*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta ăn lòng heo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ăn được mùi vị này, quả thực chính là “kẻ trộm cơm”, nước sốt trộn cơm cũng ngon.
Trưởng thôn vốn muốn mang về cho vợ và con nếm thử. Nhưng ăn vào lại không ngừng được, đợi sau khi ông ta cưỡng chế không cho mình ăn, hộp cơm đã trống một nửa, nếu ăn phóng túng cũng có thể ăn hết nửa còn lại.
…
Lục Ngọc không chỉ cho trưởng thôn, còn cho nhà họ Lục ít cơm lòng kho, buổi tối họ không cần nấu cơm nữa.
Lục Ngọc xách hộp cơm đi đưa cơm, còn lưu lại hương thơm, rất nhiều người già xung quanh đều nói: “Nấu gì thơm như vậy?”
Lục Ngọc nói: “Ruột già, cháu đặc biệt nấu hơi mềm một chút, mọi người có muốn nếm thử không.” Lúc Lâm Hâm tới gây sự tính sổ, cũng nhờ người già trong thôn kịp thời gọi người, nếu không tên lưu manh đó xông tới, nói không chừng cô sẽ bị thiệt.
Mấy thím này vô cùng tò mò, nói: “Múc một chút, các thím nếm thử vị là được.”
Lục Ngọc bảo họ quay về lấy bát.
Họ đều lấy bát nhỏ, rất có chừng mực, chỉ có một thím lấy bát to. Lục Ngọc lần lượt múc đầy một bát cơm nhỏ cho họ, bên trên phủ lòng kho, còn tưới chút nước sốt lên trên, lúc ăn càng ngon.
Tất cả mọi người đều không ngờ Lục Ngọc thành thật như vậy, đều rất ngại: “Đây…cũng nhiều quá rồi.” Ngửi mùi thơm này, nghĩ lấy vài ba miếng lòng thêm chút nước, ai biết cô còn cho cả cơm.
Chỉ có thím cầm bát to kia ngửi thấy mùi này đã sớm thèm thuồng, hôm nay Lục Ngọc tản tài, vừa cho cơm vừa cho lòng, rất phóng khoáng!
Ai biết Lục Ngọc vốn không ngó ngàng tới bà ta.
Thím đó còn hỏi: “Này, đây là sao?”
Mấy thím xung quanh thực sự không nhìn nổi, nói: “Mặt bà cũng dày thật, mấy hôm trước bà nói Lục Ngọc không tôn kính trưởng bối, Lâm Hâm tìm nó cũng không phải tự nhiên, nếu tôi là bà, tôi đã không tới, sao còn dòm ngó mang bát tới.”
Thím cầm bát to đó bình thường thích làm ngược lại người khác để tăng cường cảm giác tồn tại.
Sau khi bị người ta bóc trần, mọi người lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn bà ta.
Thím đó có chút xấu hổ, nói: “Khi đó tôi chỉ tùy tiện nói như thế!” Xung quanh đều là người nói giúp Lục Ngọc, khiến bà ta cũng không dám ở bên cạnh nói gì nữa, chuồn đi.
Những người già này tiết kiệm quen rồi, thấy vừa có lòng heo vừa có cơm liền không nỡ ăn, định để dành tới tối, đợi các con về, mỗi người có thể chia một hai muỗng. Lục Ngọc chia ra không ít lòng, đi tặng cơm, còn thừa lại một chậu nhỏ đầy ắp, còn có hai chậu thịt kho, đều là món ăn hao cơm, phải chuẩn bị đủ cơm.
Lục Ngọc sợ món ăn hôm nay quá mặn, lại xào hai món rau xanh.
Người nhà họ Phó tan làm, trên đường đã ngửi thấy mùi thơm, sải bước đi về nhà, đẩy cổng sân ra, mùi thơm xộc thẳng vào mũi đến ngây ngốc.
Phó Cầm Duy cũng về nhà.
Lục Ngọc dỡ xe giúp anh, hai người đi rửa tay rồi vào bàn ngồi.
Ừng ực…Anh hai Phó nuốt nước bọt, căn bản không thể nói chuyện, sợ nước miếng chảy ra.
Anh ba Phó nhìn thịt đầy bàn đến ngây người: “Mẹ, đây là mặt trời mọc ở đằng tây à, vừa có thịt vừa có cơm.”
Lục Ngọc từng nấu rất nhiều món ngon, món nào cũng ngon, nhưng mọi người thiếu dầu nước nhất. Thịt có sức hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.
Tiêu Thái Liên biết thằng ba lì đòn, lúc này tức giận nói: “Em dâu con tự móc tiền túi ra mua đấy.”
Anh ba Phó ở bên cạnh nói: “Mẹ, không nên để em dâu chi số tiền này!”
Tiêu Thái Liên nhíu mày lại: “Để các con ngày ngày ăn thịt mới tốt à, nhà chúng ta không có điều kiện như thế. Hơn nữa, đứa nào vô dụng tối nay đừng ăn.”
Anh ba Phó lập tức bịt miệng.
Lục Ngọc nhìn thấy cũng bật cười.
Tiêu Thái Liên trừng con trai một cái, sau đó mới nói: “Ăn cơm thôi.”
Một tiếng lệnh xuống, đồ ăn đã hết một nửa. Mọi người múc lòng và nước sốt vào bát mình, còn không quên gắp thêm miếng thịt kho. Nuốt một miếng xuống bụng, hạnh phúc đến híp mắt.
Mùi thơm bung tỏa khắp khoang miệng.
Thịt là thứ họ thích nhất, nhưng lòng heo này thực sự rất đỉnh, thế mà còn hao nhanh hơn cả thịt.
Ngon chế.t mất.