*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Dục Tài nói: “Nếu cô còn phản bác, vậy thì đồn cảnh sát có thể làm chứng cho tôi.” Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Lục Kiều chấp mê bất ngộ, cứ nói hai người có gì đó, anh ta tình nguyện bỏ phí dẫn cô ta tới bệnh viện kiểm tra.
Lý Dục Tài trở mặt không nằm trong phạm vi kế hoạch của mẹ con Lục Kiều, lần này hoàn toàn kinh hoảng mất hồn.
Trưởng thôn chỉ đành bảo Lý Dục Tài rời đi trước.
Lục Kiều thấy sắc mặt xanh ngắt của Lý Dục Tài mới biết anh ta thật sự tức giận rồi, nói: “Dục Tài?”
Trong lòng cô ta có chút bất an.
Lý Dục Tài ngay cả đầu cũng không quay lại, đạp xe đi về.
Chỉ bỏ lại hai mẹ con đối mặt với lời chê cười của mọi người và sự quở trách của trưởng thôn, lúc hai người họ đi, mặt mày đỏ lựng.
Ngay lúc này, Phó Cầm Duy tới, nói: “Lục Ngọc làm xong chưa?”
Phó Cầm Duy còn đẹp trai hơn Lý Dục Tài, bình thường không thích nói cười, nhưng bờ vai lại rất rộng.
Mấy thím xung quanh còn chưa đi, nhìn thấy Phó Cầm Duy liền nói: “Tới đón Lục Ngọc à?”
Phó Cầm Duy ừm một tiếng.
Lục Ngọc nhìn thấy anh, lúc này mới nhớ ra hôm nay anh không đi làm, đưa hàng tới cung tiêu xã liền đạp xe về.
Lục Ngọc vốn biết Phó Cầm Duy đẹp trai, nhưng bây giờ nhìn vẫn có chút thất thần. Thật sự là mày kiếm mắt sao, thật sự rất đẹp trai.
Thấy Lục Kiều lỗ to, vô cùng vui vẻ, rạng rỡ nhìn Phó Cầm Duy nói: “Chuyện của tôi đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Phó Cầm Duy bị Lục Ngọc khoác tay, anh có hơi không thích ứng với sự thân mật như vậy, muốn lấy cánh tay ra, nhưng lại bị Lục Ngọc giữ chặt.
Phó Cầm Duy ho khan một tiếng, sau đó khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Mấy thím xung quanh trêu chọc nói: “Tình cảm hai vợ chồng tốt thật, ở trong một thôn cũng đón tới đón lui.” Họ nói cực kỳ to.
Hai mẹ con Lục Kiều vẫn chưa đi xa, quay đầu nhìn Phó Cầm Duy và Lục Ngọc ở chung với nhau, giống như bị cảnh tượng này kích thích, cúi đầu sải bước đi về nhà.
Trước đây đều là Lục Kiều khóc lóc sướt mướt, bây giờ bác gái Lục cũng muốn khóc.
Một mối hôn sự ngon lành sao lại đẩy cho Lục Ngọc chứ.
Biết ngay con gái thích trai huyện thành không đáng tin. Lục Kiều nghĩ cô ta có bản lĩnh từng bước đi lên, chắc chắn tình cảm của hai người sẽ dần sâu đậm, hôm nay mới biết chân tướng của sự tình.
Khiến bà ta ngượng chế.t!
Chỉ vậy, còn chưa xong, hôm đó trong huyện gọi điện thoại tới. Ý tứ nhắc nhở trưởng thôn quản thúc hiện tượng không văn minh này.
Lãnh đạo còn nói trong điện thoại: “Thôn các người có một cá nhân tiên tiến, trong chuyện bạo lực gia đình này, lại biểu hiện rất có tình người, bên trên rất quan tâm tới thôn các người. Đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh ngon.”
Lý Dục Tài là ai, người ta quen biết đủ hạng người trong huyện, ông nội còn là người có thủ đoạn thông thiên, chọc anh ta làm gì?
Trưởng thôn vừa gật đầu lia lịa, vừa tức giận ngút ngàn. Trực tiếp phế chức vị văn thư của bác trai Lục.
“Sau này chú cũng ra đồng làm việc đi.”
Bác trai Lục ngốc người, đã bao nhiêu năm không làm đồng áng rồi, bây giờ làm thật sự rất đuối.
Vừa xin xỏ vừa mời mọc. Trưởng thôn đều không ngó ngàng tới, nói: “Đã sớm nói với chú đừng có làm những chuyện bừa bãi, cứ không nghe.”
Bác trai Lục biết trưởng thôn nói vợ và con gái, tức giận nói: “Đó đều là hai người họ tự làm bừa, tôi không biết chuyện này.”
Trưởng thôn nói: “Chú ngay cả nhà cũng không quản được, sao để chú quản chuyện trong thôn. Quay về nói với vợ và con chú, từ ngày mai, mỗi buổi trưa tan làm, đều phải đến bãi đập lúa làm kiểm điểm, nhận thức sâu lỗi lầm của mình.”
Buổi trưa bãi đập lúa đông người nhất, đến đó kiểm điểm, mất hết sạch mặt mũi của mấy thế hệ.
Trưởng thôn cả giận, nói: “Nhìn xem chuyện họ làm, tôi cũng ngại nói.” Ngay cả lãnh đạo trong huyện cũng kinh động, họ còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, mơ đi!
Bác trai Lục vẻ vang bao nhiêu năm như vậy, người tới trung niên, chức vị bị phế đã đủ thê thảm. Còn phải đi kiểm điểm, nghĩ cảnh tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ đó, ông ta không muốn sống nữa.