*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáo sư vừa nghe Lục Ngọc nói vậy liền rung động.
Cộng thêm tình hình ở đây, thường xuyên bởi vì con số đồ trồng ra bị trộm quá nhỏ, báo cảnh sát cũng vô dụng. Hình như những kẻ trộm rau đó đã biết, ngược lại trộm càng hung hăng.
Cho nên mới muốn chuyển viện nông học tới nơi khác.
Đã sắp bàn bạc ổn thỏa rồi, giữa chừng bị thọc một gậy, còn có một số vấn đề lịch sử di lưu, cuối cùng chỉ đành thôi.
Bây giờ Lục Ngọc cầm kế hoạch tới, bao gồm một số thư giới thiệu và vấn đề về chính sách, lão giáo sư và viện trưởng ở đây đều vô cùng rung động.
Viện trưởng còn có chút cẩn trọng, nói với Lục Ngọc: “Cô quay về trước đi, tôi suy nghĩ một chút, sau đó sẽ cho cô đáp án.”
Lục Ngọc gật đầu, loại chuyện lớn này nên suy nghĩ kỹ càng. Sau đó nói với họ: “Vậy được, tôi ở đây dạo một chút, đợi buổi tối bắt chuyến xe đó về thôn, nếu các ông có suy nghĩ gì, lúc nào cũng có thể nói với tôi!”
Mọi người nhìn Lục Ngọc, có chút bất ngờ, tuy cô còn trẻ nhưng cả người lại hiện ra một loại khí độ không thể tả được, còn rất hấp dẫn người khác!
Giáo sư nói với Lục Ngọc: “Mạo muội hỏi một câu, cô có thân phận gì?”
Lục Ngọc lập tức lịch sự nói: “Tôi là cá nhân tiên tiến của thôn chúng tôi, còn là cán bộ phụ nữ!” Loại thân phận này ở bên ngoài vẫn rất dọa người.
Không có thân phận này thật sự không được, dù sao thì Lục Ngọc quá trẻ.
Giáo sư nghe vậy cũng sinh lòng kính nể, cán bộ tuổi trẻ tuyệt đối có bản lĩnh. Chẳng trách khí độ của cô lại khác với mọi người như vậy.
Giáo sư hứa sẽ trịnh trọng suy nghĩ, Lục Ngọc định dạo ở xung quanh một chút.
Cô vừa đi, những giáo sư này lại sốt ruột.
Nói với viện trưởng: “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, ở đây căn bản không thể ổn định làm công tác nghiên cứu.” Mỗi lần gặp phải bị trộm, hơn nữa họ còn có một số xung đột với người dân quanh đây, bây giờ chỉ nghi ngờ chứ không có chứng cứ.
Nhìn ai cung tràn ngập hoài nghi, bây giờ có một cơ hội có thể để họ đến vùng khác phát triển, chuyện tốt biết bao. Viện trưởng nói: “Mọi người đều cảm thấy có thể rời đi?” Trong lòng viện trưởng cũng có suy nghĩ, nhưng thân là viện trưởng, vẫn phải cân nhắc nhiều phương diện.
Các đồng chí xung quanh đều sốt ruột muốn chế.t: “Ông còn suy nghĩ cái gì nữa, bây giờ cơ hội này ngàn năm có một!”
Chỉ sợ sau khi Lục Ngọc đi sẽ lại thay đổi chính sách, bọn họ ngược lại rơi vào thế bị động.
Nói cho cùng chỉ có một câu, họ muốn đi.
Viện trưởng nghe vậy cũng hạ quyết tâm: “Vậy được, lát nữa chúng ta ra ngoài khảo sát một lượt, nếu thật sự có thể, chúng ta sẽ chuyển địa điểm nghiên cứu đi.”
Biển hiệu của viện nông học vẫn phải để lại, chuyển hết công tác trong đồng ruộng tới thôn Đại Vũ làm. Họ rất nhanh đã đạt được nhận thức chung!
Lục Ngọc ở đây dạo một chút, phát hiện trên phố lớn cũng không có gì ngon.
Mỗi người đều qua lại vội vã, quần áo cũng đều là ba màu đen, lam, xám, thậm chí họ còn nhìn cô thêm vài cái. Bác gái đeo băng đỏ còn sẽ nghiêm mặt, hỏi cô tới đây làm gì.
Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã và cửa hàng cũng không nhiệt tình như chỗ cô, Lục Ngọc cũng không mua gì, dạo một chút rồi về.
Lại quay lại viện nông học, muốn tạm biệt các vị giáo sư.
Lần này ra ngoài vội vã, cũng không mang theo chút đồ gì cho mấy vị lão giáo sư. Vừa nãy nhìn thấy bánh đậu xanh bên đường cũng được, tuy không mềm mịn như Lục Ngọc làm, nhưng cũng ổn. Cô mua hai cân cho lão giáo sư, mấy người họ có thể chia nhau ăn.
Lần này lão giáo sư nhìn thấy cô lại vô cùng nhiệt tình: “Cô gái này cũng quá khách sáo rồi, khi không tiêu tiền lung tung.” Thái độ đã thân thiết hơn không ít, nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu rồi, có thể tới chỗ cô khảo sát!”
Lục Ngọc vô cùng kinh hỉ: “Thật sao?”
Vốn tưởng họ phải suy nghĩ rất lâu, không ngờ nói đi là đi!
Sau đó nhiệt tình nói: “Hoan nghênh mọi người tới, vậy mọi người định khi nào tới, tôi dễ bề sắp xếp một chút.”
Lão viện trưởng cũng là người nhanh nhẹn, nếu đã đồng ý thì cũng không có gì phải trì hoãn, liền nói: “Không cần chuẩn bị, chúng tôi là đi làm học vấn, không phải đi hưởng phúc. Như thế này đi, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đi.”