệ.

Hạ Hầu Lan (bộ dạng ai oán): Thủy nhi, ngươi cũng không nên mãi nghĩ tới bọn họ a, chừa cho ta một góc trong lòng ngươi không được sao?

Dịch Thủy (tức khí): Chừa bao nhiêu rồi còn gì, ngươi xem tới giờ ngoài ngươi ai đã được ăn điểm tâm ta làm?!

.

Lê Hoa: Là ai thổ lộ trước vậy?

Hạ Hầu Lan: Ta thổ lộ trước.

Dịch Thủy (cười nhạt): Không sai, bất quá thật ra lần đầu thổ lộ của hắn ta cũng không có nghe được.

Lê Hoa: Vì sao thế?

Dịch Thủy (giận dữ): Vì lúc ấy ta đang nằm trong mồ rồi.

Lê Hoa: Qua câu kế qua câu kế~~~

.

Lê Hoa: Nếu nghi ngờ đối phương thay lòng, ngươi sẽ làm gì?

Hạ Hầu Lan: Theo lý trí, ta đại khái sẽ chúc phúc hắn.

Lê Hoa: Còn theo tình cảm thì?

Hạ Hầu Lan: Đại khái cùng hắn uống rượu độc, bỏ lại tình địch để cùng sang thế giới khác, tiếp tục tình yêu của chúng ta.

Lê Hoa: Quả nhiên đủ độc địa.

Dịch Thủy: Câu trả lời của ta cơ bản giống hắn, bất quá theo lý trí ta cũng không thèm chúc phúc hắn.

Lê Hoa: = =, không hổ là Thủy nhi.

.

Lê Hoa: Có thể tha thứ nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?

Hạ Hầu Lan: Không thể tha thứ, mà cũng quyết không buông tay.

Dịch Thủy: Lúc ta chết, tin rằng hắn đã tự biết đáp án rồi.

Hạ Hầu Lan: = =, khụ khụ, không sai.

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Ngươi thích nhất phần nào trên thân thể đối phương?

Hạ Hầu Lan: Ờm, để ta nghĩ đã, nhiều lắm a, tóc Dịch Thủy, mũi Dịch Thủy, miệng Dịch Thủy, tai Dịch Thủy, gương mặt Dịch Thủy, cổ Dịch Thủy, ngực Dịch Thủy, tay Dịch Thủy, bụng Dịch Thủy, chân Dịch Thủy, mông Dịch Thủy, còn cả…

Lê Hoa: Khụ khụ, ngươi nói phần nào trên người hắn ngươi không thích đi vậy.

Hạ Hầu Lan (nghiêm túc suy nghĩ nửa khắc rồi quả quyết trả lời): Không có.

Dịch Thủy: Ừm, cơ bản thì ngoài cái thứ giữa chân hắn, còn lại đại khái… ừm… nhiều ít ta đều có chút hảo cảm a.

Lê Hoa (cười gian): Thủy nhi, ngươi nói rõ coi, cái gì giữa chân hắn a?

Dịch Thủy (trừng mắt với Hạ Hầu Lan và Lê Hoa): Hừ, ta không vô sỉ như các ngươi.

Hạ Hầu Lan: = =

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Ngươi có nói dối đối phương không?

Hạ Hầu Lan: Ừm, hử, ha ha~~ đời nào.

Lê Hoa: = =, Hạ Hầu, ăn nói cho thành thật nha.

Hạ Hầu Lan: Rồi rồi, ta nhận, lúc cần thiết ta cũng có nói dối vài điểm, đương nhiên đều là vì hắn cả.

Dịch Thủy (rất thẳng thắn): Trước kia có từng nói, bất quá hắn không phát hiện ra. Sau này ta không nói dối nữa, mắc công thử thách một chút hắn đã bắt đầu nghi ngờ lòng dạ ta.

Hạ Hầu Lan: = =

Lê Hoa: = =, Thủy nhi ngươi thù cũng thực lâu a.

.

Lê Hoa: Lúc làm chuyện gì thì thấy hạnh phúc nhất?

Hạ Hầu Lan: Chỉ cần cùng làm với Thủy nhi, việc gì cũng hạnh phúc nhất.

Dịch Thủy: Nếu bỏ đi vụ vận động ban đêm thì lúc được hắn yêu chiều, ta thấy cũng được lắm.

Lê Hoa: Hạ Hầu, xem ra ngươi tinh lực cũng quá dư thừa a, Thủy nhi hôm nay đã nhay tới nhay lui chuyện này không dưới chục bận rồi, coi bộ hắn cũng hận tới tận xương tủy a.

.

Lê Hoa: Hai người có cãi nhau không?

Hạ Hầu Lan: Ừm, mỗi lần Thủy nhi đánh không lại ta, hắn sẽ om sòm rằng ta không có tận tâm dạy hắn.

Dịch Thủy: Hừ, vậy ngươi nói ngươi có tận tâm sao?

Hạ Hầu Lan: Đời nào, ta tận tâm chỉ dạy ngươi rồi sau này ta còn tới gần giường ngươi được sao?

Dịch Thủy: Hừ, còn lâu.

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Cãi nhau xong ai xuống nước trước a?

Hạ Hầu Lan: Hừ, này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là… Bản vương.

Dịch Thủy: Nếu hắn cho ta công, ta cũng không ngại xuống nước trước.

.

Lê Hoa: Ngươi dùng phương thức nào để đối phương biết ngươi yêu hắn?

Hạ Hầu Lan: Không đi ong bướm, trọn đời chung tình.

Dịch Thủy: Không cho hắn ong bướm, bắt hắn trọn đời chung tình.

.

Lê Hoa: Ngươi nghĩ đối phương xứng với hoa gì?

Hạ Hầu Lan: Hoa mai, cao ngạo giữa băng tuyết, tuyệt không dễ khuất phục.

Dịch Thủy: Hoa cẩu vĩ ba (đuôi chó =))~), cả sinh mệnh lẫn tinh lực đều vô cùng tràn đầy.

Lê Hoa: = =

Hạ Hầu Lan: Cẩu vĩ ba bộ không phải cỏ sao? Hồi nào mọc hoa vậy?

Lê Hoa: = =|||

Dịch Thủy: = =|||

.

Lê Hoa: Ngươi có thỏa mãn với cuộc sống hiện tại không?

Hạ Hầu Lan: Rất thỏa mãn, giang sơn mỹ nhân đều trong tay, thế gian được mấy người như ta?

Dịch Thủy: Rất thỏa mãn, thân là Vương phi mà không cần lo ân oán thâm cung, thế gian được mấy người như ta?

.

Lê Hoa: Ngươi nghĩ sẽ yêu đối phương bao lâu?

Hạ Hầu Lan: Nếu thật có luân hồi, mỗi kiếp đều yêu hắn tới chết.

Lê Hoa: = = Biết là ngươi dẻo miệng, nhưng lời nói nhảm bớt bớt chút được không?

Dịch Thủy: Bao lâu cũng không đủ.

(Hai người thâm tình nhìn nhau: “Hạ Hầu!”~ “Dịch Thủy!”~~ tiết mục tiếp theo không dành cho lứa tuổi nhi đồng, khụ khụ…)

.

Mười phút sau, Lê Hoa chuyên chia duyên rẽ thúy chỏ mỏ vào: Khụ khụ, vấn đề tiếp theo, lễ vật muốn tặng cho đối phương nhất là gì?

Hạ Hầu Lan: Nếu có thể lấy trái tim ra, ta nguyện ý đem nó tặng cho người ta yêu nhất.

Lê Hoa (nhũn một đống): Hảo… hảo buồn nôn a.

Dịch Thủy: Vậy đưa hắn một con dao đi, cho hắn thực hiện nguyện vọng.

Lê Hoa: = =, Thủy nhi ngươi điên rồi, yên tâm, chuyện này để ta làm dùm ngươi.

Dịch Thủy (giận dữ): Ngươi dám?!

Lê Hoa (lệ lưng tròng): Rõ ràng Thủy nhi ngươi nói a, thực là tiền hậu bất nhất.

Hạ Hầu Lan (cảm động nhào tới): A, Dịch Thủy, ngươi quả nhiên yêu ta mà.

Lê Hoa: = =, tiết mục tiếp theo không thích hợp với lứa tuổi nhi đồng, người qua đường Giáp đâu~ chèn vô mười phút quảng cáo, chú ý căn ke tỉ suất người xem để nâng giá vé.

Mười phút sau, Lê Hoa đầu đội giáp sắt xuất hiện (tiếng xôn xao xung quanh: Can tội bắt bọn ta coi quảng cáo, các tỷ muội, uýnh a~~): Khụ khụ, vấn đề tiếp theo vấn đề tiếp theo vấn đề tiếp theo~~~ (nhân cơ hội trấn an cơn kích động của bọn muội muội, lại tiếp tục phỏng vấn).

.

Lê Hoa: Hai người H lần đầu ở đâu?

Hạ Hầu Lan: Trong Vương phủ của Bản vương.

Dịch Thủy: Hừ, ta không tin ngươi không biết.

Lê Hoa: = =.

.

Lê Hoa: Lúc đó thì nghĩ cái gì?

Hạ Hầu Lan: Ừm, tuy chẳng biết tí kỹ thuật quyến rũ chi cả, mà chỗ đó siết Bản vương đau chết được, cơ mà thực tình cũng khiến ta dục tiên dục tử~ Nô lệ này quả nhiên là cực phẩm trong các loại cực phẩm.

Dịch Thủy (tức khí): Hử?! Ngươi nói gì?! Nô lệ?

Hạ Hầu Lan(bộ dạng ủy khuất phân bua): Thủy nhi, thân mụ hỏi chúng ta lúc đó nghĩ gì a, chứ hiện giờ ta đương nhiên không dám nghĩ vậy, hắc hắc (cười nịnh nọt).

Lê Hoa: Thủy nhi, tới phiên ngươi.

Dịch Thủy: Ừm, ta lúc đó đương nghĩ đã hi sinh nhiều như vậy, tên này mà nuốt lời, dám không cải thiện cuộc sống cho các nô lệ, không bằng ta lựa thời cơ ám sát hắn chết luôn.

Hạ Hầu Lan: = =, ừm, Dịch Thủy này rõ ràng từ đầu đã là đồ bụng dạ nham hiểm, thân mụ ngươi giờ đã thấy hắn còn lâu mới là đèn cạn dầu chưa?

Lê Hoa: Ờm, này chỉ khiến ta nghĩ… Thủy nhi, ngươi đúng là chả lãng mạn gì cả.

.

Lê Hoa: Hình tượng đối phương lúc đó thế nào?

Dịch Thủy: Như lang như hổ, thi thoảng cũng tỏ chút ôn nhu.

Hạ Hầu Lan (la toáng lên): Đâu chỉ tỏ ra một chút, ta đối với ngươi cực kỳ ôn nhu a.

Dịch Thủy (nóng nảy trừng mắt): Trả lời câu hỏi của ngươi đi.

Hạ Hầu Lan: Hừm, hắn bộ dạng như Võ Tòng.

Lê Hoa (chưa hiểu mô tê gì): ….

Hạ Hầu Lan: Võ Tòng đả hổ a.

Lê Hoa: = =, Hạ Hầu, câu này không mắc cười tí nào đâu.

.

Lê Hoa: Mỗi tháng H bao nhiêu lần?

Hạ Hầu Lan: chứ mấy.

Lê Hoa (trợn trừng mắt, hét rầm lên): lần?! Một đêm cũng không từ? Hạ Hầu, người là siêu nhân sao?

Hạ Hầu Lan (cười toe): Bản vương là thanh xuân tráng niên, dũng mãnh một chút cũng là thường. Huống hồ dưới ngòi bút các đồng nhân nữ bọn ngươi, tiểu công chúng ta đều không phải siêu nhân hết sao? Ta tự vấn thấy còn tốt chán.

Dịch Thủy: = =, ngươi tính luôn số lần động dục ban ngày của ngươi vào coi?

Lê Hoa: = =||| Hạ Hầu, ngươi quả nhiên là siêu nhân.

.

Lê Hoa: Các ngươi thích H không?

Hạ Hầu Lan: Nếu đối tượng là Thủy nhi, thích chết đi được. Đối tượng là kẻ khác, thà ta tự giải quyết.

Lê Hoa: = = trôi chảy gớm a.

Dịch Thủy: Nếu có ngày cho ta ở trên, ta nghĩ ta cũng sẽ thích.

Lê Hoa: = =, Thủy nhi, ngươi đối với chuyện này quả nhiên găm sâu trong bụng.

.

Lê Hoa: Nếu đối phương bị cưỡng bức, ngươi sẽ làm gì?

Hạ Hầu Lan (giận dữ): Nếu có kẻ dám làm thế, phải tru di cửu tộc hắn, tống hắn vào đại lao dụng một trăm lẻ tám loại cực hình, không cho hắn chết, dìm hắn xuống hồ nước, chỉ để ngoi lên nửa thân trên, cho cá lớn rỉa róc hai chân hắn, rồi lôi hắn đi lăng trì xử tử, chém đủ ba nghìn sáu trăm đao, thêm vài trăm đao được càng tốt, chết rồi tiếp tục…

Lê Hoa: = =, Tốp lại, Hạ Hầu ngươi không cần nói nữa, ta tin tưởng không ai dám hạ thủ với Dịch Thủy đâu.

Dịch Thủy: Ta không tin có ai cưỡng bức được hắn, nên chuyện này cũng chưa nghĩ qua.

.

Lê Hoa: Nơi mẫn cảm nhất của đối phương là nơi nào?

Hạ Hầu Lan (lén lút cười như hồ ly): Ờm, ngươi phải hỏi chỗ kém mẫn cảm của hắn là chỗ nào, bằng không liệt kê ra mất thời gian lắm a.

Dịch Thủy: = = cái này chờ ta lên trên rồi ta sẽ nỗ lực tìm hiểu.

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Ngươi thích biểu cảm nào của đối phương lúc H nhất?

Hạ Hầu Lan: Thời khắc hắn bị ta khiến cho mất hết tự chủ.

Dịch Thủy: Biểu cảm lúc hắn mệt hết hơi gục xuống người ta.

Hạ Hầu Lan: Ta có bao giờ?!??

Dịch Thủy: Lần bị ta bỏ thuốc không phải ngươi chưa chi đã thở hồng hộc như trâu hả?

Lê Hoa: = =, Thủy nhi, ngươi đúng thật là…

Dịch Thủy (gào lên): Là hắn bức ta chứ!

.

Lê Hoa: Các ngươi nghĩ sao về SM?

Hạ Hầu Lan: Ừm, nếu Thủy nhi không ngại, ta đương nhiên cũng không có ý kiến.

Dịch Thủy: Nếu Hạ Hầu không ngại bị ngược đãi, ta cũng đương nhiên không có ý kiến.

Hạ Hầu: = =

Lê Hoa: = =

.

Lê Hoa: Lúc H có điều gì cảm thấy khổ sở không?

Hạ Hầu Lan: Đời nào.

Dịch Thủy: Sự dũng mãnh hùng hổ dai nhách của hắn.

.

Lê Hoa: Có xài dụng cụ lúc H bao giờ không?

Hạ Hầu Lan: Không dùng dụng cụ Thủy nhi đã muốn lột da ta rồi, nếu đụng vô dụng cụ nữa… (không dám nói thêm, rùng mình một cái).

Dịch Thủy: Ngươi xem hắn có vẻ cần dụng cụ hỗ trợ không?

.

Lê Hoa: Lần đầu tiên của hai người là từ lúc nào?

Hạ Hầu Lan: Ta nhớ không rõ lắm, hình như năm mười ba tuổi, Hoàng huynh ban cho ta một ca kỹ tuyệt sắc.

Dịch Thủy (trừng mắc liếc người yêu): Ca kỹ tuyệt sắc?!

Hạ Hầu Lan (cười bồi): Đương nhiên không tuyệt sắc bằng Thủy nhi rồi.

Dịch Thủy: Lần đầu tiên cùng hắn cũng là lần đầu tiên của ta.

Hạ Hầu Lan (bộ dạng hớn hở đắc ý): Ha ha ha~~~

.

Lê Hoa: Số lần H một đêm?

Hạ Hầu Lan: Hai hoặc hơn hai.

Lê Hoa: = = Quả là quá dũng mãnh a, trách nào Thủy nhi bài xích dữ vậy.

Dịch Thủy: Bị ép buộc hai hoặc hơn hai lần.

.

Lê Hoa: Nếu được nói với đối phương một câu, ngươi sẽ nói gì?

Hạ Hầu Lan (bộ dạng thâm tình chân thành): Dịch Thủy, cuộc đời này có được ngươi, cũng không cầu gì hơn nữa, đời đời kiếp kiếp, nguyện vẫn một lòng.

Dịch Thủy: Ta không giỏi nói hay như hắn, dù sao tuy hắn tật xấu không ít, nhưng nếu có kiếp sau, vẫn mong muốn được ở bên cạnh hắn.

.

Lê Hoa: Vấn đề cuối cùng, nếu được nói với ta một câu, các ngươi sẽ nói gì?

Dịch Thủy (giận dữ siết nắm tay): mẹ ghẻ Lê Hoa, ta kịch liệt yêu cầu được công một lần.

Lê Hoa (hừ một tiếng): Từ từ ta tính. (bụng thầm rủa: Tiểu tử đáng chết, dám công khai gọi là ta là mẹ ghẻ, đòi công phỏng, hừ, chờ ấy~)

Hạ Hầu Lan (lúc đầu rất kinh hãi, sau đó lập tức đổi mặt cười nịnh): Lê Hoa thân mụ, người viết hết câu chuyện của chúng ta thật là cực khổ a, vắt hết trí óc, dốc bao tâm huyết, mất ăn mất ngủ, có thể trở thành một nhi tử của người, thật vinh hạnh biết bao a~ (tiếp theo xin lược bỏ ba nghìn sáu trăm câu a dua nịnh hót, tràn lan bậy bạ).

Thân mụ, nghìn vạn lần đừng cho Dịch Thủy làm công a! (câu này đã xài ‘truyền âm nhập mật’)

Lê Hoa (thỏa mãn gật đầu): Ừm, chuyện này đã định rồi, Hạ Hầu ngươi tâm tính cũng lương thiện lắm.

(Lời xì xào bên ngoài: Thủy nhi, ngươi quả nhiên còn bống lắm~)

Phỏng vấn lần này kết thúc êm đẹp.

(Đám muội muội: Êm đẹp?! Ngươi nghĩ vậy hả?! Thử tự dòm lại cà chua trứng thối trên người mình rồi nói lại coi tình hình chiến sự đã đủ thảm liệt chưa~)

Tiện thể bổ sung một câu, ‘người qua đường Giáp’ trên đây là ngài Du Liễm giả trang, bất quá này là vấn đề cơ mật cao độ, yêu cầu các vị muội muội nghiêm túc giữ bí mật~~~

———

tảo tiết: =)) có cần ta nói ra hêm =))~~~ cái bịnh chưa vô trận đã văng sạch đạn a =))~~~~

truyền âm nhập mật: =)) công phu đối thoại không phát ra tiếng =))~~

Lê Hoa thân mụ =))~~~~~~~ khấu đầu =))~~

các nàng thân iêu~~ muah muah~~~

Nhắn nhủ thêm xíu là thật ra còn một phiên ngoại nữa về AKim chàng v ~ đại để trong í lý giải vụ toan tính trả đũa + giúp chàng Kim giải nỗi cô đơn mà Thủy Thủy nhắc đến ở cuối truyện :”> ~ cơ mà khúc đó ta hêm có làm, ta up kèm bản raw khúc phiên ngoại này bên dưới, nàng nào có tâm tình với AKim chàng thì lụm về nghiền ngẫm na XD~

ôm hun

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio