*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó khi chị ta mang thai đều nói là con gái. Thím sáu Lý nhìn hình dáng bụng liền quả quyết là một thằng nhóc. Kết quả sinh ra quả nhiên là thằng nhóc. Có lần đó, rất nhiều nàng dâu trong thôn đều tìm bà ấy xem.
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy một cái, anh đang chất hàng lên xe, giống như cảm nhận được, quay đầu nhìn lại.
Chị ba Phó nhìn họ, che miệng cười trộm. Hai vợ chồng này cự nự nhau, còn nhìn chằm chằm như vậy, có thể thấy người mới cưới chính là khác biệt như vậy.
Chị ta thích hóng náo nhiệt nhất, nhưng anh ba Phó gọi chị ta: “Mau đi làm, đi muộn lại bị mắng.”
Mấy anh trai chị dâu nhà họ Phó lần lượt ra ngoài, chỉ bỏ lại Lục Ngọc và Phó Cầm Duy ở nhà, anh quay về phòng, chỉ bỏ lại cô ở trong sân.
Ngay lúc này, Tiêu Thái Liên giận đùng đùng quay về, lật mặt giống như Xuyên kịch, rõ ràng lúc đi rất vui vẻ, lúc này kéo Lục Ngọc muốn đi.
Bà đi tìm thím sáu Lý hỏi bí phương mang thai, người có tuổi trong nhà đều gấp gáp chuyện này. Lúc thím sáu Lý hỏi rõ bà là hỏi giúp vợ thằng tư, ánh mắt thím sáu Lý trở nên có chút kỳ quái.
Tiêu Thái Liên còn tưởng là sao, vội vàng hỏi.
Lục Ngọc không đi làm, thi thoảng theo Tiêu Thái Liên đi giặt đồ, người già trong thôn thường xuyên nhìn thấy.
Thím sáu Lý nói: “Hình như con dâu của chị còn chưa viên phòng.” Họ từng làm lão ma ma, đều có pháp nhãn, nhìn tư thế đi đường một cái, cộng thêm tướng mặt liền có thể nhìn ra bảy tám phần.
Con gái khác với người vợ.
Tiêu Thái Liên nghe xong, đầu tiên cảm thấy không thể nào, đây không phải là mắng người sao, kết hôn mấy tháng, con dâu vẫn là con gái, đây là đang sỉ nhục ai chứ?
Nhưng Tiêu Thái Liên giấu tâm nhãn, định quay về dẫn Lục Ngọc tới, để cho bà sáu Lý nhìn cho kỹ.
Lục Ngọc nhìn ra sự khác thường của Tiêu Thái Liên, nói: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”
Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ cãi nhau với một bà già không cãi thắng, con đi cãi giúp mẹ.”
Trong lòng Tiêu Thái Liên cũng có chút phức tạp, tuy nói khi Lục Ngọc gả vào, bà không quá hài lòng, nhưng thời gian dài như vậy, Lục Ngọc làm việc thỏa đáng mọi mặt, lại giỏi nấu nướng, đầu óc còn lanh lợi, dần dần cũng sủng cô.
Lúc này lại có chút hoài nghi, không biết họ có chê giấu mình chuyện lớn nhất không. Lục Ngọc bị Tiêu Thái Liên đưa đi, Phó Cầm Duy vừa từ trong phòng đi ra, dựa theo giờ giấc nên xuất phát đi làm. Nhưng anh nhìn thấy hướng Tiêu Thái Liên đi liền có chút sinh nghi.
Hôm qua Lục Ngọc mất ngủ, anh cũng mất ngủ. Anh không ghét Lục Ngọc, ngược lại ngày càng để tâm tới cô.
Nếu Lục Ngọc không có ý với mình, nên trả tự do cho cô.
Lúc anh đi học rất chính trực, đường hoàng, tuy anh sinh ra ở nông thôn, nhưng luôn điềm đạm nho nhã. Tuy nói luôn khát vọng một mối hôn nhân hòa khí mỹ mãn, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Lục Kiều như thế cũng phí hết tâm tư muốn sống cuộc sống tốt đẹp.
Lục Ngọc có suy nghĩ này cũng không kỳ quái.
Vốn dĩ Phó Cầm Duy nghĩ như vậy, nhưng khi anh thật sự hạ quyết tâm, muốn trả tự do cho cô, lại lưu luyến không nỡ. Loại tình cảm ích kỷ này rất lạ lẫm lại vô cùng mãnh liệt. Nếu hôm qua không ngủ dưới đất, anh sợ sẽ xảy ra một số chuyện trái với tâm nguyện của Lục Ngọc.
Nam nữ thanh niên chính là lúc hấp dẫn mãnh liệt, lại có ai có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ.
Phó Cầm Duy nên xuất phát rồi.
Nhưng trong lòng lại rất lộn xộn, nhìn hướng Lục Ngọc rời đi, vẫn không nhịn được, lần đầu tiên ngay cả công việc cũng không màng, đuổi theo.
Tiêu Thái Liên dẫn Lục Ngọc tới chỗ thím sáu Lý.
Tiêu Thái Liên nói: “Chị nhìn kỹ xem, con dâu tôi sao lại giống như gái mới lớn mà chị nói chứ?”
Trong lòng Lục Ngọc căng thẳng, loại chuyện này cũng có thể nhìn ra. Lòng bàn tay lập tức lạnh toát.
Thím sáu Lý nói: “Cô với Phó Cầm Duy từng quan hệ chưa?” Hỏi rất thẳng thừng.
Cổ họng Lục Ngọc hơi khô.
Ngay cả Tiêu Thái Liên cũng ở bên cạnh nói: “Không sao Lục Ngọc, con dũng cảm nói, bà ta đặt điều bịa chuyện, xem mẹ có xé rách miệng của bà ta không.”
Ngay lúc này, Phó Cầm Duy từ bên ngoài vào, nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chuyện này có gì nghi ngờ chứ? Tiểu Ngọc da mặt mỏng, mẹ không nên lấy chuyện này ra khiến cô ấy khó xử, sau này có gì cứ hỏi con là được.”
Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ này của thằng tư, liền biết anh tức giận rồi.