*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác trai cầm năm mươi, cơn tức trong lòng cũng giảm đi mấy phần, bác gái nhiều lần căn dặn: “Tuyệt đối phải giấu kỹ, đừng để mẹ chúng ta biết!”
Lục Kiều tự động trộm tiền trong quần trong của bà nội Lục, bây giờ bà nội bám theo họ đòi. Nếu biết họ có tiền, nhất định sẽ ầm ĩ làm trời làm đất trong nhà.
Bác trai thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi cũng không phải ngốc!”
Hai người ở bên ngoài nói chuyện cả buổi, Lâm Hâm trong nhà rất tức giận, bây giờ đã bị thương, tốn một mớ tiền, người nhà chị gái còn tỏ thái độ với ông ta, ai cũng là sói mắt trắng.
Lâm Hâm khẽ động, trên tay đau tới nhức nhối.
Ông ta tự xưng là thợ săn, thế mà còn có thể để một con “chim sẻ nhà” mổ mù mắt.
Nghĩ tới Lục Ngọc, lúc này không còn tâm tư gì, chỉ muốn báo thù.
Đột nhiên phát hiện bên dưới bắt đầu đau. Trước đây không cảm giác là bởi vì tay quá đau, lực chú ý đều dồn lên tay. Bây giờ tay hơi dịu lại một chút mới bắt đầu chú ý tới chỗ khác.
Lẽ nào là bởi vì “cước đoạn hồn” đó của Lục Ngọc đá hỏng “giống” của ông ta rồi? Dùng một tay khác sờ, cả buổi cũng không có phản ứng.
Lâm Hâm tức nổ đom đóm mắt, m.á.u huyết sôi trào, đứng dậy muốn ra ngoài liều mạng, nhưng lại kinh động người khác. Bác gái Lục không khỏi phân bua ấn ông ta xuống, sợ ông ta động loạn không hồi phục được vết thương, cũng không biết nghĩ tà chiêu ở đâu, lại dùng dây thừng trói ông ta lại.
“Thả tôi ra, tôi phải báo thù!” Lâm Hâm la to.
Bác gái nói: “Đợi em khỏe lại rồi đi.”
Bất luận lựa lời khuyên thế nào, Lâm Hâm cũng không nghe, thực sự hết cách, bác gái Lục trực tiếp ra ngoài.
Lâm Hâm hét tới rách cuống họng cũng không gọi người tới được. Tay đau, bên dưới đau, trong lòng lửa giận bừng bừng, cộng thêm hoạt động bị giới hạn khiến anh ta tức xỉu.
…
Sau khi về nhà, Lục Ngọc được mấy chị dâu luân phiên an ủi: “Nhà chúng ta nhiều đàn ông, nếu ông ta còn dám tới, cả nhà cùng nhau đánh chế.t con rùa đó.” “Em tuyệt đối đừng sợ.”
Tiêu Thái Liên là trụ cột trực tiếp đập bàn, nói với Phó Cầm Duy: “Con xin nghỉ một ngày, dẫn Lục Ngọc ra ngoài chơi, giải khuây.”
Đây là chuyện mới có lần đầu.
Như vậy vừa hợp ý Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, họ đang muốn thuận theo chuyện Lâm Hâm buôn lậu, tiếp tục điều tra.
Có thể xin nghỉ ngược lại có lý do quang minh chính đại!
Đợi Lục Ngọc bọn họ về phòng.
Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Mẹ, mẹ đối xử với vợ chú tư thật tốt.” Tuy nói chị ta cũng thích Lục Ngọc, nhưng giữa chị em dâu với nhau vẫn có chút tị nạnh. Trước đây mẹ chồng đều đối xử bình đẳng, bây giờ đối xử với Lục Ngọc cực kỳ tốt.
Anh ba Phó cũng là người thành thật, nói: “Đời này mẹ không có con gái, đoán chừng là coi Lục Ngọc thành con gái ruột rồi.”
Họ đâu biết mẹ chồng là bởi vì chuyện sinh nở trước đây, khiến Lục Ngọc chịu ấm ức, đây là đang bù đắp.
Tiêu Thái Liên nói: “Đi đi đi, ngày nào cũng chỉ biết nói những thứ vô dụng này, tất cả con trai con dâu mẹ đều đối xử bình đẳng.”
Chị ba Phó bị nói cũng không tức giận, đáp: “May mà khi đó không cưới Lục Kiều, nhìn xem nhà họ có bao nhiêu chuyện xấu xa. Tục ngữ nói, mua heo xem chuồng, chú tư là người có tiền đồ nhất nhà chúng ta, sao mẹ lại nhìn trúng mối hôn sự này!”
Chị ba Phó thấy mẹ chồng không giận, ngược lại tán gẫu chuyện nhà.
Tiêu Thái Liên nói: “Ai ngờ được chứ?” Cha của Lục Kiều là văn thư trong thôn, mẹ cô ta cũng là người lanh lợi. Tướng mạo Lục Kiều cũng không tồi, là một người có thể sống được.
Ai mà ngờ, Lục Kiều khát vọng lớn như thế, nông thôn không chứa nổi.
Lúc đầu bà bất mãn với chuyện tráo dâu, bây giờ lại là hài lòng và cảm thấy may mắn, may mà Lục Kiều làm vậy, bà mới có thể có được nàng dâu bảo bối như Lục Ngọc.
Ngày hôm sau, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy cùng điều tra. Lục Ngọc tìm cảnh sát Trần, Phó Cầm Duy thì hành động đơn độc.
Buổi trưa, Lục Ngọc quyết tâm trong lòng, gặp mặt Phó Cầm Duy ở tiệm mì nhỏ sạch sẽ.