*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đó Lưu Bàng còn có thể chỉ huy.
Nhưng dần dần bị mùi thơm hấp dẫn.
Sau đó chạy tới bên cạnh Lục Ngọc, muốn tới xem thử tiến độ ở đây như thế nào.
Thấy Lục Ngọc ở bên cạnh kho thịt, Lưu Bàng ch ảy nước miếng.
Anh ấy là con trai của xưởng trưởng trại heo, thường xuyên ăn được đồ ngon, từng tới quán cơm quốc doanh nhiều lần. Nhưng chưa thấy ai có thể nấu ra được hương vị này, nếu có thể thử một miếng thì tốt rồi.
Lục Ngọc quay đầu thấy mắt Lưu Bàng sáng quắc.
Cô không nhịn được cười, nói: “Anh nếm thử?”
Lưu Bàng nghe vậy, mắt sáng bừng lên, Lục Ngọc cảm thấy anh ấy cực kỳ giống chú cún vàng nhà mình nuôi trước đây, nếu anh ấy có đuôi, bây giờ chắc chắn đã vẫy rất hăng hái.
Lục Ngọc vớt ra một đoạn lòng, dùng kéo sạch cắt cho anh ấy vài miếng, sau đó lại tưới chút nước sốt, cầm tới cho anh ấy nếm thử.
Lưu Bàng ăn một miếng, miếng lập tức trừng rất to, đời này chưa từng ăn được thứ gì ngon như vậy.
Vừa thơm vừa béo nhưng không ngấy. Ăn một miếng căn bản không đã nghiện, bưng đồ trong dĩa, còn muốn nhìn trong nồi. Cảm thấy một nồi đồ ăn ngon đó đều giống như đang kêu gọi anh ấy.
Lục Ngọc trực tiếp đưa muỗng cho anh ấy.
Lưu Bàng muốn ăn miếng nào thì vớt miếng đó.
Đời này Lưu Bàng chưa từng ăn cơm sảng khoái như vậy, rất nhanh đã vớt mấy thứ mình thích vào trong bát, sau đó ôm bát sang một bên ăn.
Vừa ăn vừa khen, miệng dính đầy dầu: “Chị làm kiểu gì vậy?” Anh ấy đều không nỡ bán, đồ ngon như vậy để ở nhà bỏ đông từ từ ăn.
Trước đây ăn được há cảo Lục Ngọc làm đã thấy rất ngon, Lục Ngọc hầm thịt càng ngon.
Thịt kho lần này đều là dùng các loại lòng heo, căn bản không biết thứ này nấu ngon sẽ còn đỉnh hơn cả thịt.
Ăn thịt ăn tới no. Lưu Bàng ăn tới khi bụng c ăng trướng, mới lưu luyến dừng lại. Còn muốn nếm thử gỏi, anh ấy lấy một miếng, bây giờ Lục Ngọc còn chưa trộn, nếm một miếng không có vị gì.
Lưu Bàng không nản lòng, có thịt kho trước đó, thứ còn lại đều không sao. Anh ấy nói: “Hôm nay chắc chắn có thể bán chạy!” Nếu bán được hai trăm tệ, vậy một người có thể chia được một trăm, kiếm được ba tháng lương của công chức.
Không chỉ Lưu Bàng hưng phấn, ngay cả những người phụ việc ở xung quanh ngửi thấy mùi này cũng khen. Thịt kho lại ăn kèm với chút cơm, ngon ghê gớm.
Bọn họ cũng không làm không, sau khi làm xong việc buổi sáng, buổi trưa họ ăn trong nhà ăn. Mỗi người đều có một bát nhỏ thịt kho, món đặc sắc như tủy heo cay tê này cũng có thể tùy ý ăn.
Mỗi người ăn tới chảy dầu đầy miệng. Có lương lấy, còn có thể ăn được đồ ngon, đi đâu tìm công việc tốt như vậy.
Những người làm công đã bắt đầu ăn cơm, nhưng Lưu Bàng và Lục Ngọc định chất đồ xong sẽ xuất phát, phải đem những thứ này bán trong thời gian nghỉ trưa.
Năm 80 nghèo nàn, người có xe ô tô không nhiều, nhưng trại nuôi heo có.
Hơn nữa Lưu Bàng đã sớm thi được bằng lái, ở trại heo đều là anh ấy lái xe. Lại tìm mấy người phụ việc tay chân nhanh nhẹn, cùng đi tới chỗ xưởng gang thép.
…
Lưu Chương là cậu chủ của xưởng gang thép, Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò bên cạnh, họ là bạn lớn lên từ nhỏ với Lưu Bàng.
Lúc này hai người đang đợi ở cổng xưởng gang thép.
Xa xa nhìn thấy xe của Lưu Bàng tới, Lưu Chương còn nói với Từ Ái Đảng: “Cậu cảm thấy lần này cậu ấy có thể thành hay không?”
Từ Ái Đảng nói: “Không biết, nhưng Lưu Bàng là người thích ăn nhất trong số chúng ta, nói không chừng có hi vọng!” Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của họ đều không quá coi trọng.
Nể tình là bạn nhiều năm, vẫn ra giúp.
Bày bàn ghế ở nhà ăn ra, quang minh chính đại để ở cổng lớn, bảo vệ cũng không quản.
Bình thường bên này không cho bày đồ, nhưng con trai xưởng trưởng lên tiếng, ai dám không tuân theo?
Lưu Bàng đi xuống, nhìn thấy hai người họ đã bày xong bàn ghế, thậm chí còn mượn hai cái cân, cười nói: “Anh em tốt, hôm nay coi như các cậu hưởng phúc rồi!” Cuối cùng lấy ra hai hộp cơm to: “Đây là đặc biệt để cho các cậu.”
Anh ấy là người sành ăn, hai hộp cơm lớn này đều là phần ngon anh ấy chọn lửa tỉ mỉ, đều là tinh phẩm, ăn đảm bảo ngon bá cháy.
Lưu Chương và Từ Ái Đảng không cô phụ ý tốt của anh ấy, cười cảm ơn: “Vừa hay chúng tôi rảnh cũng không có việc gì làm, giúp các cậu bán.”